- Vương Phong, quả nhiên là hắn.
Sở Mộ nhìn thấy Vương Phong thì đồng thời Vương Phong cũng phát hiện ra Sở Mộ đã trở về, hai mắt hắn trừng lên, lửa giận bộc phát không thèm che dấu, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, kiếm khí mãnh liệt tỏa ra hàn khí thấu xương, khí thế bức người, so với đợt gặp lần trước hình như thực lực hắn tăng lên không ít.
- Sở Mộ!!!!
Vương Phong nghiến răng nghiến lợi rít hai chữ qua kẽ răng tràn ngập hận ý và sát cơ, lúc này hắn đã buông tay cầm kiếm ra, sắc mặt càng trở nên âm trầm, thanh ầm tựa như gầm lên, vang vonjng xung quanh như tiếng sấm:
- Ta đã nói rồi, ngay khi ngươi trở thành đệ tử nội môn cũng chính là ngày giỗ của ngươi, hiện tại ta đến lấy mạng ngươi.
- Sở Mộ, hắn chính là Sở Mộ, không ngờ được vậy mà hắn đã trở thành đệ tử nội môn, hơn nữa còn thuộc Lăng Phong viện chúng ta.
Mấy tên kiếm giả đứng đằng xa nghe thấy Vương Phong nói vậy lập tức kinh ngạc, lại thấp giọng nghị luận.
- Ta nghe nói lúc ở ngoại môn hắn đã từng xuất đầu danh uy danh cho Thanh Phong kiếm phái chúng ta, được xưng là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn.
- Hừ đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn thì thế nào nhiều nhất chỉ có thể hoành hành ở ngoại môn mà thôi, thử nghĩ mà xem, nhiều năm qua có bao nhiêu đệ tử ngoại môn sau khi tiến vào nội môn đều long biến thành xà không đạt được thành tựu nổi bật gì.
- Nói cũng đúng.
- Lần này Sở Mộ thảm rồi, thù hận giữa hắn và Vương Phong không thể cởi bỏ được, hiện tại sư huynh Tiêu Tiên Phong lại không ở trong môn đã ra ngoài lịch lãm rèn luyện còn chưa trở về cho nên không có người nào xuất đầu thay Sở Mộ.
- Thật sự là đáng thương a, mới vừa tiến vào nội môn còn chưa kịp hưởng thụ đãi ngộ dành cho đệ tử ngoại môn.
- Sở Mộ, hiện tại không ai có thể cứu được ngươi.
Vương Phong rít gào.
- Ai sống ai chết còn chưa biết được.
Thần sắc Sở Mộ không thay đổi vẫn đạm bạc như trước.
- Rất tốt, ta hi vọng đến lúc lên kiếm đài ngươi vẫn cuông được như vậy, năm ngày sau, quyết sinh tử trên sinh tử kiếm đài, ngươi có dám không ?
Vương Phong cười gằng, lớn tiếng nói.
- Vậy cứ để cho ngươi sống lâu thêm 5 ngày đi.
Sở Mộ nói.
- Hưởng thụ thật tốt 5 ngày cuối cùng của ngươi đi a.
Vương Phong nhe răng cười nói, oán hận của hắn đối với Sở Mộ đã lên đến đỉnh điểm không chết không thôi.
- Quên mất, ngươi đừng buồn đã có Ngô Cường chờ ngươi xuống là bạn.
Lúc Vương Phong đi ngang người, Sở Mộ thấp giọng nói.
- Ngươi ...
Vương Phong giận dữ, thiếu chút nữa đã rút kiếm động thủ trực tiếp vs Sở Mộ, mấy ngày qua hắn cảm thấy thật sự kỳ quái, Sở Mộ đã xuất hiện ở kiếm phái đã vậy lại còn trở thành đệ tử nội môn thế mà Ngô Cường vẫn chưa trở về, hôm nay hắn biết rõ Ngô Cường đã lành ít dữ nhiều.
- Tốt ... tốt ... rất tốt ...
Lồng ngực Vương Phong phập phồng kịch liệt, cơ hồ hai mắt tràn huyết.
- Ta rất tốt thế nhưng ngươi lại không được tốt cho lắm.
Sở Mộ khẽ cười nói, bước vào trong Lăng Phong viện để lại Vương Phong đứng một mình hận không thể lột da rút xương Sở Mộ.
Lý do mà Vương Phong đưa ra thời hạn 5 ngày mà không phải là ngay lập tức bởi vì muốn quyết đấu sinh tử thì đầu tiên phải được hai bên đồng ý sau đó phải trình đơn xin phép lên Chấp Pháp đường, tiến hành xác nhận rồi mới có thể quyết đấu.
Đôi khi là mất thời gian 3 ngày nhưng cũng có lúc mất 4 ngày cho nên Vương Phong định ra thời hạn 5 ngày nếu không với hận ý trong lòng của hắn chỉ muốn lập tức hành hạ Sở Mộ đến chết.
Vấn đề quyết đấu sinh tử với vo Sở Mộ ghi nhớ nhưng không để ý quá mức, lần này đối mặt với Vương Phong cho dù thực lực của hắn có tăng lên nhưng Sở Mộ không hề có cảm giác e ngại, so với Kiếm Thế mà trưởng lão Kiếm Các mang lại tất cả chỉ