Editor: Lục Thất Tiểu Muội.***Nửa canh giờ sau, Phong Thính Lan đỏ mắt vùi mặt vào gối đầu, hoàn toàn bơ phờ rồi. Sư Yển Tuyết nâng tay, giới xích nổi lên tiếng gió, nghe thấy làm sống lưng Phong Thính Lan banh ra, run rẩy một cái."Được rồi, không đánh ngươi nữa." Sư Yển Tuyết lòng không nỡ nói: "Bổn tọa biết con rồng ngươi lớn thế vậy rồi, cũng cần mặt mũi. Nếu ngươi nghe lời, bổn tọa cũng không muốn động thủ."Phong Thính Lan xấu hổ giận dữ cực điểm, hận không thể đụng đầu chết, buồn bực ở trong gối ô ô nói: "Ít nói nhảm đi, muốn giết muốn lăng trì tự nhiên làm gì cũng được."Sư Yển Tuyết day day đầu hắn, sợi tóc đen nhánh trơn bóng lạnh lẽo như nước, rơi ra từ khẽ hở ngón tay."Ngoan, không nghiêm trọng như vậy đâu, phương pháp song tu không đáng sợ như ngươi nghĩ, không cần căng thẳng." Nói xong, Sư Yển Tuyết bấm thần quyết, xiềng xích trói trên người Phong Thính Lan vốn đang buông lỏng, lập tức liền chia ra làm ba, chặt chẽ trói hai tay của hắn vào hai bên cột giường, một sợi xích cuối cùng thì buộc chặt ở thắt lưng gầy gò có lực của hắn."Sư Yển Tuyết!!!" Phong Thính Lan bị ép nằm thẳng, tức đến hai mắt phiếm hồng, trên lông mi thấm lên một tầng bọt nước.Sư Yển Tuyết xoay người một cái cưỡi ngồi lên trên người hắn, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Nghe lời.""Ngươi muốn làm cái gì..." Thanh âm của Phong Thính Lan run rẩy, cố gắng làm bản thân duy trì bình tĩnh. Hắn nằm như vậy, chính giữa nhìn thấy đôi mắt buông xuống của Sư Yển Tuyết, mắt như hoa đào giương lên, nhưng không có chút quyến rũ nào. Nếu như không cười, lạnh lùng rủ xuống, đủ làm cho người khác không dám nhìn thẳng.Sư Yển Tuyết thở dài một hơi, đầu ngón tay trắng trẻo dọc theo cổ áo của chính mình tùy ý móc xuống dưới, vạt áo dán trên đỉnh vai trôi xuống đến khuỷu tay, ngân hồng linh tiêu từng tầng từng tầng xếp chồng xuống bên hông, tóc dài như mực rũ xuống, đầu ngón tay kia từng tấc từng tấc hướng xuống dưới, thẳng đến bụng dưới gầy gò của mình, cào ra một vết phấn hồng mỏng.Yết hầu của Phong Thính Lan vô thức chuyển động lên xuống, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.Eo nhỏ của Sư Yển Tuyết ưỡn lên, ngón tay hợp lại đặt lên đan điền, nâng mắt nhìn Phong Thính Lan một cái, nói: "Canh Kim thuần túy nhất trên thế gian này chính ở nơi đây."Phong Thính Lan chỉ cảm thấy một luồng hỏa khí từ bụng dưới ầm một tiếng toàn bộ dâng lên đến đỉnh đầu, đốt đến đầu hắn ong ong. Hắn giãy dụa nói: "Sư Yển Tuyết, ngươi, ngươi muốn ngủ ta?"Giọng Sư Yển Tuyết ôn hòa chậm rãi trấn an nói: "Đứa trẻ ngốc, bổn tọa muốn độ ngươi." Nói xong, đầu ngón tay của hắn khẽ nâng, y bào của Phong Thính Lan lã chã rơi xuống đầy giường, hai người tức khắc liền thân trần gặp nhau."Có khác biệt gì chứ!" Phong Thính Lan sụp đổ giận dữ hét.Sư Yển Tuyết yếu ớt thở dài, sờ sờ thái dương, thẳng thắn nói: "Bổn tọa cũng không muốn cái mặt già của mình làm chuyện này, ai bảo ngươi không chịu thua kém, thiếu cái gì không thiếu, cứ phải thiếu căn kim chứ."........Phong Thính Lan giận dữ công tâm, miệng không lựa lời nói: "Sư Yển Tuyết ngươi đê tiện, ngươi vô sỉ, ngươi không biết xấu hổ, ngươi chính là cấp tiên phong trong trận phong lưu."Sư Yển Tuyết ngón tay bấm quyết, nói: "Cấm ngôn."Phong Thính Lan lập tức không phát ra âm thanh nữa.Sư Yển Tuyết nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn trừng lên với mình, lại bấm quyết, nói: "Che mắt."Trước mắt Phong Thính Lan thoáng chốc tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy. Sau khi phong bế miệng và mắt(*), cảm giác còn lại quanh thân trở nên vô cùng nhạy cảm, mái tóc dài hơi lạnh của Sư Yển Tuyết rơi xuống eo hắn, vừa mềm vừa quấn, làm hắn ngứa đến cả người phát run. Hai chân đè ngồi trên người hắn nhỏ mịn trơn nhẵn có lực, lắc lư rất nhỏ mang theo ma sát không dễ phát hiện ra.(*) Chỗ này trong gốc nói là Nhĩ thức (Tai), mình nghĩ có lẽ là tác giả đánh nhầm, Tuyết Tuyết phong bế mắt và miệng của Lan Lan mà???Hai cánh tay của Sư Yển Tuyết vây quanh, cúi đầu nghiên cứu nói: "Rồng các ngươi hóa thành hình người cũng phải giữ lại hai cây(*) sao?"(*) Ờ thì là cây, mà đây là "Cây" đó đó *Xì mũi*Phong Thính Lan miệng không thể nói, mắt không thể nhìn, chỉ có thể tức đến thở khí ồm ồm."Cái này như nào mới phải." Sư Yển Tuyết rơi vào lựa chọn khó khăn, do dự một lúc lâu sau, mới chọn một cây hợp ý.Phong Thính Lan cảm thấy dưới thân xiết chặt lại, bị lòng bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng nắm lấy, thanh âm của Sư Yển Tuyết trầm thấp, giống như một sợi tơ sương thổi vào lỗ tai hắn."Lan Lan, đứng lên..."Sư Yển Tuyết nhìn vật dưới lòng bàn tay đột