Kiếm Đạo Độc Tôn

Thiết Phong Chiến Bùi Thiếu Khanh


trước sau

Sau mười trận, mười ngươi có điểm số cao nhất sẽ trở thành nội môn thập đại đệ tử khóa này.

Sau khi trở thành nội môn thập đại đệ tử vẫn phải tiến hành vòng xếp hạng, vòng xếp hạng là phức tạp nhất, cần phải tiến hành nhiều trận, tạm thời không nên nhắc đến.

- Bây giờ, vòng chung kết chính thức bắt đầu.

Đại trưởng lão vận chân khí, cao giọng nói.

Ầm!

Trên ghế quần chúng, thanh sóng trùng thiên, mỗi người đều có đệ tử nội môn mà mình thích.

- Bình đài thứ nhất, Tống Phi và Giang Hạo!

- Bình đài thứ hai, Lý Vân và Ngô Viễn!

- Bình đài thứ ba, Mông Trùng và Phùng Bình!

Bình đài thứ nhất và bình đài thứ hai không cần phải nghĩ, bình đài thứ ba đúng là có chút đáng xem, là trận quyết đấu giữa hai nội môn thập đại đệ tử, nhất thời tạo thành một làn sóng hò reo ủng hộ.

Sáu người lần lượt lên đài.

Không có gì bất ngờ, Tống Phi và Lý Vân nhẹ nhàng chiến bại đối thủ, giành được hai điểm.

Bình đài thứ ba, trận đấu vẫn chưa bắt đầu.

Phùng Bình ngưng trọng nhìn Mông Trùng, thân là một trong nội môn thập đại đệ tử, có hai người hắn không muốn gặp nhất, một là Quỷ kiếm Lý Cuồng, một là Huyết ảnh đao Mông Trùng.

Quỷ kiếm Lý Cuồng kiếm pháp thần quỷ khó đoán, rất khó phòng bị, thực lực hơi kém cơ hồ không có khả năng uy hiếp hắn, Mông Trùng thì còn đáng sợ hơn, ưu thế của hắn hiện lên tính áp đảo, tố chất mọi phương diện đều là đỉnh tiêm, gặp phải hắn, tựa hồ không có hi vọng.

Chỉ là Phùng Bình vẫn muốn đỡ một đao trên tay Mông Trùng, nói thế nào, hắn cũng là nội môn thập đại đệ tử, bị người ta một đao đánh bại, còn mặt mũi nào nữa.

Mông Trùng nhếch miệng cười:

- Phùng Bình, có phải ngươi đang nghĩ làm thế nào đỡ được một đao của ta.

- Từ bỏ suy nghĩ ấy đi! Thực lực của ngươi kém ta quá xa.

Từng bước tiếp vận Phùng Bình, Mông Trùng đặt tay phải lên chuôi đao.

Tránh!

Phùng Bình da đầu tê rần, vội vàng lao sang một bên, thân thể lập tức biến mất.

- Chạy đâu cho thoát!

Tựa hồ không ai nhìn thấy Mông Trùng xuất đao thế nào, chỉ nhìn thấy đao mang màu đỏ huyết lóe lên rồi biến mất.

Một khắc sau, thân hình Phùng Bình hiện lên, y phục trước ngực bị cắt một đường, kéo thẳng đến bụng.

Ha ha!

Cười to vài tiếng, Mông Trùng quay người đi xuống đài.

Quá mạnh, thực sự quá mạnh, đến Phùng Bình sư huynh cũng không đỡ được một đao.

- Phùng Bình sư huynh mặc dù thua Diệp Trần, nhưng khinh công trong đệ tử nội môn cũng là số một số hai, vậy mà không tránh được một đao của Mông Trùng sư huynh, chênh lệch không thể tính bằng lý lẽ thông thường.

- Năm nay Mông Trùng sư huynh còn đáng sợ hơn năm ngoái.

Nghe mọi người nghị luận, Diệp Trần hơi nhíu mày, Huyết ảnh đao Mông Trùng đúng là rất lợi hại, đao pháp của hắn rất đơn giản, chính là nhanh, chuẩn, mạnh, không có bất cứ chiêu trò gì, nhưng vào tay hắn, lại chém ra uy lực thần quỷ lui tránh.

Quyết đấu với hắn, nếu như kĩ xảo không cao đến cảnh giới nhất định, tuyệt đối đừng dùng kĩ xảo, nếu không sẽ chết rất thảm.

Khoảnh khắc Mông Trùng bước xuống đài, những người có tư cách canh tranh nội môn thập đại đệ tử đều nhìn hắn bằng ánh mắt kiêng kị.

Thiết Phiến Dịch Thanh thân hình gầy gò cười khổ một tiếng,

- Vốn dĩ cứ tưởng năm nay có thể đuổi kịp hắn, xem ra lại bị bỏ xa rồi.

Bên cạnh, Tống Phi kinh ngạc nói:

- Dịch Thanh, ngươi năm ngoái xếp hạng hai mà?

- Hạng hai có tác dụng gì, chênh lệch quá lớn, hắn đã đạt đến trình độ hạng top đệ tử hạch tâm rồi.

- Hạng top đệ tử hạch tâm.

Tống Phi hít ngược một hơi lãnh khí, hắn hiểu rất rõ hạng top đệ tử hạch tâm biến thái thế nào, mặc dù mọi người đều Ngưng Chân Cảnh hậu kì hoặc là hậu kì đỉnh phong tu vi, nhưng trong đệ tử hạch tâm có những người lợi hại hơn một chút, một chiêu bình thường có thể dễ dàng đánh bại mình, đừng nói những đệ tử hạch tâm có thứ hạng cao, phải gọi biến
thái trong biến thái.

Trận thứ tư đến phiên Diệp Trần, đối thủ của hắn tên Dương Liệt.

Vừa lên đài, Dương Liệt đã lùi ngược ra sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Diệp Trần, sợ đối phương đột nhiên biến mất trước mặt mình.

Diệp Trần lắc đầu cười khổ, đứng im tại chỗ.

Cự ly đạt đến ba mươi bước, Dương Liệt mới dừng lại, hai tay nắm chặt trường đao chém liền ba đường đao quang về phía Diệp Trần.

Thân thể khẽ dời, khéo léo tránh khỏi đao quang, Diệp Trần một chân dậm mạnh xuống đất, ám kình phóng xuất.

- Bạo!

Ầm!

Bình đài dưới chân Dương Liệt nổ tung, thân thể bị bốc cao, lăng không ngã khỏi đài.

Lần này ngoài dự liệu của mọi người, họ cứ tưởng Diệp Trần sẽ dùng tốc độ đánh bại đối phương, ai ngờ lại xuất hiện cảnh này.

Trận thứ năm là Trương Hạo Nhiên, hắn mặc dù thua Quỷ kiếm Lý Cuồng, nhưng thực lực vẫn rất mạnh mẽ, không quá mười chiêu, đã đánh bại đối thủ, giành được hai điểm.

Trận thứ sáu, thứ bảy, thứ tám tiếp theo đều không có gì đặc biệt, thuần túy là hành hạ mà thôi, không có gì đáng xem.

- Trận thứ chín, Bùi Thiếu Khanh và Thiết Phong.

Ong!

Chấp sự rút thăm vừa dứt lời, toàn trạng sục sôi triệt để.

Bùi Thiếu Khanh, khóa trước còn xếp hạng trên cả Quỷ kiếm Lý Cuồng, thái độ hòa khí, nhìn có vẻ rất tiếp cận, chỉ có những người quen hắn mới biết, người này không động thủ thì thôi, đã động thủ thì như yêu ma, vô cùng hung tàn, đến Lý Cuồng cũng phải kiêng kị người bạn này của mình.

Thiết Phong, nhân vật đại diện cho những người đại khí vãn thành, ba thoái đánh bại Tống Phi, trên người có phong phạm đại sư, vững như núi lớn.

Hai người có thể nói cây kim so vơi cọng râu, không đánh một trận thì không biết ai mạnh ai yếu.

- Thiết Phong, đợi lát nữa nương tay giùm!

Bùi Thiếu Khanh mỉm cười nói.

Thiết Phong chất phác nói:

- Được!

Không biết tại sao, nhìn biểu tình Thiết Phong, mọi người chỉ muốn cười, người này không hề khiến người ta thấy ghét, chỉ có bội phục, bội phục hắn chăm chỉ cố gắng, bội phục hắn kiên trì bền bỉ, càng bội phục kiểu chất phác kia, rất có khí độ đại sư.

Nghe vậy, Bùi Thiếu Khanh thu lại nụ cười, trong lòng căng thẳng, trực giác nói với hắn, Thiết Phong không dễ đối phó, rất không dễ, muốn thắng, nhất định phải dùng đủ mười hai phần thực lực.

Không hay không biết, bàn tay Bùi Thiếu Khanh chuyển sang màu tím xanh, như yêu như ma, hắn hét to một tiếng, lao cả người về phía Thiết Phong, một chưởng chính diện đánh ra.

Ô ô ô ô ô ô!

Không khí bị xé toạc, gào khóc thê lương, mấy đệ tử nội môn gần đó sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ.

Thiết Phong biểu tình vẫn ngu ngơ như cũ, nhưng đợi hắn động thân, tất cả mọi người đều biết, người ngu ngơ không dễ đối phó, dùng khí thế trấn áp hắn một chút tác dụng cũng không có.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện