Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 38


trước sau

Hoài Kinh xuống máy bay thì đã chín giờ rưỡi, anh và Hà Ngộ hẹn gặp nhau ở Tương Trúc Hiên, nơi lần trước hai người đã ăn cơm cùng nhau. Hoài Kinh đi qua hành lang, cởi giày đi vào phòng VIP. Hà Ngộ vừa pha xong một ấm trà hoa nhài, nước trà trong suốt, hơi nước vấn vít trong ấm tử sa.

*tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

Mùi hoa nhài nồng đậm, sau khi ngâm nước, cả căn phòng đều đầy mùi hương.

Căn phòng này ở lưng chừng núi, ngầng đầu là trời, cúi đầu là sườn núi. Dù giữa gió đông buổi tối thì cảnh sắc vẫn tinh khiết dễ chịu.

Hoài Kinh đi vào, người mang theo hơi lạnh. Cạnh cửa sổ trong phòng có một cái bàn thấp, Hà Ngộ ngồi cạnh bên, sau khi anh tới, anh ta đưa túi tài liệu bên cạnh, tiện thể rót cho anh một chén trà.

“Tôi đã lấy được thứ cậu muốn.”

Hoài Kinh híp mắt, tay lướt qua chén trà cầm lấy túi tài liệu. Anh mở túi tài liệu ra, rũ mắt nhìn qua thứ bên trong, đuôi mắt hơi nhếch.

Để túi tài liệu sang một bên, Hoài Kinh cầm chun trà lên, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Chờ hành động bên kia đã.”

Rót đầy trà vào chun, một đóa nhài bơi một vòng trong chun tử sa, Hà Ngộ ngước mắt nhìn Hoài Kinh mà hỏi: “Nếu bên kia không hành động thì sao?”

Hoài Kinh khôi phục tinh thần, nhìn sang Hà Ngộ, bờ môi hơi nhếch, bỏ chun trà trên tay xuống.

“Cậu nhìn tôi đi, cậu cảm thấy Hoài gia có người lương thiện sao?”

Hà Ngộ thấy anh cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng thì không nói gì nữa.

Sau khi Hứa Tinh Không mua quýt về nhà, mở cửa thì trong nhà tối như mực, chỉ có chút ánh sáng phía nhà bếp. Nghe thấy tiếng mở cửa, ánh đèn rọi qua, làm cô phải nheo mắt lại.

Sau khi thấy rõ là cô, Lâm Mỹ Tuệ mới dời đèn đi, nói với cô: “Lại bị mất điện rồi.”

Nghe vậy, Hứa Tinh Không đóng cửa lại, để quýt lên bàn uống nước rồi đến cầm đèn pin, nói: “Mẹ đi nghỉ một lát đi, để con rọi cho.”

Nơi đèn pin rọi đến là nơi Hứa Tinh Viễn đang đeo găng tay cách điện, chuẩn bị nối dây điện.

Lâm Mỹ Tuệ không từ chối, bà đưa đèn pin cho Hứa Tinh Không, rồi dặn Hứa Tinh Viễn: “Tinh Viễn, nhớ cẩn thận đấy.”

Hứa Tinh Viễn vẫn tiếp tục sửa, tay dùng sức nên giọng nói cũng dùng sức, cậu vừa sửa vừa nói: “Mạch điện bị đứt này con đã sửa bao nhiêu lần rồi, mẹ yên tâm đi.”

Lúc Hứa Tinh Viễn sửa mạch điện thì Hứa Tinh Không cũng nhìn đường dây điện trong nhà. Căn nhà này cũng quá cũ rồi, mạch điện cũng đã cũ, thế này thì sửa chữa không phải là cách, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm.

Hứa Tinh Không có hai căn hộ, một căn đã cho Hứa Tinh Viễn, còn một căn cách cửa tiệm bán đồ ăn sáng của Lâm Mỹ Tuệ rất xa. Vì đi đi về về mãi không tiện, nên không dọn qua đó.

Khi Hứa Tinh Không đang suy nghĩ thì Hứa Tinh Viễn đã sửa điện xong, đèn trong nhà phút chốc sáng lên. Cậu cau mày, cầm găng tay nói: “Giờ sửa xong, nhưng nếu đến tết lại hỏng thì làm sao đây? Năm nay chúng ta đến nhà mới đón tết nhé?”

