Editor: Lục Thất Tiểu Muội.***Trên núi Lăng Dương có chín đỉnh, non sông gấm vóc đều không giống.Bích đàm Vạn Khoảnh, lá sen giáp trời. Sư Yển Tuyết đứng trên một chiếc thuyền lá nhỏ, mỉm cười quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Ngài nói cái gì? Nói lại lần nữa."Một đầu khác của chiếc thuyền nhỏ, nam nhân huyền y hoa văn hình rồng thần sắc thoáng đình trệ, miễn cưỡng nói: "Thần Quân, con ta Thính Lan mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là một đứa nhỏ vô cùng ổn trọng, phẩm hạnh đoan chính, vạn lần sẽ không ủy khuất cho Thần Quân. Cho nên mong Thần Quân cân nhắc một chút, có thể... Cùng con ta hợp tịch... Kết làm đạo, đạo lữ hay không."Sư Yển Tuyết hít sâu một hơi, ý cười bên khóe môi lạnh cứng: "Đế Quân, ta đem bích liên Vạn Khoảnh này tặng cho ngài."Thiên Đế sửng sốt, không rõ nguyên do.Sư Yển Tuyết mỉm cười nói: "Ngài rút lại đi."Thiên Đế: ...Thiên Đế ngày thường uy nghiêm, ở trước mặt Sư Yển Tuyết lại không thể dùng được, nín một hồi lâu, liền cúi cái đầu tôn quý xuống, nói: "Thần Quân, coi như ta xin ngươi đó."Sư Yển Tuyết ngồi xuống, đầu ngón tay nhè nhẹ chạm lên mặt nước, lấy một đài sen, tự mình bóc hạt sen ra, đưa một hạt vào trong miệng, hắn không nhìn về phía Thiên Đế, chỉ nói: "Đế Quân, mời về đi, bổn tọa đã lớn tuổi, còn muốn chừa lại chút thể diện dưỡng lão."Thiên Đế lại khuyên nhủ: "Thần Quân, một mình ngươi sống cô đơn biết bao, coi như là tìm một người làm bạn, Thính Lan lại hiểu chuyện, về sau để nó chăm sóc cho ngươi."Đầu ngón tay thon dài của Sư Yển Tuyết nhón lấy một hạt sen, cong cong mắt, cười như không cười nói: "Cái đêm Đế Quân và Thiên Quân thành thân chín vạn năm trước đó, uống say bí tỉ đến núi Lăng Dương quấy nhiễu giấc mộng yên tĩnh của ta, nói bậy nói bạ một trận. Việc này Thiên Quân biết không?"Vẻ mặt Thiên Đế run lên, nhất thời đứng thẳng người, lui về sau ba bước nói: "Haizz, chuyện này đã bao nhiêu năm rồi, nhắc tới làm gì chứ. Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy bạ. Nếu cái này truyền tới tai Nguyên Tân thì nguy mất rồi?"Một con thuyền nhỏ, đường đường là Thiên Đế lại co ở mép bên cạnh, giống như sợ góc áo của mình không cẩn thận đụng vào Sư Yển Tuyết, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng. Không đợi Sư Yển Tuyết mở miệng lần nữa, Thiên Đế chắp tay nói: "Cáo từ." Nháy mắt hóa thành một đường cầu vồng biến mất không thấy nữa.Sư Yển Tuyết ăn hạt sen xong, cả người nghiêng xuống chiếc thuyền nhỏ buồn ngủ, thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, tâm trạng của hắn cũng như đầm nước, rất lâu sau mới lật người, lẩm bẩm nói: "Phong Thính Lan... Là cái đứa nhỏ đó... Hồ nháo, lão tử còn lớn tuổi hơn cha hắn."Lời này của Sư Yển Tuyết không sai, tuy nói vùng đại hoang này kết làm đạo lữ cũng không nhìn tuổi tác, nhưng hắn là thanh kiếm đệ nhất từ thiên địa sơ khai, năm đó lúc vượt qua thần ma lượng kiếp, Thiên Đế vẫn còn là tuổi làm việc hấp tấp bộp chộp. Bây giờ năm tháng dư thừa, vật đổi sao dời, Thiên Đế cũng không phải tiểu hỗn trướng đi sau như cái đuôi của hắn một miệng một câu "A Tuyết gả cho ta" nữa. Ai ngờ bây giờ lại cầu thân thay con trai, lẽ nào có lí đó.Mà lúc này ở Tử Tiêu thần điện, Thiên Đế đang ở cổng do dự bồi hồi, một cơn gió thổi làm lật cửa điện ra, bên trong truyền tới thanh âm lạnh lùng: "Còn không vào đây."Thiên Đế thở dài, cúi đầu ủ rũ đi vào, đứng trước vạn cuốn sách ở kệ cuốn, chính là đạo lữ của hắn."Ngươi chưa nói động vào Thần Quân." Thiên Quân Nguyên Tân không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Sẽ không phải là gặp Thần Quân rồi, lại lòng sinh không nỡ chứ?"Thiên Đế nghẹn lại, nhất thời ủy khuất nói: "Nói cái gì vậy."Thiên Quân lạnh lùng liếc Thiên Đế một cái, nói: "Không biết năm đó là ai thương nhớ người ta, bị người ta cự tuyệt, yêu mà không được. Hợp tịch cùng bổn quân, chẳng qua là thấy dung mạo của bổn quân ba phần giống như...""Đủ rồi!" Thiên Đế tức giận, nói: "Năm đó là ta hồ đồ, có phụ lòng ngươi! Nhưng nhiều năm như vậy rồi, tâm ý của ta như thế nào ngươi còn không biết sao? Ngươi là đạo lữ của ta, trong lòng ta nào còn dung được người khác!"Thiên Quân phút chốc trầm mặc, nói: "Được rồi, ta biết ngươi và Thần Quân không có gì, đứng lên mà nói, quỳ hô cái gì."Thiên Đế từ dưới đất đứng lên, phủi phủi đầu gối, mềm giọng nói: "Nguyên Tân, ngươi không hiểu lầm ta là được."Thiên Quân gạt móng vuốt víu lên của đạo lữ, khép cuộn sách trên tay lại, nói: "Thần Quân ở đâu, ta đi cầu xin hắn."Trên núi Lăng Dương.Hành lang gỗ mun chín khúc, Sư Yển Tuyết đang dựa dưới hiên ngủ gà ngủ gật, trên vai đắp một chiếc y bào lụa hoa văn mây cuốn, tóc dài