Dưới tình huống bình thường, uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát không bằng Diệu Dương Phổ Chiếu. Nhưng Sở Mộ lại dùng tới phong cảm ngộ huyền diệu, hơn nữa tốc độ nhanh hơn. Lý Hạ vừa mới né tránh kiếm khí của Sở Mộ lại bị Sở Mộ lập tức bắt lấy biến tốc, không cách nào tránh đi, chỉ có thể ngạnh kháng, bị Thanh Phong Tuyệt Sát chém trúng, bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi. Trên ngực và trên cánh tay, vết thương thấu tận xương.
- Điều này sao có thể?
Lý Hạ không tin nổi, thân thể đau đớn giống như đang nằm mơ. Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, đuổi theo Lý Hạ, Thanh Phong Phất Diện của Sở Mộ không thể né tránh không thể ngăn cản, chém giết mà ra, xẹt qua cổ Lý Hạ, máu phun như suối.
Đến chết, Lý Hạ cũng không tin mình lại chết trong tay một đệ tử ngoại môn kiếm phái mà mình xem thường.
- Không....đừng giết ta....
Một trong hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, ngồi trên mặt đất liên tục đạp chân lui về phía sau, nét mặt sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ, cực kỳ chật vật:
- Ngươi giết sư huynh Lý Hạ , sư phó trưởng lão Diệu Nhật của hắn nhất định sẽ truy ra, nếu như ngươi thả ta, ta sẽ lấy lí do sư huynh Lý Hạ bị hung thú giết chết nói cho trưởng lão Diệu Nhật.
Tên đệ tử ngoại môn khác, đã bị Sở Mộ chém chết từ trước, nằm trong vũng máu.
- Kiếm giả phải có phong mang, phải có ngạo cốt.
Thần sắc Sở Mộ đạm mạc, hai mắt lăng lệ ác liệt bức thẳng đối phương, bách luyện kiếm trực chỉ. Hắn đối với biểu hiện của đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái rất thất vọng, xem thường.
Đồng thời, hắn cũng không có nghĩ sẽ buông tha đối phương. Cái này chính là lưu lại hậu hoạn cho bản thân.
Mặc dù lúc này, có thể chém giết kiếm giả Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Nhưng, mỗi một vị trưởng lão kiếm phái đều là đại cao thủ siêu việt Kiếm Khí Cảnh. Cho dù tạo nghệ kiếm thuật của hắn có tinh thâm hơn nữa nhưng cách biệt thực lực ít nhất cũng phải trăm lần. Đối phương chỉ cần một kiếm là có thể diệt sát hắn.
Kiếm khí hội tụ bên ngoài, bám trên thân kiếm, Sở Mộ khẽ vung tay, kiếm khí bắn ra.
- Không... trưởng lão Diệu Nhật sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tên đệ tử ngoại môn rống lên một tiếng tuyệt vọng rồi bị kiếm khí cắt qua cổ, ngã xuống đất bỏ mình, nét mặt sợ hãi không cam lòng.
Đối với Sở Mộ, tiếp theo chính là thu hoạch. Hắn tìm kiếm trên thi thể năm người, được không ít thứ tốt. Bốn viên tụ khí hoàn, tám viên hồi khí hoàn, năm viên chì huyết hoàn. Ngoài ra, lại có một luyện khí hoàn tìm được ở trên người Lý Hạ. Sở Mộ còn tìm được một quyển sách cũ, trên bìa sách có ghi bốn chữ to màu vàng: Kiếm Khí Hộ Thể.
Sở Mộ lật sách xem qua liền biết rõ cái gì gọi là Kiếm Khí Hộ Thể.
- Không ngờ là một môn bí pháp.....
Kiếm khí bí quyết, kiếm thuật, kiếm kỹ, thân pháp, bộ pháp đều là những thứ không thể thiếu đối với kiếm giả. Mà bí pháp lại càng thưa thớt trân quý, thường thường có thể giúp cho kiếm giả tăng thực lực lên rất nhiều.
- Kiếm khí hộ thể, theo như quyển bí pháp này là dùng kiếm khí rèn luyện thân thể. Chỉ cần hiểu được một chút da lông thôi cũng có thể hình thành bên ngoài cơ thể một tầng kiếm khí hộ thể vô hình, có tác dụng bảo vệ.
Sở Mộ lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc, cái môn bí pháp này, chỉ có tàn thiên. Trong sách chỉ ghi lại tầng thứ nhất và tầng thứ hai, không biết có cấp bậc gì?
Tuy rất ngạc nhiên nhưng Sở Mộ biết đây không phải là địa phương tu luyện.
Trừ những thứ đó ra, Sở Mộ cũng không tìm thấy những thứ khác. Dù sao ngân lượng hay những thứ lặt vặt khác đối với sinh hoạt của các đệ tử trong kiếm phái không có bao nhiêu tác dụng. Đi ra bên ngoài, tự nhiên sẽ không mang theo.
Sở Mộ lại mở bao vải mà hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái mang theo. Bên trong đều là tài liệu hung thú, hơn nữa còn là hung thú trung cấp.
- Răng nanh của hung nha bạo lang, giá trị cao hơn răng