Nhà mới mà Hứa Tinh Viễn nói là nhà Hứa Tinh Không cho cậu. Hôm quốc khánh làm thủ tục xong, thì Hứa Tinh Viễn bắt đầu trang hoàng nhà cửa, bây giờ đã trang trí được kha khá rồi. Đồ cưới của Đồng Đồng, vật dụng trong nhà và đồ điện đều đã chuyển vào đó.

“Năm nay Đồng Đồng ăn tết ở nhà chúng ta sao?” Hứa Tinh Viễn vẫn chưa nhắc đến chuyện này.

Thu dọn hộp đựng đồ nghề xong, Hứa Tinh Viễn vừa rửa tay, vừa nói: “Ba Đồng Đồng nói cho phép cô ấy đến chỗ chúng ta ở.”

Theo phong tục của Hoài Thành, sau đính hôn, nhà gái phải đến nhà trai ăn tết. Nếu Chu Đồng Đồng đến nhà bọn họ ăn tết, thì chỗ ngủ cũng là một vấn đề. Dù sao Hứa Tinh Viễn vẫn ngủ ở ghế sofa, cũng không thể để con gái nhà người ta ngủ sofa cùng cậu được.

Hứa Tinh Không quay lại nhìn Lâm Mỹ Tuệ, muốn để bà quyết định. Thật ra Lâm Mỹ Tuệ cảm thấy chuyện nào thế nào cũng được. Thấy Hứa Tinh Không nhìn mình, bà gật đầu nói: “Vậy cũng được, đây là năm đầu tiên Đồng Đồng đón tết ở nhà chúng ta, không thể quá tiết kiệm.”

“Đúng vậy.” Hứa Tinh Không nói.

Chuyện này cứ thế được quyết định.

Nhà mới sửa sang xong, vẫn chưa dọn dẹp, chỉ mới chuyển vật dùng trong nhà và đồ điện vào, nên nếu muốn ở thì phải dọn dẹp một chút.

Hai mươi bảy tháng chạp, Lâm Mỹ Tuệ ở nhà chuẩn bị đồ đón tết, Hứa Tinh Viễn lái xe đưa Hứa Tinh Không và Chu Đồng Đồng đến nhà mới.

Nhà mới ở tiểu khu Lệ Uyển, tiếp giáp với Tân Thành. Năm đó có tin chính phủ muốn xây dựng Tân Thành nhưng là chỉ chọn chứ chưa quyết định, chẳng qua là lời đồn đãi vẫn tồn tại.

Mở rộng Tân Thành tất nhiên sẽ kéo theo sự phát triển của địa ốc, Vương Thuấn Sinh tất nhiên không bỏ qua cơ hội đầu tư này, nhưng anh ta lại không dám chắc Tân Thành có được chọn hay không, nên chỉ mua một mảnh căn hộ ở trung tâm.

Từ việc mua bán căn hộ, có thể nhận thấy Vương Thuấn Sinh rất nhanh nhạy và khôn vặt, nhưng tầm nhìn hẹp và thiết quyết đoán. Điều nay cũng giải thích tại sao công ty TNHH Thuấn Tinh nhanh chóng phát triển ở dưới thời cơ tốt, nhưng lại chỉ phát triển đến mức ấy thôi.

Lái xe vào bãi đỗ xe ở tầng hầm tiểu khu, Hứa Tinh Không xách đồ đạc xuống xe. Trong bãi đỗ xe, xe chỉ đỗ khoảng 70%, bây giờ người ở tiểu khu mới này vẫn chưa dọn đến hết.

“Để em giúp chị.” Chu Đồng Đồng xuống xe thì lập tức chạy tới, cầm thùng nước trong tay Hứa Tinh Không.

Chu Đồng Đồng mới được nghỉ hôm qua, nghe nói hôm nay đến dọn dẹp nên nói cũng muốn qua giúp. Nhà nghèo cưới vợ, không cần cưới người quá tài giỏi, thiện lương cần cù, hoạt bát như Chu Đồng Đồng là tốt nhất.

Hứa Tinh Không cười, đưa thùng nước trên tay cho cô ấy.

Ba người vào thang máy, chọn tầng 16. Toàn bộ tiểu khu Lệ Uyển đều là nhà cao tầng, cao nhất là 23 tầng, nhưng thực ra chỉ có 22 tầng. Hoài Thành bảo thủ, cho rằng tầng 18 nghe không tốt nên trực tiếp bỏ tầng 18, gọi là tầng 19.

