Thiết Tí Vương ngẩng đầu nhìn về phía lỗ đen.
Vù vù vù!
Lần này cuồng phong màu tím buông xuống, cuồng phong làm cho người ta
có một loại cảm giác ướt át, phảng phất như cuồng phong thổi xuống khiên cho bọn hắn đều cảm nhận được da thịt không được khỏe.
- Là Kịch Độc Thiên Phong.
Kịch Độc Thiên Phong là phong kiếp là kiếp lợi hại nhất. Bị phong kiếp
này thôi lên người, lập tức sẽ bị trúng độc. Độc này lập tức xâm nhập
vào trong cơ thể, đồng thời khiến cho làn da của ngươi hư thối, tanh
hôi. Đừng nói là tự thể nghiệm, chỉ cần nhìn thôi thì da đầu mọi người
cũng run lên. Bất quá người bình thường không có cơ hội được hưởng thụ
qua loại kiếp nạn này. Trong ngàn văn qua, chỉ có kỳ tài mới được hưởng
thụ mà thôi.
Bề mặt làn da của Diệp Trần, bằng mắt thường có
thể thấy được tốc độ trúng độc của nó từ tím chuyển thành đen. Sau đó
bắt đầu hư thối, độc thủy tanh hôi từ địa phương hôi thối chảy ra. Trông cực kỳ buồn nôn.
Khẽ cau mày, Diệp Trần xếp bằng trên bầu trời, bày tay đặt trên đầu gối.
- Vậy mà có thể chịu được.
Cầu Nhiêm Vương có chút không thể nào tưởng tượng nổi. Lúc trước hắn
thừa nhận phong kiếp rất bình thường. Chỉ là phong nhận thiết cát mà
thôi. Sau có cảm giác đau thần kinh đại phóng đến mức độ cực hạn mà hắn
có thể nhận được. Theo như hắn nhận địch thì Kịch Độc Thiên Phong rất
đáng sợ. Diệp Trần nhất định sẽ không chịu được mà hét lên,
- Chẳng lẽ Kịch Độc Thiên Phong không có đáng sợ như trong truyền thuyết.
Cầu Nhiêm Vương thò tay chạm vào Kịch Độc Thiên Phong.
- Ah!
Một thanh âm thê thảm bén nhọn vang lên. Toàn bộ cánh tay phải của Cầu
Nhiêm Vương trực tiếp hư thôi sinh mủ. Cái này còn chưa tính, ngoài việc cánh tay bị ăn mòn đau đớn thì hắn còn cảm giác thần kinh đau nhức cơ
rút lại. Loại đau đơn này quả thực người thường không thể nào thừa nhận
được. Chỉ có truyền thuyết luyện ngục mới có loại tồn tại đau đớn này.
- Kịch Độc Thiên Phong thật lợi hại.
Hôi Điểu Vương cùng Thiết Tí Vương da đầu run lên. Hai người nào dám
bắt chước Cầu Nhiêm VƯơng đi thử Kịch Độc Thiên Phong. Ngay cả người đeo mặt nạ cũng buông tha ý niệm này trong đầu.
- Đáng sợ!
Bất tử chi thân vận chuyển, cánh tay phải Cầu Nhiêm Vương khôi phục lại như lúc ban đầu. Bất quá sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, sâu trong ánh
mắt hiện lên một tia khiếp sợ. Hắn một lần nữa nhìn về phía Diệp Trần,
trong ánh mắt hiện lên thêm một tia sợ hãi cùng kiêng kị. Hắn không cách nào tưởng tượng được Diệp Trần lại có thể chịu đựng được đau đớn như
vậy. Phải biết rằng toàn thân đối phương bị Kịch Độc Thiên Phong bao
trùm, không có một chỗ nào không hư thối.
- Tiểu tử này vẫn còn là người sao?
Theo như suy nghĩ của Cầu Nhiêm Vương, Diệp Trần thừa nhận cực khổ vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Hơn nữa căn bản không cách nào chịu được sự
đau đớn này, bản thân không thể nào phân tâm được. Đây chính là khảo
nghiệm của thượng thiên, thượng thiên không để cho ngươi dễ dàng vượt
qua phong hỏa đại kiếp nạn như vậy.
Kịch Độc Thiên Phong vừa
qua, trên bầu trời trút xuống một luồng hỏa lưu. Hỏa lưu này có nhiệt độ rất cao, tựa như nham thạch nóng chảy, giội lên trên người Diệp Trần.
- Là Thiên Hỏa Diễm Lưu!
Thiên Hỏa Diễm Lưu cũng là hỏa kiếp mạnh nhất.
Xuy xuy!
Nham thạch nóng chảy chạm vào thân thể. Tóc của Diệp Trần cùng với da
thịt bên ngoài đều bị đốt cháy thành tro bụi. Hỏa lưu cũng không trực
tiếp đốt vào bên trong cơ thể, mà chỉ ma sát bên trong cơ bắp của Diệp
Trần. Cảm giác cháy mãnh liệt đến cực hạn, nếu như là một người bình
thường thì chẳng khác nào nhảy vào vạc dầu sôi cả.
Gân toàn thân Diệp Trần co rút. Tứ chi co rút.
Trái tim đập liên hồi, Diệp Trần biết rõ, những đâu đớn này đều có thêm sự gia trì của ý chí thiên địa. Ý chí thiên đại bảo họ những bộ phận
quan trọng bên trong thân thể hắn, còn bên ngoài lại khiến cho hắn thừa
nhận những đau đớn kịch liệt.
Nhưng quả thật là rất đau đớn, Diệp Trần dần dần hôn mê, sinh ra ảo giá.
Nơi này là một sơn cốc mệnh mông vô cùng. Trong sơn cốc có bốn mùa xuân hạ thu đông. Như mùa xuân có chim hót hoa nở, tiên khí lượn lờ. Bất
chợt có cự long cùng phượng hoàng bay qua, lưu lại tiếng rồng ngâm uy
nghiêm cùng với tiếng phượng kêu thánh
thót. Vừa nghe xong, Diệp Trần
liền quên hết mọi thứ, quên đi việc bản thân mình đang độ kiếp, coi nơi
đây trở thành thế giới của mình,
- Các hạ! Mời vào bên trong.
Canh giữ ở bên ngoài sơn cốc là một người có khuôn mặt không lộ biểu
tình, khí tức của người này rất cường đại. Thần tướng dẫn đầu thỉnh Diệp Trần đi vào trong sơn cốc. Ngũ khí có chút tôn kính.
Diệp Trần không nói, thờ ơ lạnh nhạt.
- Các hạ! Tiểu thư chờ người ở bên trong. Đừng để cho nàng đợi lâu.
Kiên trì trong chốc lát, thần tướng thấy Diệp Trần vẫn không nhúc
nhích, cũng không có ý tứ đi vào. Hắn không hề mời nữa, mà cung kính
đứng ở một bên,
Thời gian trôi qua, một thanh âm du dương từ trong sơn cốc vọng ra.
- Diệp công tử, ngươi như thế nào còn không có đi vào trong? Tiểu thư nhà ta chờ ngươi thật rất lâu rồi.
Một nữ tử trời sinh lệ chất, mặc váy tơ, mỹ mạo tuyệt sắc đi từ trong
sơn cốc ra. Trên người nàng mang theo một tia tiên khí phiêu dật, tựa
như tiên nữ. Nhất là ánh mắt động lòng người lại khiến cho người ta
không đành lòng cự tuyệt.
- Đi thôi! Diệp công tử.
Hai nữ tử chạy tới giữ lấy cánh tay của Diệp Trần, muốn kéo hắn đi vào bên trong.
- Cút!
Khí thế trên người Diệp Trần bộc phát, hai nữ tử khí chất siêu phàm thoát tục bị chấn bay.
- Ngươi?
Hai nữ tử bị chất bay, lập tức khóc nức nở, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
- Diệp sư đệ!
Đúng lúc này từ trong sơn cốc lại có một người đi ra. Người này là nữ
tử, dáng vẻ cao gầy, một thân áo trắng dung mạo tuyệt luân, nhìn qua
Diệp Trần với ánh mắt tràn ngập yêu thương. Chính là Từ Tĩnh.
- Tiểu thư! Hắn không chịu đi vào bên trong, cần gì phải chú ý đến hắn!
Chúng nữ xúm lại bên cạnh Diệp Trần.
- Ngươi thực sự không muốn đi vào?
Từ Tĩnh hỏi.
Trong mắt Diệp Trần hiện lên thần sắc phức tạp, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
- Bỏ đi! Ngươi đi tìm nàng ta đi!
Từ Tĩnh khoan thai thở dài, quay người tiến vào trong sơn cốc. Lúc ngay người lại có một giọt nước mắt rơi xuống.
- Diệp Trần! Chúng ta đi thôi!
Cách đó không xa, Mộ Dung Khuynh Thành chậm rãi đi tới, gương mặt mang theo sự chua xót.
- Thật thật giả giả, giả giả thật thật!
- Luôn để cho người khác khó lòng phân biết!
- Đây chính là tâm ma!
Diệp Trần đột nhiên mở mắt. Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu, cũng không thèm
nhìn Mộ Dung Khuynh Thành. Khí thế trên người bộ phát đến cực hạn, kiếm
thế lăng lệ ác liệt khiến cho cả thế giới phá tan thành từng mảnh nhỏ,
tựa như một tấm gương vỡ.
PHÁ...! PHÁ...! PHÁ...! PHÁ...! PHÁ...!
Ba tiếng phá bạo rống phát ra. Cái gì sơn cốc, cái gì thân tướng, cái
gì cự long cùng phượng hoàng, Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành, tất cả
đều biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Hỏa lưu vẫn như trước
đốt cháy thân thể Diệp Trần. Ảo giác biến nhất trong nháy mắt khiến cho
Diệp Trần lại một lần nữa rơi vào đau đớn.