Đế
"Rõ ràng hắn có thể nắm lấy Địa Sát kiếm thuật đã ngưng kết
thành Địa Sát Cự Kiếm sao?"
Diệp Trần lông mày không khỏi nhíu lên. Địa Sát Cự Kiếm một kiếm đánh xuyên cả
Tà Thần kết giới, cái này cũng là nằm trong dự đoán của hắn, dù cho trước đó Tà
Thần kết giới lọt vào cuồng oanh loạn tạc của Ma Hoa Hoàng, lại bị Huyền Hậu
dùng Huyền Diệu Chi Đạo bóp méo cơ cấu, thế nhưng lại không mảy may hao tổn gì.
Kỳ thật thế nhưng nó vẫn có dấu hiệu không bền vững, nếu Tà Linh tộc cường giả
kia không chiếm cứ thể xác Tịch Diệt Ma Đế thì hắn không cần phải tạo ra mơ hồ
hư ảnh phía trên Tà Thần kết giới để bảo vệ nó.
Mà Địa Sát kiếm thuật của hắn, lần này đã hấp thu đầy đủ Địa Nguyên sát khí nên
uy lực tấn thăng vô cùng nhiều, đến nỗi ngay cả hắn đều có chút không kiểm soát
nổi, do vậy một kiếm đánh thủng Tà Thần kết giới là lẽ đương nhiên.
Thế nhưng mà bàn tay to lớn do tà ác lực lượng ngưng tụ thành kia, chỉ một động
tác đơn giản đã bắt được Địa Sát Cự Kiếm, đây là điều hoàn toàn nằm ngoài dự
liệu của hắn. Tuy nói Địa Sát Cự Kiếm đã đánh nát bàn tay của mơ hồ hư ảnh,
xuyên thủng Tà Thần kết giới nên uy năng đã bị tiêu hao một lượng lớn, nhưng việc
bắt lấy cùng ngăn trở thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. “Bắt lấy” đại biểu
đối phương vẫn còn dư thừa sức lực, tựa như chỉ xem sự tình này giống như lấy
đồ vật từ trong túi ra vậy, còn “ngăn trở” đại biểu đối phương trải qua toàn
lực ứng phó.
kenggggg!
Linh hồn Diệp Trần cuối cùng cũng không phải thứ mà người thường có thể so sánh,
tâm ý khẽ động, Địa Sát Cự Kiếm như một lưỡi cưa mạnh mẽ vuốt tới phía trước
cắt chém làm bàn tay to lớn do tà ác lực lượng ngưng tụ thành kia lập tức bị
cắt thành hai nửa, mất đi khống chế đối với Địa Sát Cự Kiếm.
"Không được rồi!"
Sau khi cắt mở bàn tay tà ác, uy năng Địa Sát Cự Kiếm còn sót lại như trước vẫn
không thể coi thường, trông như đang nổi giận hướng phía Thiên Tà chém tới,
Hung Sát Chi Khí vô cùng đáng sợ cùng tính chất hủy diệt Kiếm Ý kết hợp với
nhau như có thể trảm hồn phách con người, phá vỡ can đảm của địch nhân.
Bất quá dù là vay mượn thể xác Tịch Diệt Ma Đế nhưng Thiên Tà ít nhất cũng có
Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên cảnh giới, mặc dù chỉ có thể phát huy ra bảy tám
thành chiến lực nhưng cũng không phải kẻ mà Hư Hoàng có thể sánh ngang hàng. Chỉ
thấy tay phải hắn đột nhiên nắm lại, mang theo tuyệt sát tà khí lạnh thấu xương,
tầng tầng oanh kích tại bên trên Địa Sát Cự Kiếm.
Coong! Sau cú va chạm, Địa Sát Cự Kiếm bay rớt ra ngoài còn bản thân Thiên Tà khóe
miệng ứa ra máu tươi, bị bật lui về phía sau mười bước.
"Hôm nay chỉ sợ không cách nào dễ dàng chiến thắng được rồi." Địa Sát
Cự Kiếm chui vào lòng đất, Diệp Trần trong nội tâm thở dài, chưa nói đến Tà
Linh tộc cường giả sắp thoát khốn mà ra, chỉ riêng một kẻ đang chiếm cứ thể xác
Tịch Diệt Ma Đế kia cũng không phải tùy tiện là có thể đánh bại hắn, một quyền vừa
rồi kia của đối phương phải nói là bá đạo tuyệt luân, tràn ngập tuyệt sát cùng
tà dị. Hiển nhiên đây cũng là một môn võ học vô cùng lợi hại, chỉ có điều loại
võ học này là Tà Linh võ học nên chỉ có Tà Linh tộc nhân mới có thể tu luyện,
cùng với võ học của Chân Linh thế giới có phong cách hoàn toàn khác nhau, mở ra
lối đi riêng hoàn toàn.
Thanh âm ầm ầm không dứt!
Ầm! trong nháy mắt ngắn ngủi này, huyết sắc phong ấn đã bị nghiền nát thành
trăm ngàn khối, sau đó nát bấy thành hư vô, một cổ áp lực phảng phất như tỏa ra
từ một Mãnh Hổ chốn rừng sâu, hay như một cơn gió lạnh cực kỳ tà ác thổi ra từ Địa
Ngục, đôi lúc lại giống như núi lửa tỉnh giấc, phát ra chất động vô cùng khủng
bố khiến cho toàn bộ Chân Thủy Cung di tích đều run rẩy.
Bên ngoài phong ấn phát ra ánh sáng chập chờn, thỉnh thoảng có vài
phong ấn yếu ớt bị tan thành mây khói làm cỗ hàn phong đáng sợ này được tách ra
rõ ràng hơn, nếu không phải có một vòng bảo vệ do vô số phong ấn hình chữ “Tiền”
bảo hộ thì chỉ sợ năng lượng bình phong trong Chân Thủy Cung di tích sẽ bị lao
ra ngoài tạo thành một cái hang lớn làm nước biển tràn vào. Đến lúc đó, dù cho đám
người Diệp Trần có thể xuyên thẳng qua hư không nhưng cũng phải gánh lấy một ít
thương thế.
"Ha ha ha, Âm Phong Tà Đế ta rốt cục cũng thoát khốn mà ra, trong thiên
hạ này lại có người phương nào là địch thủ của ta chứ."
Hàn phong mãnh liệt cao tốc xoay tròn áp súc rồi ngưng tụ thành một nhân ảnh,
người này thân thể cao dài, mặc một bộ đạo bào màu xanh biếc, tuy nhiên nhìn
vào thì nhận ra niên kỷ không thấp, đã ngoài 50~60 tuổi, nhưng cũng làm cho
người đối diện cảm thấy thập phần thanh kỳ khí chất, tựa hồ là một cao nhân đắc
đạo, chỉ là cặp mắt kia ngược lại đã phá hủy hoàn toàn chỉnh thể hương vị, ánh
mắt của hắn quỷ bí luyến xoắn bất định, bất luận kẻ nào bị hắn nhìn đến đều có cảm
giác như bị một loại độc xà nhìn chằm chằm vào, đêm đến sẽ không thể say giấc.
"Cung nghênh Âm Phong đại nhân."
Khuôn mặt Thiên Tà lộ ra sắc thái vui mừng, theo như thanh thế vừa rồi, thực
lực của Âm Phong Tà Đế mặc dù coi như không bằng ba thành so với thời kỳ toàn
thịnh nhưng như vậy cũng mạnh hơn hắn rất nhiều, một ngày kia đạt được bảo vật
bù đắp tinh khí bản thân thì thực lực của hắn tất nhiên có thể đạt tới đỉnh
phong, chỉ cần không xuất hiện nhân vật tuyệt thế có sức chiến đấu cỡ như Nguyên
Hoàng thì đủ để cho hắn trở thành vô địch thiên hạ.
"Quả nhiên, năm đó Chân Thủy Đại Đế đã bị Tà Linh tộc cường giả đoạt
xá."
Nói chuyện chính là Nguyên Hoàng, tuy Đăng Cao Vọng Viễn Đồ vẫn ở bên trong Trữ
Vật Linh Giới, nhưng trước đó, Nguyên Hoàng cùng Diệp Trần đã thi triển bí pháp
tâm thần tương thông nên Diệp Trần có thể chứng kiến những gì ở bên ngoài thì
Nguyên Hoàng tựu cũng có thể chứng kiến được thứ đó. Giờ phút này, nhìn thấy bộ
dáng đối phương, âm thanh của Nguyên Hoàng tại trong đầu Diệp Trần vang lên,
thở dài không thôi.
"Người đã bị đoạt xá này chính là Chân Thủy Đại Đế sao, vậy thì ai đã phong
ấn hắn? Lại còn đem toàn bộ Chân Thủy Cung Vương giả cùng chôn vào, làm cho
Chân Thủy Cung bị diệt vong như vậy?"
Diệp Trần trong nội tâm khó hiểu.
Nguyên Hoàng nói: "Cái huyết sắc phong ấn trước đó tuy cùng với Bích Hải
phong ấn của Chân Thủy Đại Đế có tính chất khác nhau, nhưng tinh tế quan sát thì
thật ra là cùng một loại hình thái mà có hai loại tính chất biến hóa."
Diệp Trần tâm tư như thông thấu, chợt nói: "Như vậy xem ra, chính Chân
Thủy Đại Đế đã tự phong ấn bản thân mình để phong ấn luôn cả Âm Phong Tà Đế. Lúc
trước, Chân Thủy Đại Đế tuy đã bị đoạt xá, nhưng chỉ là thể xác bị đoạt xá còn
linh hồn như trước vẫn có ý thức của mình, có lẽ ông ta nhận thấy linh trí của
mình một khi bị Âm Phong Tà Đế thôn phệ sẽ không khỏi gây ra tai họa cho Chân
Linh thế giới nên liền sử dụng thủ đoạn đem phong ấn chính mình. Sở dĩ không
cần phải chính mình khu động Bích Hải phong ấn, thì đoán chừng là Bích Hải
phong ấn có cùng một nhịp thở với ông ta, chỉ sợ không trói được hắn cho nên lại
phải dùng đến một môn cao ấn cực kỳ thâm hiểm khác, đó chính dùng phần đông
Vương giả của Chân Thủy Cung để đánh đổi, như vậy mới phong ấn được chính mình.
“Hẳn là như thế”. suy luận của Diệp Trần cùng đồng dạng với suy nghĩ trong lòng
Nguyên Hoàng.
Đã biết chân tướng sự tình, Diệp Trần trong nội tâm cảm khái không thôi, hành
động của Chân Thủy Đại Đế không thể nghi ngờ là vì lợi ích của nhân loại mà hy
sinh cả bản thân, không tiếc cả việc tận diệt Chân Thủy Cung để đánh đổi phong
ấn chính mình, giúp cho Chân Linh thế giới thoát khỏi đại nạn. Bực thành tựu này,
mặc dù đối với mọi người của Chân Thủy Cung mà nói thì quá mức tàn nhẫn và vô
tình, nhưng đối với người
trong thiên hạ mà nói lại là một đại ân đức cao xa như
trời biển.
Không chỉ có Chân Thủy Đại Đế, từ xưa đến nay cũng có không biết bao nhiêu vị đế
vương đã xả thân vì Chân Linh thế giới, vì thiên hạ bá tánh mà tình nguyện hi
sinh chính mình để bảo toàn, thủ hộ hết thảy. Trong số bọn họ, thành tựu cao có,
thấp có, nhưng đều giống nhau ở đức tính vĩ đại, thật đúng là vì có sự hiện hữu
của bọn họ mà Chân Linh thế giới mới có năng lực bảo tồn cho tới tận ngày nay
mà không bị ngoại tộc nô dịch.
"Aiii, kỳ thật hắn rất không cần phải làm như thế, dùng vào thực lực của
ta lúc đầu thì còn lo là không có địch thủ, thì sao hắn há lại e ngại một tên
Âm Phong Tà Đế cơ chứ."
Đối với nhân vật tuyệt thế như Nguyên Hoàng, dưới tình huống không cách nào rời
đi Chân Linh thế giới, nhưng kẻ địch càng mạnh thì chiến ý của hắn cũng sẽ càng
mạnh theo, tánh mạng chỉ là thứ yếu, hắn vì tìm địch thủ đã xông ra tử lộ hơn
mười lần, mỗi một lần đều có thể toàn thân trở ra, lần đầu tiên là nghiêm trọng
nhất nhưng cũng chỉ có chút vết thương nhẹ, không có gì quá đáng.
Không ai biết rõ về cách nghĩ của Chân Thủy Đại Đế vào lúc đó, có lẽ hắn cho
rằng không nên mạo hiểm phó thác hết cho Nguyên Hoàng, nếu một khi Nguyên Hoàng
thất bại thì không chỉ một mình hắn chết, mà cả Chân Linh thế giới cũng sẽ thất
thủ, đây chính là vạn kiếp bất phục. Mỗi một thời đại đều có nhân vật tuyệt thế,
nhưng dường như họ đều dính đến số mệnh, một khi số mệnh bị bại tàn thì trong
thời gian ngắn khó có thể ngưng tụ trở lại, không có khả năng tái xuất hiện
nhân vật tuyệt thế mới.
"Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên cảnh giới à, xem ra, ngươi chính là nhân
vật tuyệt thế ở thời đại này của Chân Linh thế giới rồi, giết ngươi rồi, chắc
chắn Chân Linh thế giới không có thực lực để cùng ta đánh một trận nữa."
Âm Phong Tà Đế cảm ứng được tu vi cảnh giới của Diệp Trần, hơi kinh hãi nhưng
về sau trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ cuồng hỉ, lúc trước hắn có thể đoạt xá thể
xác của Chân Thủy Đại Đế, nhưng thật ra là bởi vì Chân Thủy Đại Đế mạnh mẽ xông
vào tử lộ, sau đó linh hồn bị tổn thương nên hắn mới thừa cơ hội này để tấn
công, nếu không, hắn cho dù có thực lực cao hơn Chân Thủy Đại Đế đi nữa cũng
quả quyết không có khả năng đoạt xá thành công, phải biết rằng đoạt xá là một
thanh kiếm hai lưỡi, một khi không thành công thì chính bản thân hắn phải đếm trái
đắng.
Sau khi chiếm cứ thể xác Chân Thủy Đại Đế, Âm Phong Đại Đế đã ẩn thân suốt một
vạn năm nhằm muốn thôn phệ hoàn toàn linh hồn Chân Thủy Đại Đế để cho thực lực
của mình đạt tới thời kỳ đỉnh phong, sau đó mới cùng các kinh tài tuyệt diễm của
Chân Linh Thế Giới luận thực lực, cùng đánh một trận với Nguyên Hoàng. Nhưng
đáng tiếc cho hắn, vào thời khắc mấu chốt hắn lại bị linh hồn của Chân Thủy Đại
Đế hồi quang phản chiếu, chiếm lại vị trí chủ đạo, sau đó dùng đại lượng huyết
tinh mà phong ấn chính bản thân mình, một cái phong ấn này đã giam cầm hắn suốt
15.000 năm nay.
Hiện tại hắn đã thoát khốn mà ra khỏi cái phong ấn vô tận kia, giờ phút này hắn
thập phần khát vọng chiến đấu, dù cho thực lực bây giờ của hắn không bì kịp hai,
ba phần mười so với thời kì đỉnh phong, nhưng Diệp Trần trước mắt hắn chỉ sợ không
có nổi một phần năm thực lực so với Nguyên Hoàng, đánh chết đối phương sẽ không
khó khăn thái quá.
"Còn giết ngươi, dị tộc đại kiếp nạn cũng sẽ giảm ít đi một gã cao thủ
tuyệt đỉnh."
Không nói Âm Phong Tà Đế muốn giết hắn, lần này tới đây, Diệp Trần vốn cũng
không có ý định tay không mà về, bất kể là Thiên Tà hay vẫn là Âm Phong Tà Đế,
đều là đối tượng mà hắn muốn chặn đánh giết, hắn không thể nào tưởng tượng
được một khi đối phương đem thực lực khôi phục đến thời kì đỉnh phong thì sẽ
là dạng tràng cảnh gì, chưa kể những kẻ đồng loại với hắn vào ngày đó cũng sẽ
tập hợp lại, không bằng trước thời gian đó nên chấm dứt sớm là tốt nhất.
"Tự tin như thế là tốt, nhưng đáng tiếc, tự tin không thể mang đến thắng
lợi cho ngươi đâu. Thiên Tà, không cần ngươi động thủ, để ta tới gặp hắn trước."
Âm Phong Tà Đế cũng không phải hạng người quang minh chính đại, hiện tại không
cho Thiên Tà động thủ là vì hắn có tự tin giải quyết Diệp Trần, ngược lại nếu
thật không có cách nào giải quyết thì đối phương lại ra tay cũng không muộn.
"Đao của ta, mau đến đây!"
Nói xong câu đó, Âm Phong Tà Đế tay phải khẽ vẫy, chỗ vị trí huyết sắc phong
ấn trước kia, một cái Tà Binh nồng nặc tà khí từ dưới đất chui lên, rơi vào trên
tay hắn.
"Ngươi là kiếm khách, ta cũng là Đao Đạo cao thủ của Tà Linh tộc, hôm
nay, ta sẽ dùng bách chiến tà đao trong tay của ta triệt để chém giết
ngươi." Tà đao đến tay, Âm Phong Tà Đế trên người bắn ra một cổ âm tà đến
cực điểm, đao thế bá tuyệt không ngừng dẫn động xuống, cả người hắn dường như
biến thành một cây tà đao có thể trảm hồn lục phách.
"Có bản lĩnh thì ngăn trở một kiếm này của ta rồi nói sau."
Dưới nền đất, một thanh cự kiếm màu đen vụt bắn ra, Địa Nguyên sát khí và Hủy
Diệt Kiếm Ý cùng điệp gia một chỗ, trở nên vô cùng cô đọng. Một kiếm phát ra khiến
cả không gian như bị xé rách, xuất hiện một đạo vết nứt đen kịt.
Xoẹt!
Địa Sát Cự Kiếm dưới thúc dục của Linh Hồn Lực, tốc độ nhanh như Cực Quang bắn
đi, dù là với sức cảm ứng của Âm Phong Tà Đế cũng đều không thể trong nháy mắt tránh
né được.
Âm Phong Tà Đế vừa kinh vừa sợ, trước đó, hắn tuy nhiên bắt được Địa Sát Cự
Kiếm nhưng đó là bởi vì Địa Sát Cự Kiếm đã trải qua liên tiếp phá nát bàn tay của
mơ hồ hư ảnh cùng với xuyên thủng Tà Thần kết giới khiến lực lượng đã tiêu hao hơn
phân nửa, chính vì vậy cho nên hắn mới một phát bắt được. Nếu như biết rõ Địa
Sát Cự Kiếm có uy lực lớn như thế thì hắn sẽ không để cho Diệp Trần có thời
gian chuẩn bị, tất nhiên sẽ ra tay trước.
"Nguyệt Hữu Viên Khuyết!"
Âm Phong Tà Đế quát lên một tiếng lớn, hai tay vung tà đao, một đao chém về
phía Địa Sát Cự Kiếm, màn đao màu xám tại trong hư không diễn hóa ra một vòng ánh
trăng khuyết có hàm ẩn Âm Dương biến hóa, đao kính nhìn như không trọn vẹn nhưng
lại hung mãnh vô cùng, tựa như một kẻ trời sinh bị tàn tật lại bị hứng chịu khi
dễ của đủ loại người, trong nội tâm vặn vẹo hận ý.