Ra khỏi thang máy, Hứa Tinh Viễn cầm chìa khóa đi mở cửa.

Tầng này tổng cộng có ba căn hộ, thứ tự diện tích ba căn hộ lần lượt là 100 mét vuông, 120 mét vuông và 150 mét vuông, căn hộ của Hứa Tinh Viễn nằm ở giữa.

Hứa Tinh Không nhìn trước cửa hai nhà kia đều rất sạch sẽ, còn có một nhà để một cây xanh. Cô hỏi Hứa Tinh Viễn: “Hàng xóm của các em đều dọn đến ở rồi sao?”

Chu Đồng Đồng và Hứa Tinh Viễn cùng đi trang trí nhà cửa, nghe Hứa Tinh Không hỏi, Chu Đồng Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy, họ đến ở rồi. Bọn em đã gặp, người hai nhà đó đều rất tốt.”

Hứa Tinh Không thấy yên tâm, bà con xa không bằng láng giềng gần, sống ở chung cư cao tầng thế này thì có hàng xóm tốt là rất quan trọng.

Hứa Tinh Viễn mở cửa rồi xách cái rương lớn chắn trước cửa đi.

Hứa Tinh Không đi vào, trong phòng đã không còn mùi lạ, phòng khách đã sắm đủ đồ đạc. Dưới đèn treo xa hoa là một bộ sofa kiểu Âu và bàn trà.

Chu Đồng Đồng bên cạnh hơi ngại ngùng nói: “Ba em thích kiểu này, ông nói nhìn thế mới sang.”

Đồ dùng trong nhà đều là cha Chu Đồng Đồng mua, từ phong cách đồ dùng trong nhà có thể thấy đây là thẩm mỹ của người già. Cũng may phòng rộng, đồ nội thất kiểu này không quá chiếm diện tích, cũng tạm coi là đẹp.

Hứa Tinh Không nhớ đến cách bài trí trong nhà Hoài Kinh, nội thất chú trọng đơn giản trừu tượng, trông rất đẹp. Bây giờ những người giàu có thật sự thì thường rất ít theo phong cách châu Âu cổ điển tráng lệ thế này nữa.

Dọn dẹp ba phòng lớn và hai phòng nhỏ cũng chẳng phải dễ. Ba người bắt đầu quét dọn từ phòng nhỏ, cuối cùng cùng nhau dọn phòng khách. Đồ dùng trong nhà mới được dọn vào vẫn chưa dùng đến, nhưng hiện tại đều đã bị phủ một lớp bụi.

Hứa Tinh Không lau chùi sofa và bàn ghế, Hứa Tinh Viễn phụ trách bàn trà dưới TV, còn Chu Đồng Đồng thì phụ trách mấy món đồ trang trí nhỏ. Ba người phân công rõ ràng, làm việc cũng nhanh, hôm nay làm việc hết sức, đoán chừng có thể sẽ làm xong.

Chu Đồng Đồng đang lau một bức tranh sơn dầu vẽ hoa tulip, thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Nghe cô gọi bà nội, Hứa Tinh Viễn cũng ngẩng đầu, hai người nhìn nhau cười.

“Cháu và Tinh Viễn đang dọn dẹp nhà. A? Bà làm ngó sen á? Chúng cháu xem đêm nay nếu có thời gian thì sẽ qua đó lấy. Cháu muốn ăn gì ư? Cháu muốn ăn thịt xào ớt. Vâng, cảm ơn bà nội. Được, tạm biệt bà.”

Sau khi nói xong, Chu Đồng Đồng lấy điện thoại ra, nhấn tắt cuộc gọi.

Hứa Tinh Viễn thấy cô ngắt điện thoại, vội hỏi: “Bà nội nói gì vậy?”

Chu Đồng Đồng cười hì hì nhìn Hứa Tinh Viễn, đáp: “Bà nội nói lần trước ở nhà em thấy anh thích ăn ngó sen nên bà tranh thủ dịp tết làm nhiều một chút, bảochúng ta có thời gian thì đến lấy.

Lần đó ngó sen thật sự rất ngon, Hứa Tinh Viễn  bình thường chỉ cần ăn no chứ không quan tâm mùi vị mà cũng phải sáng mắt lên.

Cậu cười ha ha, như có chút kiêu ngạo nói với Hứa Tinh Không: “Đây mới là bà nội thật, của chúng ta là bà nội giả.”

Hứa Tinh Không bất đắc dĩ cười.

Chu Đồng Đồng đã từng nghe một số chuyện trong nhà bọn họ, cũng cười theo.

“Được rồi, định lúc nào đến chỗ bà nội các em?” Hứa Tinh Không hỏi vợ chồng son.

Đính hôn xong cũng tính là nửa người nhà, tết thì cũng nên đến nhà ông bà chào hỏi.

“Ngày mai nhé.” Hứa Tinh Không nhìn Chu Đồng Đồng rồi nói: “Sáng mai đến nhà bà nội Đồng Đồng, ăn cơm xong rồi về nhà, buổi tối mang ít đồ đến nhà bà nội mình ngồi một lúc rồi về.”

Bà nội hai người ở cùng một thành phố, cách nhau không xa nên sắp xếp đi trong ngày.

Thật ra Hứa Tinh Viễn không muốn đến nhà bà nội mình, cậu nói: “Bà nội gì chứ, nếu không vì mẹ thì còn lâu em mới đi.”

Hứa Tinh Không nhìn cậu, mím môi nói: “Cứ mua ít đồ đến là được, còn bà nội Đồng Đồng thì phải mua nhiều đồ, ở chơi với bà lâu một chút.”

Chu Đồng Đồng nghe cái cách đối xử khác biệt này thì có hơi ngại, bèn nói: “Bà nội em nói không cần mang gì cả.”

Hứa Tinh Không cười nói với Chu Đồng Đồng: “Bà nội em tốt với các em như vậy, nhất định phải mang nhiều quá biếu bà. Bánh ít đi qua bánh quy đi lại mà.”

Hứa Tinh Viễn cười hì hì nói: “Không ngờ em hai mươi ba tuổi rồi mà còn có thêm một bà nội nữa.”

“Còn em thì có thêm một người chị.” Chu Đồng Đồng không chịu thua kém, “Và một người mẹ nữa.”

Ba người lại cười vui vẻ.

Nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc, Hứa Tinh Không cũng thấy rất mừng. Lúc cha qua đời, Hứa Tinh Viễn vẫn còn nhỏ, bọn họ quanh năm bị người nhà họ Hứa coi thường và ức hiếp, nên tính cách Hứa Tinh Viễn có ương bướng. Hiện giờ em trai cưới được một người vợ ấp ấm như vậy, Hứa Tinh Không thấy mừng cho cậu.

Hứa Tinh Viễn lau bàn trà xong thì cắm điện, chuẩn bị mở tivi xem. Chu Đồng Đồng thấy vậy thì nói: “Đúng rồi, xem tivi thử xem, nếu không được thì để ba em đi đổi.”

“Tuân lệnh.” Hứa Tinh Viễn đáp rồimở tivi.

Tivi này là loại màn hình lớn, khi mở, cả màn hình lập tức sáng lên, vô cùng đẹp. Trùng hợp, tivi đang phát tin tức giải trí.

“14 giờ 36 phút hôm nay, nữ diễn viên Lâm Vĩ Du bị cảnh sát bắt khi đang tụ tập hút ma túy tại nhà. Trong nhà nữ diễn viên, cảnh sát còn tìm ra được một lượng lớn ma túy. Vì số lượng lớn đã cấu thành phạm tội, nên Lâm Vĩ Du bị cảnh sát bắt giữ. Lâm Vĩ Du xuất thân từ một cuộc thi, đến nay đã có tên tuổi trong giới giải trí. Lần này bị bắt, gây ảnh hưởng không nhỏ đến những hoạt động mà cô tham gia. Trong đó, ảnh hưởng nhất chính là tập đoàn IO, vì Lâm Vĩ Du đang là người phát ngôn cho bộ trang sức hợp tác giữa tập đoàn IO và tập đoàn TIE của Đức. Vụ tai tiếng này đã khiến IO chịu tổn thất rất lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn Hoài thị…”

Hứa Tinh Không sửng người, nhìn chằm chằm vào tivi.

Hứa Tinh Viễn nghe xong, thì quay sang nhìn cô, cẩn thận hỏi.

“Đây không phải là công ty của chị sao?”

“Ừ.” Hứa Tinh Không nhìn cậu đáp, rồi lại dời mắt dời đến tivi.

Trong phòng họp của cao ốc tập đoàn Hoài thị, ban giám đốc tập đoàn đang mở cuộc họp.

Mai lão phu nhân ngồi ở đầu bàn dài, bên trái bà là Hoài Xương Triều, bên cạnh ông ta là Hoài Dương Bình. Bà nhìn báo cáo trong tay rồi mím môi, ngước mắt nhìn Hoài Kinh ngồi cuối bàn, lạnh giọng nói.

“Hôm nay mở cuộc họp ban giám đốc là vì chuyện người phát ngôn của tập đoàn IO hút thuốc phiện. Trước mắt nhiều thành viên hội đồng quản trị, cháu hãy cho mọi người một lời giải thích đi.”

Hoài Kinh ngồi cuối bàn, mặc bộ âu phục cắt may tinh tế. Nghe xong lời Mai lão phu nhân, vẫn không có biểu cảm gì, rũ mắt nhìn báo cáo trên tay, ngón tay trắng nõn như hòa vào làm một với tờ giấy trắng.

Bỏ báo cáo xuống, Hoài Kinh hơi ngước lên, ánh mắt lạnh lùng. Anh đứng lên, hai
tay đặt trên cúc áo âu phục thứ hai, thong thả cài khuy áo.

Đứng trước bàn hội nghị, Hoài Kinh bình thản nhìn lướt qua những người đang ngồi rồi trầm giọng nói.

“Các vị ngồi đây đều đã làm việc với cha tôi nhiều năm, nay cha tôi đã mất, Hoài Kinh tôi ở đây, mong các vị nhớ tới tình nghĩ với cha tôi, giúp tôi đòi lại công bằng.”

Chuyện phát triển ngoài dự đoán, ban giám đốc nhìn nhau. Vẻ mặt Hoài Kinh vẫn không đổi, ánh mắt Hoài Dương Bình lạnh lẽo đảo quanh, nhìn thoáng qua Mai lão phu nhân.

Mai lão phu nhân nghe Hoài Kinh nói vậy thì ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hoài Kinh…”

Anh nghe thấy tên mình, chỉ ngước lên, rồi lại nói tiếp: “Nếu tập đoàn chịu tổn thấy một cách bình thường, thì người phụ trách tôi đây khó mà biện hộ. Nhưng sự thật trong sự cố lần này có người hãm hại tôi.”

Vẻ mặt Hoài Kinh không giống như đang ngụy biện, nhất thời sắc mặt mọi người nghiêm lại.

Hoài Xương Triều nhìn Hoài Kinh, thở dài nói: “Hoài Kinh, lý do này của cháu quá sứt sẹo. Người trong tập đoàn làm sao lại gây tổn hại cho IO, thậm chí còn tổn hại đến lợi ích Hoài thị? Trong ban giám đốc đều là người trên cùng một thuyền mà.”

Nghe vậy, Hoài Kinh cười khinh, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn Hoài Xương Triều, cuối cùng lướt qua ông, rơi vào người Hoài Dương Bình.

”Đúng vậy, tại sao vậy anh?”

“Là sao?” Tầm mắt mọi người đều theo Hoài Kinh chuyển đến trên người Hoài Dương Bình.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Hoài Dương Bình căng thẳng, anh ta nhìn Hoài Xương Triều, rồi bình tĩnh nói với Hoài Kinh: “Hoài Kinh, đừng có mà nói lung tung.”

“Ngay từ đầu, Lâm Vĩ Du là do anh đề cử cho em.” Đôi mắt nâu của Hoài Kinh nhìn chằm chằm Hoài Dương Bình, giọng nói nặng nề.

Nghe xong câu này, người của ban giám đốc liền ồ lên.

Hoài Dương Bình ngước mắt nhìn Hoài Kinh, ánh mắt vốn ôn hòa đã trở nên hung ác. Anh ta cắn chặt răng, cố nén giận, thừa nhận: “Đúng vậy, vì cô ấy và vợ tôi đều là hội viên câu lạc bộ golf, nên lúc đầu vợ tôi giới thiệu với tôi. Quan hệ giữa tôi và cô ấy cũng chỉ như thế, tôi hoàn toàn không biết cô ấy hút ma túy.”

Hoài Dương Bình trả lời cẩn thận, Hoài Kinh nhếch mày, âm cuối cao lên.

“Vậy tại sao anh lại tố cáo cô ấy hút ma túy với cảnh sát?”

Biết Lâm Vĩ Du hút ma túy, đồng thời đề cử với Hoài Kinh để cô ta làm người phát ngôn, sau lại tố cáo Lâm Vĩ Du hút ma túy, gây ra tổn thất lớn cho tập đoàn IO… kế hoạch có hệ thống, kín kẽ, thật sự không để lo sơ hở.

Người của ban giám đốc nghe đến đây đều hiểu ý Hoài Kinh, nhìn về phía Hoài Dương Bình. Hoài Dương Bình bị nói đến quýnh lên, muốn đứng dậy, nhưng bị Hoài Xương Triều bên cạnh đè lại.

Khác với Hoài Dương Bình thẹn quá hóa giận, Hoài Xương Triều vẫn bình thản, càng tỏ vẻ cha chú hiền lành. Ông nhìn Hoài Kinh, nói: “Nếu đó là thật, thì chú sẽ không bỏ qua cho nó. Nhưng sự thật không thể chỉ dựa vào lời nói suông, cháu có chứng cứ không?”

Hoài Kinh chớp mắt, nhìn Hoài Xương Triều, sau đó gọi: “Leo!”

Leo đứng ngoài cửa nghe thấy giọng Hoài Kinh thì cầm túi tài liệu đi vào, đứng bên cạnh Hoài Kinh. Đầu tiên anh ấy chào mấy thành viên hội đồng quản trị đang ngồi, rồi mở túi tài liệu, lấy tài liệu bên trong ra phát cho mọi người.

Mai lão phu nhân là người sau cùng cầm tài liệu trong tay. Leo ngừng một lát, nhìn Hoài Dương Bình nói.

“Đây đều là chứng cứ Lâm tiểu thư và Hoài Dương… Hoài tổng gặp nhau. Bao gồm ghi chép số lần hai người thuê phòng, ảnh chụp ở chung và danh sách những thứ Hoài tổng mua cho Lâm tiểu thư trong hai tháng qua… Tháng mười một năm ngoái, Lâm tiểu thư gặp Hoài tổng ở quán bar Pháp Nhân, bạn của Lâm tiểu thư đã chụp một bức ảnh Lâm tiểu thư hút ma túy, trong ảnh có Hoài tổng. Đồng thời ngay đêm đó, hai người thuê phòng ở quán bar Pháp Nhân. Nói cách khác, ngài ấy đã đề cử cô ấy làm người phát ngôn bộ mỹ phẩm hợp tác giữa tập đoàn IO và tập đoàn TIE dưới tình huống biết rõ Lâm tiểu thư hút ma túy.”

“Lần này Lâm tiểu thư hút ma túy bị bắt tại nhà cũng là do Hoài tổng hẹn Lâm tiểu thư. Nơi Lâm tiểu thư và bạn bè tụ tập hút ma túy, cũng là nơi Hoài tổng từng ở, còn Hoài tổng có dính vào không thì chúng ta không biết được. Theo lời trợ lý của Lâm tiểu thư cung cấp, thì đêm đó lẽ ra Hoài tổng cũng phải có mặt, nhưng không biết tại sao lại đổi ý không đến. Cũng chính lúc đó, cảnh sát đã đến bắt bọn họ.”

“Mặt khác, khi cảnh sát hành động thì phóng viên cũng lập tức có mặt vây quanh khu nhà. Nhà ở của Lâm tiểu thư tương đối bí mật, không hề bị phóng viên theo dõi, nhưng khi vừa xảy ra chuyện thì đã có phóng viên ở đó tác nghiệp, như vậy rất có thể có người báo tin cho phóng viên. Cũng vì vậy mà cả quá trình Lâm tiểu thư bị bắt bị lan truyền rộng rãi trên internet.”

Leo nói xong, thì thu tài liệu lại, đứng bên cạnh Hoài Kinh.

Khi Leo trình bày, Hoài Kinh ngồi tại chỗ, dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng, vẻ mặt bình thản nhìn thành viên ban gám đốc.

“Hoài Dương Bình lợi dụng chuyện Lâm Vĩ Du hút ma túy, qua lại với cô ấy rồi đề cử cô ấy làm người phát ngôn cho tập đoàn IO, đồng thời lại tố cáo cô ấy trong khi IO vừa đưa ra mẫu sản phẩm mới. Những hành vi này rõ ràng nhằm vào tập đoàn IO, hoặc nói đúng hơn là nhằm vào tôi. Nhưng rốt cuộc là một mình anh nhằm vào tôi hay là sau lưng có người khác, bên trong có quá nhiều điều có thể suy luận…”

Bị vạch trần trước mặt các thành viên ban giám đốc, Hoài Dương Bình tức giận đến nỗi mặt trắng bệch. Ngày thường anh ta giả vờ hiền lành khiêm tốn, lúc này đã bất chấp tất cả, vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Hoài Kinh hét lên.

“Hoài Kinh…”

“Bốp!” Một cái tát chặn lại những lời anh ta muốn nói.

Hoài Dương Bình kinh ngạc, quay đầu nhìn Hoài Xương Triều, hai mắt trừng to.

Hoài Xương Triều tức giận nhìn anh ta, nói: “Đứa con bất hiếu, vì lợi ích của bản thân, mà biết rõ cô ta hút ma túy còn đề cử làm người phát ngôn. Để hôm nay IO và Hoài thị chịu tổn thất lớn như thế, anh còn gì để nói không?”

Hoài Xương Triều nói vài câu đã thay đổi trọng điểm lời nói của Hoài Kinh. Ông ta đổ tất cả lỗi lầm lên người Hoài Dương Bình, phủ nhận chuyện hãm hại Hoài Kinh.

“Chú hai…” Hoài Kinh khẽ nhếch môi.

“Đủ rồi.” Mai lão phu nhân ném tập tài liệu xuống bàn, lớn tiếng.

Ánh mắt Hoài Kinh trầm xuống.

“Tuy Hoài thị mang tên Hoài thị nhưng cũng không phải công ty của một mình nhà chúng ta, mà còn có phần các thành viên ban giám đốc đây. Hoài Dương Bình dùng quyền riêng tạo thành sai lầm lần này, từ ngày mai đừng đi làm nữa, trước tiên ở nhà suy nghĩ lại tất cả việc làm.” Mai lão phu nhân nghiêm nghị nói.

Nghe Mai lão phu nhân chấp nhận lời biện giải của mình, Hoài Xương Triều thả lỏng, gật đầu nói: “Con biết rồi.”

Giải quyết xong Hoài Dương Bình, Mai lão phu nhân chuyển tầm mắt sang Hoài Kinh. Anh ngước mắt nhìn bà, ánh mắt băng giá lạnh thấu xương.

“Còn Hoài Kinh, là người lãnh đạo tập đoàn, không làm tốt công việc, dùng nữ diễn viên có vết nhơ làm người phát ngôn, cũng không tránh khỏi trách nhiệm, trong hôm nay cháu phải đưa ra phương án ứng phó. Được rồi, cuộc họp hôm nay dừng ở đây.”

Mai lão phu nhân xử lý sự việc như thế, nhưng các thành viên ban giám đốc không dễ gạt như vậy, có vài người nhìn Hoài Kinh rồi lại nhìn Mai lão phu nhân, nhưng cuối cùng không nói gì cả. Mọi người lần lượt đứng dậy ra khỏi phòng họp.

Người trong phòng họp tốp năm tốp ba đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn hai người ngồi hai đầu bàn là Hoài Kinh và Mai lão phu nhân. Bà nhìn Hoài Kinh, đứng dậy đi tới.

Anh đã biết Lâm Vĩ Du hút ma túy từ lâu, cũng nhìn thấu mục đích Hoài Dương Bình, nên mới để Lâm Vĩ Du làm người phát ngôn. Anh còn hy vọng Lâm Vĩ Du xảy ra chuyện hơn cả Hoài Dương Bình, bởi chỉ như vậy mới có thể có cuộc họp hội đồng quản trị này, mới có thể vạch trần chuyện Hoài Dương Bình hãm hại mình cho mọi người trong thành viên ban giám đốc biết.

Anh đang giả bộ đáng thương, giành sự đồng tình từ các thành viên ban giám đốc, để họ thấy rõ mục đích và bộ mặt xấu xí của người hãm hại anh. Anh một tay gây dựng tập đoàn IO phát triển, mà IO chẳng qua là quân cờ. Để thực hiện mục đích này, anh không tiếc đạp đổ tập đoàn IO.

Những điều này, Mai lão phu nhân đều biết cả.

“Sau này đừng suy nghĩ đến những chuyện này nữa.” Mai lão phu nhân đứng cạnh bàn làm việc, rũ mắt nhìn Hoài Kinh, thở dài nói: “Mọi người đều là người một nhà, gia hòa vạn sự hưng.”

*gia hòa vạn sự hưng: gia đình hòa thuận thì thế nào cũng hưng thịnh.

Anh ngồi đó, nghe được câu này thì hừ lạnh. Ngón tay thon dài tùy ý lật tài liệu, khi trang giấy lật qua thì quét qua một cơn gió lạnh.

Hoài Kinh ngẩng đầu, nhìn Mai lão phu nhân, ánh mắt lạnh cực hạn.

“Khi ba cháu qua đời, bà cũng đã nói với cháu như vậy.”

Bà cụ nghe anh nói lời này thì đấy mắt vô cùng đau thương. Bà rũ mắt nhìn Hoài Kinh rồi đứng dậy rời đi.

Ra khỏi cao ốc tập đoàn Hoài thị, Hoài Kinh lái xe về nhà. Nhập mật khẩu mở khóa, Meo Meo đang làm ổ trên ghế sofa, hơi ngẩng đầu, con ngươi xanh nhạt hờ hững.

Giờ đã gần tối, ánh nắng cũng không còn ấm áp, hòa cùng gió biển làm cả phòng khách càng thêm quạnh quẽ trống trải.

Hoài Kinh nhìn khắp căn nhà mình, khi tầm mắt dừng ở cây dương cầm ngoài ban công thì chân mày hơi nhếch lên. Anh đến sofa ngồi xuống.

Dựa lưng vào sofa, Hoài Kinh nâng hai tay để ra sau đầu, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Meo Meo bên cạnh giương mắt nhìn anh một cái rồi tung người nhảy lên thành sofa, bước chân nhẹ nhàng đi đến cạnh vai anh, ngồi xuống.

Lông nó dày và mịn, sau khi ngồi xuống thì cọ người lên mặt anh. Anh mở mắt ra, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Meo Meo cũng đang cúi đầu nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con mèo này gần như vậy.

Hứa Tinh Không đi vắng, anh cũng không tìm người khác, mà tự chăm sóc nó.

Đây là vì mình tự nuôi nên có tình cảm chăng?

Nếu là cô, Meo Meo ở cạnh thì cô thì sẽ làm gì?

Anh hơi chớp mắt, vừa định giơ tay lên thì điện thoại đổ chuông.

Anh thu tay về, cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó nhếch môi, nghe điện thoại.

“A lô.” Hoài Kinh nói trước.

“Em đây.” Bên kia điện thoại, giọng cô mềm mại như lông vũ xuyên qua điện thoại, truyền đến tai anh. Cô nói xong câu này thì dường như hơi do dự, cuối cùng giọng nói trở nên dịu dàng hơn.

“Anh ổn chứ?”

Hứa Tinh Không đứng ngoài ban công, nhìn trời chiều, cắn môi dưới.

Thật ra cô xem tin tức xong thì có hơi lo lắng, dù sao lần này vì Lâm Vĩ Du mà mất một khoản tiền hợp tác lớn, nói không chừng chuyện hợp tác với TIE cũng hỏng luôn. Về sau, có khả năng IO sẽ rơi vào thời kỳ đi xuống, đây là sự cố lớn nhất trong lịch sử IO. Hứa Tinh Không do dự ba lần bảy lượt mới quyết định gọi điện thoại hỏi thăm.

Mặc dù cô hết sức che giấu nhưng Hoài Kinh vẫn có thể nghe ra sự lo lắng và quan tâm qua giọng nói run run của cô. Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, hơi nháy mắt, nỗi khổ tâm trong lòng bị sự ấm áp và dịu dàng thay thế.

“Không ổn.”

Hoài Kinh đáp. Anh quay đầu nhìn Meo Meo bên cạnh, đặt tay lên đỉnh đầu nó, bắt chước cô, nhẹ nhàng xoa đầu nó, trầm giọng nói.

“Meo Meo nhớ em, anh… cũng có chút nhớ em.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện