Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 22


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lần sau anh sẽ đi xem cùng em, em sẽ không cần phải sốt ruột nữa.”



Ở bên ngoài Hứa Trí Viễn còn đẹp trai hơn trên màn ảnh, anh ấy mang vẻ đẹp tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, môi gợi cảm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Năm nay anh ấy đã ba mươi bốn tuổi, không còn là tuổi tiểu thịt tươi nữa cho nên hiện tại đang chuyển sang hình tượng đàn ông trưởng thành, da màu lúa mạch khỏe mạnh, dáng người gầy mà không yếu, cơ bắp săn chắc cứng rắn.

Có thể anh ấy thường xuyên chơi bóng rổ cùng Hoài Kinh nên hai người phối hợp hết sức ăn ý. Hứa Tinh Không ngồi ở khu vực nghỉ ngơi xem bọn họ chơi bóng, trên sân hai người liên tục ghi điểm. Giọng nói cô như lạc mất ở cổ họng,

Được tận mặt nhìn thấy thần tượng, Hứa Tinh Không cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Hứa Trí Viễn là người rất hiền hòa, lúc nghỉ giữa trận, thấy Hứa Tinh Không còn ôm tài liệu đứng đó, anh ấy vừa dùng khăn lông lau vừa mồ hôi nói: “Vẫn phải tăng ca sao?”

Được thần tượng bắt chuyện, mặt Hứa Tinh Không đỏ lên, hơi hé môi, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng chỉ đáp một tiếng “Vâng”.

Lúc Hứa Trí Viễn đến đây, Hoài Kinh cũng đuổi theo, giờ đã đi tới. Anh cầm nước tăng lực, ngửa đầu uống. Trước khi Hứa Trí Viễn đến thì anh đã chơi được một lúc, chơi bóng rổ vận động nhiều nên anh đổ mồ hôi đầy người. Khi uống nước, mồ hôi lăn từ hầu kết xuống, nhẹ nhàng chảy xuống cạnh xương quai xanh, vô cùng gợi cảm.

Hoài Kinh ngồi cạnh Hứa Trí Viễn nên thấy rất rõ vóc dáng hai người khác nhau. Da anh trắng, cỏ vẻ không khỏe mạnh nhưng thật ra dáng người anh lớn hơn Hứa Trí Viễn một chút, khi ném bóng vào rổ, quả bóng bay lên, cơ bụng như ẩn như hiện.

Đúng là thân hình anh đẹp hơn Hứa Trí Viễn.

Ban đầu, Hứa Tinh Không cho rằng khi anh hỏi dáng người ai đẹp hơn chỉ là do lòng háo thắng của đàn ông, không ngờ Hoài Kinh biết Hứa Trí Viễn thật cho nên cảm thấy cô kết luận như vậy là thiên vị. Giọng nói cô như lạc mất ở cổ họng,

“Nghỉ cuối tuần còn bắt người ta đưa tài liệu, cậu bắt nạt con gái nhà người ta quá rồi đấy.” Hứa Trí Viễn cầm chai nước, quay lại nói với Hoài Kinh.

Ngón trỏ và ngón cái giữ chai nước, ngón tay vì dùng sức mà khớp xương hiện rõ, hai tay anh chóng trên đầu gối, Hoài Kinh bỏ chai nước xuống, nghiêng đầu liếc Hứa Tinh Không một cái, nói: “Thế này mà tính là bắt nạt à?”

Giọng anh thản nhiên nhưng dường như lời nói chứa ẩn ý. Hứa Tinh Không nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng lười biếng như ngày thường. Nhưng Hứa Tinh Không lại như bị ánh mắt này cắn một cái, hoảng loạn dời mắt đi.

Quả thật thế này không tính là bắt nạt, anh mà bắt nạt thì dữ hơn nhiều.

“Haizz, bây giờ cô có thể đến Cục lao động kiện anh ta được rồi đó.” Hứa Trí Viễn chỉ tay vào Hoài Kinh, khuyên Hứa Tinh Không.

“Tôi tự nguyện tăng ca.” Hứa Tinh Không thấy Hứa Trí Viễn bênh vực mình, khuôn mặt vì kích động mà có chút ửng hồng, cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Tôi là fan của anh đấy.”

Hứa Trí Viễn hơi ngạc nhiên bởi lần đầu gặp một fan thành thật như thế. Nãy giờ có rất nhiều cơ hội nói chuyện nhưng cô chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không hề đến gần. Lần này nếu mình không bắt chuyện thì có khi cô cũng không chủ động nói.

Hứa Trí Viễn rất thích fan như vậy, vì có rất nhiều fan nhìn thấy thần tượng là không khống chế được cảm xúc, thường làm anh phải hủy bỏ vài lịch trình. Vì thế, có khi lại làm lỡ chuyện.

“Thật hay giả?” Hứa Trí Viễn cười hỏi. Hứa Tinh Không mỉm cười, gia đình cô tuyệt đối không thể mỹ mãn,

Hứa Tinh Không dần thả lỏng tâm trạng, gật đầu nói: “Thật đó.”

Hứa Trí Viễn lại cười, anh vắt chéo hai chân, cười xấu xa hỏi Hứa Tinh Không: “Vậy cô nói xem, tôi và ông chủ cô ai chơi bóng đẹp trai hơn?”

Hứa Tinh Không: “…”

Lần này lại là lòng háo thắng của đàn ông nữa?

Trước khi trả lời, Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh một cái, anh đang nhìn người huấn luyện, dường như không chú ý đến bên này.

Hứa Tinh Không mím môi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh đẹp trai hơn.”

“Ha ha ha!” Hứa Trí Viễn vỗ Hoài Kinh một cái làm tim Hứa Tinh Không cũng run lên.

Hình như Hoài Kinh đã quen bị Hứa Trí Viễn trêu chọc, ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ liếc mắt sang bên này rồi lại nhanh chóng dời mắt đi.

Hứa Tinh Không thầm thấy yên lòng, cô hỏi Hứa Trí Viễn: “Anh có thể ký tên cho tôi không?”

“Được chứ.” Câu trả lời của Hứa Tinh Không làm Hứa Trí Viễn vô cùng hào lòng nên anh hào phóng hỏi: “Ký vào đâu?”

Thấy Hứa Trí Viễn đáp ứng, Hứa Tinh Không thầm vui vẻ. Tuy cô không phải fan cuồng nhưng có thể được thần tượng ký tên, trong lòng cô vẫn rất kích động.

“Ở đây.” Hứa Tinh Không vội vàng cầm một quyển sách trong túi, lấy bút đưa tới.

Hứa Trí Viễn nhận sách, nhìn thấy tên sách, đuôi mắt chứa ý cười, nhìn cô, nói: “Mò kim?” Nhưng xe lại không đi về hướng nhà anh mà sau khi quẹo vào một con đường,

“Vâng.” Hứa Tinh Không gật đầu.

Hứa Trí Viễn rất thích fan thế này, thích anh vì tác phẩm chứ không phải vì vẻ bề ngoài. Suy cho cùng theo thời gian bề ngoài cũng sẽ dần thay đổi nhưng tác phẩm của anh sẽ càng ngày càng nhiều theo năm tháng.

Hứa Trí Viễn sảng khoái mở bút, lật đến bìa trong, vừa ký vừa hỏi: “Đã xem phim chưa?”

“Đã xem rồi.” Hứa Tinh Không trả lời: “Hôm qua tôi vừa xem phim, hôm nay mới mua quyển sách này về đọc.”

Xem phim ngay trong ngày đầu công chiếu, thật là một fan kiểu mẫu. Hứa Trí Viễn cười cười, viết thêm vài chữ.

“Đúng rồi, có xem phần đặc sắc ở cuối phim không?” Hứa Trí Viễn ký xong còn vẽ thêm một trái tim nhỏ sau tên.

Hứa Tinh Không nhìn trái tim nhỏ, ngây ngốc không nói gì trước câu hỏi đó. Cô mấp máy môi, nhìn Hoài Kinh đang đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với người khác, tiếc nuối nói: “Không có, lúc đó vội quá.”

Hứa Trí Viễn không để ý nói: “Phần đặc sắc không liên quan gì đến nội dung phim, không xem cũng không sao, dù sao trên mạng cũng sẽ có nhanh thôi.”

Nghe Hứa Trí Viễn nói vậy, Hứa Tinh Không cười cười, nhận lấy sách anh đưa tới.

Hứa Trí Viễn vô cùng chu đáo, ký kín cả bìa trong, phần lớn là cảm ơn sự yêu thích pla pla. Cuối cùng, trước khi ký, để lại hai câu chúc “Thuận buồm xuôi gió, gia đình mỹ mãn.”

Nhìn bốn chữ cuối cùng kia, Hứa Tinh Không mỉm cười, gia đình cô tuyệt đối không thể mỹ mãn, nhưng vẫn cảm ơn lời chúc của anh.

Được thần tượng ký tên, tâm tình Hứa Tinh Không rất tốt, Hoài Kinh lái xe chở cô đi trong màn đêm. Nhưng xe lại không đi về hướng nhà anh mà sau khi quẹo vào một con đường, chạy hai ba phút rồi ngừng lại trước một siêu thị chuyên đồ nhập khẩu.

Xe dừng lại, Hứa Tinh Không liền nhìn người ngồi bên ghế tài xế. Cửa siêu thị mở rộng, ánh đèn chiếu lên cửa sổ, in bóng lên mặt anh.

Hoài Kinh quay đầu lại, nói với cô: “Tôi nay dì giúp việc không tới làm cơm, anh cũng chưa ăn cơm chiều.” Hứa Tinh Không ngồi ở khu vực nghỉ ngơi xem bọn họ chơi bóng,

Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, cô hiểu ý, cởi dây an toàn: “Được.”

Hoài Kinh nhìn bóng lưng cô, khẽ cong môi cười, cùng cô vào siêu thị.

Rau củ trong siêu thị nhập khẩu rất tươi và nhiều, không thua gì ở chợ. Đủ loại rau củ đặt ngay ngắn trên kệ, nhìn rất tươi mới, Hứa Tinh Không chọn mấy loại, nhìn giá cả, quả thực đắt vô cùng.

Nhưng nhìn thấy nơi sản xuất… chỉ có thể nói thông tin hàng hóa rất quan trọng.

Hứa Tinh Không mua đồ ăn một lúc thì không biết Hoài Kinh đã đi đâu. Cô chọn rau củ xong, đẩy xe đồ đi tìm anh.

Siêu thị này chỉ có một tầng nên xếp đồ rất cao, vì vậy kệ đồ cũng rất cao, cô giương mắt nhìn nhưng hoàn toàn không thể thấy. Hứa Tinh Không không tìm được Hoài Kinh nên đơn giản liền đẩy xe đến quầy thu ngân chờ.

Trên quầy hàng cạnh quầy thu ngân bày đầy kẹo với đủ màu sắc hình dạng. Hứa Tinh Không nhìn lướt qua, cảm thấy hàm răng âm ỉ đau, xấu hổ dời tầm mắt đi.

Lúc Hứa Tinh Không tính tiền thì Hoài Kinh đi tới. Cô đang bỏ nguyên liệu nấu ăn vào túi mua hàng, người thu ngân vừa vặn tính xong bó bông cải cuối cùng.

Hoài Kinh đứng cạnh quầy thu ngân, sau khi chơi bóng rổ xong, anh đổi một bộ đồ thể thao, kéo cao cổ
áo dựng lên che kín cổ.

Cổ anh cao đẹp, cổ áo dựng lên còn có thể nhìn thấy cái cằm trơn bóng. Anh hơi cúi đầu, mím môi, ánh mắt sâu xa nhìn động tác của nhân viên thu ngân, cuối cùng nói một câu: “Tính cả cái này nữa.” “Không phải kẹo, là bao-cao-su đấy.

“Bộp” một tiếng, thả một hộp giấy tinh xảo xuống trước mặt thu ngân.

Hứa Tinh Không nghe tiếng động nên ngẩng đầu lên, thấy trên đó có hình quả đào mật, cổ họng cô như thắt lại, nhớ đến buổi sáng nhận được hai hộp kẹo kia. Hoài Kinh nhận thấy tầm mắt của cô nên nhìn sang. Hứa Tinh Không dời mắt, cúi đầu, ánh đèn chiếu sáng đôi tai đã đỏ hồng của cô.

Đôi tình nhân trẻ đứng ở quầy thu ngân bên cạnh nhìn sang bên này, nữ sinh lặng lẽ hỏi bạn trai: “Đó là gì? Kẹo à?”

Nam sinh bên cạnh híp mắt nhìn qua, tựa như không thấy rõ nhưng vẫn nói: “Không phải kẹo, là bao-cao-su đấy. Cậu nhìn xem mặt cô gái kia đã đỏ thế nào rồi kìa?”

Mặt Hứa Tinh Không nóng hầm hập, cô như vừa nín thở, vừa bỏ hộp kẹo vào túi mua hàng, trả tiền rồi ra ngoài trước.

Nếu là bao cao su thì đã không làm mặt cô đỏ như vậy.

Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn thoáng qua cái hộp trong đống rau củ.

Lại là tám viên, mặt Hứa Tinh Không dần nóng lên. (Thật ra Hoài Kinh mua kẹo đấy, tám viên là… lại thêm dấu =))

Hoài Kinh chân dài bước lớn, rất nhanh đã đuổi kịp cô gái đang buồn bực đi phía trước. Đợi đến bên cạnh cô, anh thuận tay cầm lấy túi mua đồ trên tay cô rồi ném một hộp đồ khác vào.

“Nhờ hai người họ nhắc nhở, không thì đúng là đã quên.”

Hộp vừa ném vào hộp gì, Hứa Tinh Không không cần nhìn cũng biết. Cô đuổi kịp bước chân Hoài Kinh lên xe, không gian kín làm cô càng thêm lúng túng.

Cũng may rất nhanh đã đến nhà Hoài Kinh, sau khi Hứa Tinh Không vào cửa liền cầm nguyên liệu nấu ăn vào bếp.

Đây là lần đầu Hứa Tinh Không vào phòng bếp nhà Hoài Kinh, phong cách phòng bếp không khác lắm so với phòng khách – vô cùng đơn giản, lạnh lẽo và trống trải. Đồ làm bếp mới tinh, sạch sẽ bày trên kệ bếp, trong đây chỉ có vài thứ đã dùng qua, chắc hẳn là dì giúp việc dùng để nấu cơm cho anh.

Ngoại trừ phòng bếp quá lớn nên khó tìm đồ ra thì xem như bữa cơm này Hứa Tinh Không làm khá thuận lợi. Cô bưng đồ ăn ra nhà ăn, thuận tiện gọi Hoài Kinh một tiếng.

Sau khi Hoài Kinh về nhà liền thay đồ thể thao ra, mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Anh đi từ cầu thang xuống, cùng Hứa Tinh Không vào nhà ăn.

Không ngoài dự đoán của Hứa Tinh Không, nhà ăn cũng rất lớn. Một bàn ăn dài hình bầu dục, ít nhất có thể dành cho mười mấy người ngồi, Hứa Tinh Không và Hoài Kinh mỗi người ngồi một bên, dưới ánh đèn cũng có chút “không khí”.

Hứa Tinh Không nhớ đến thời điểm ăn trưa ở nhà Trần Uyển Uyển.

Khi nào nàng mới có thể được ngồi dùng cơm cùng nhiều người như vậy?

Mẹ, em trai, con mình… cùng Hứa Tinh Không vào nhà ăn.

Đến đây, mạch suy nghĩ của Hứa Tinh Không dừng lại, cô bỏ một miếng củ từ vào miệng, nén ý nghĩ chua xót này xuống.

“Cuối tuần này em rất bận.” Hứa Tinh Không ngẩng đầu nói với Hoài Kinh một câu.

Hoài Kinh đang thong thả ăn cơm, nghe vậy nhấc mắt hỏi: “Chuyện công ty?”

Hứa Tinh Không húp một muỗng canh rồi lắc đầu, nói: “Em mở một cửa tiệm nhỏ, thời gian sắp tới em bận trang trí tiệm và tuyển nhân viên, sau khi tan tầm không có thời gian đến đây nữa.”

“Thiếu tiền sao?” Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không hỏi.

Hứa Tinh Không trầm ngâm nói: “Không phải, em chỉ muốn kiếm chút tiền thôi.”

Hoài Kinh nghe vậy thì dựa người vào lưng ghế, thần sắc nghiêm túc nói: “Công ty không cho đầu tư bên ngoài thì phải?”

Hứa Tinh Không đang uống nước thì bị sặc một cái, mắt cô hồng hồng nhìn Hoài Kinh, bối rối hỏi: “Ai quy định?”

Anh rút một miếng khăn giấy đưa qua, khẽ nhếch môi, giọng nói chứa ý cười: “Anh vừa quy định.” 

Hứa Tinh Không nhíu mày, như đã bị anh chọc giận.

Nhìn cô mang vẻ tức giận lau miệng, ánh mắt anh cũng cười, bảo đảm với Hứa Tinh Không: “Nhưng em yên tâm, anh sẽ giữ bí mật cho em, không nói cho ai biết hết.”

Hứa Tinh Không: “…” Cô bưng đồ ăn ra nhà ăn, thuận tiện gọi Hoài Kinh một tiếng.

Hoài Kinh ăn xong thì có điện thoại, anh đứng dậy ra ban công nghe. Hứa Tinh Không ăn xong, nhìn thoáng qua mặt bàn, thực sự thấy hơi không cam lòng, bưng bát đĩa vào phòng bếp.

Hoài Kinh nghe điện thoại xong trở vào, trong nhà ăn đã không một bóng người. Bàn ăn vốn lộn xộn cũng đã được lau sạch sẽ bóng loáng, phản chiếu ánh đèn.

Hoài Kinh nhíu mày, nghe tiếng nước từ phòng bếp truyền ra.

Phòng bếp nhà Hoài Kinh dùng đèn màu cam, ánh sáng mềm mại, dự định ban đầu của người thiết kế là dùng đèn màu cam để phòng bếp quạnh quẽ trông ấm áp hơn.

Nhưng thiết kế này tác dụng không lớn, thậm chí không bằng người con gái đứng cạnh bồn rửa bát bây giờ.

Hứa Tinh Không đứng rửa bát, dưới ánh sáng nhu hoà, bóng dáng cô càng xinh đẹp nhã nhặn trầm tính hơn. Mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản, bên vành tai trắng nõn, vài sợi tóc con rơi xuống hai bên mặt cô. Cô rũ mắt, lông mi cong dài tạo thành một bóng tròn dưới mí mắt, sóng mũi xinh xắn cao thẳng làm ngũ quan cô càng thêm sắc xảo.

Trên tay còn một cái chén cuối cùng, Hứa Tinh Không đã nhận ra Hoài Kinh đứng cạnh cửa, động tác cũng không dừng lại, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Sắp xong rồi đây.”

Hoài Kinh nhìn cô cầm bát đĩa, dòng nước chảy qua rửa sạch bọt, lộ ra đôi tay sạch sẽ trắng ngần.

Tim anh như sợi vonfram mang điện, rung động một lúc rồi sáng bừng lên.

Anh cũng đi vào trong ánh sáng nhu hòa ấy.

Trong tay cô còn một cái bát cuối cùng, Hoài Kinh đến bên cạnh cô, cái bóng trùm lấy một bên mặt cô. Anh nâng cằm cô, cúi đầu hôn lên.

Hứa Tinh Không bị hôn bất ngờ nên hơi luống cuống, tay cô chụp được vành bát, khóe môi cọ qua môi anh, gương mặt ửng đỏ, nói khẽ: “Sắp… sắp xong rồi.”

Hoài Kinh hôn lên tóc cô rồi lần đến bên tai, khẽ cắn vành tai cô, trầm giọng nói: “Anh không chờ được.”

Hôm nay được Hoài Kinh sắp xếp cho gặp thần tượng, Hứa Tinh Không vì cảm ơn nên ở trên giường cũng chiều theo anh. Vốn nghĩ rằng chơi bóng rổ đã tiêu hao nhiều thể lực thì đêm nay sẽ không bị giày vò nhiều…

Nhưng cô đã đánh giá anh quá thấp.

Giọng nói cô như lạc mất ở cổ họng, Hoài Kinh thở gấp dừng lại. Anh hơi rũ mắt nhìn xuống cô gái ửng hồng dưới thân hỏi: “Sợ anh chờ sốt ruột nên không xem phần đặc biệt?”

Giọng anh khàn khàn trầm thấp như một cơn gió thổi qua miệng cô. Hứa Tinh Không mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ chứa một làn nước. Vành mắt cô ửng đỏ, ngực phập phồng, rồi như dần nhớ ra gì đó, khe khẽ ừ một tiếng.

Ánh mắt Hoài Kinh lấp lánh ý cười, cử động người một cái, hai tay cô liền nắm chặt lấy cánh tay anh. Giọng nói cô như lạc mất ở cổ họng,

Hoài Kinh nói: “Lần sau anh sẽ đi xem cùng em, em sẽ không cần phải sốt ruột nữa.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện