"Thật là không dễ dàng chút nào ah."
Thấy Mạc Lặc Vương đã chết, Diệp Trần nặng nề nhổ ra một ngụm trọc khí, hắn có
thể giết chết Mạc Lặc Vương là dựa vào hai điểm, đầu tiên là trung đẳng Chiến
Đế thực lực, thứ nhì là linh hồn lực cường đại có sự hỗ trợ của linh hồn công
kích bí pháp Nguyên Thần Tỏa Sát. Bất luận là thiếu một điểm nào trong đó thì
hắn cũng đều không thể thuận lợi đánh chết được Mạc Lặc Vương, nhất định đối
phương có thể chạy thoát.
Cấp thấp Thiên Vương cấp sáo trang, huyết sắc chiến chùy cùng với trữ vật linh
giới của Mạc Lặc Vương đã bị Diệp Trần thu về, đây là một bộ sáo trang màu xanh
đen, ngực giáp có hình dạng giống như một đầu ma thú, chỉ có điều nó đã bị bẹp
đi bởi trước đó đã thừa nhận lấy hai chiêu công kích Nhật Tinh Hóa Cực của Diệp
Trần, trên ngực giáp gần kề bị lưu lại hai vết thủng.
Dưới tình huống bình thường, một bộ cấp thấp Thiên Vương cấp sáo trang có giá
không ít hơn 300 vạn nguyên thạch, sở dĩ mắc như vậy là vì có tiền cũng không thể
mua được, một khi xuất hiện thì tất nhiên sẽ tạo ra sự tình tranh đoạt.
Phàm những vật gì càng hiếm có thì sẽ càng quý giá, đạo lý này đúng ở mọi nơi đấy.
Xóa đi linh hồn ấn ký trên trữ vật linh giới, linh hồn lực của Diệp Trần xâm
nhập vào.
Diệp Trần phát hiện Mạc Lặc Vương mang theo trên người rất nhiều nguyên thạch, có
chừng đến năm mươi vạn. Có lẽ chiến tranh có thể làm cho hắn đại phát tài, cho
tới bây giờ, hắn đã gom được đến hơn sáu mươi vạn nguyên thạch rồi, đây là còn chưa
có tính tới những tài phú mà hắn sẽ gom được trong trận chiến này.
"Thống lĩnh chết...rồi, chạy mau đi!!!"
Không ít binh sĩ Dạ Xoa tộc thấy một màn như vậy mà tỏa ra thoái ý.
Mạc Lặc Vương chính là Huyết Toản thống lĩnh tối cao, so với thống lĩnh bình
thường thì lợi hại hơn từ gấp 10 đến mấy chục lần, thế nhưng ngay cả một tồn
tại cường đại như thế mà cũng bị giết, thì bọn hắn há có thể ngăn trở Diệp
Trần, hơn nữa hắn cũng không phải đơn thương độc mã, ở đây còn có mấy ngàn Nhân
tộc binh sĩ, không khoa trương mà nói, nếu như bọn hắn không trốn thì vẻn vẹn một
mình Diệp Trần thôi cũng đã có thể giết sạch bọn hắn trong thời gian ngắn rồi.
"Không có khả năng như vậy, đội trưởng sao lại có thể chết trên tay hắn
chứ?"
Thành viên Huyết chùy chiến đội nhất định không tin vào sự thật này, mới hai
năm trước Diệp Trần chỉ là một chuẩn đế, hoàn toàn không có được thực lực đủ
mạnh để đánh chết Mạc Lặc Vương, mà Mạc Lặc Vương cũng không phải là chưa từng
cùng trung đẳng Chiến Đế đã giao thủ qua, tính ra đã có đến năm lần rồi, mỗi
một lần đều có thể toàn thân trở ra, theo đạo lý mà nói, chỉ có cao đẳng Chiến
Đế mới có thể trong nháy mắt mà diệt sát Mạc Lặc Vương như vậy.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau rút đi."
Mạc Lặc Vương đã chết, sáu gã thành viên Huyết chùy chiến đội không
có chút gì do dự, lập tức trốn chạy, bọn hắn có chuẩn đế thực lực nên muốn chạy
trốn thì cũng quá dễ dàng.
"Chạy đi đâu cho thoát!"
Vạn Tiễn Vương liên tiếp bắn ra mười bốn mũi tên, mỗi một cái đều có lực sát
thương đủ để làm trọng thương chuẩn đế bình thường.
Còn Lục Văn Kiệt thì bộc phát uy lực thương pháp đến cực hạn, làm giữa khu phế
tích tách ra một đóa huyết hoa cực lớn, cái đóa huyết hoa này là do vô số huyết
hoa nhỏ tạo thành, có thể diệt sát mọi thứ.
Lưu Địch, Tư Mã Phi, Trương Nhân Nhân cùng với Viên Hồng cũng toàn lực công
kích đối thủ của bọn hắn, sát chiêu tần tần lớp lớp được tung ra, nhưng đáng
tiếc, thực lực của hai bên gần như tương đương nhau nên dù mạnh thế nào thì hiệu
quả cũng chỉ có hạn mà thôi, thêm nữa khắp nơi đều là Nhân tộc binh sĩ cùng Dạ
Xoa tộc binh sĩ đang hỗn chiến, nên ít nhiều gì cũng gây trở ngại cho bọn hắn.
Do vậy, làm sao có thể lưu đối phương lại được chứ.
"Đáng tiếc."
Vạn Tiễn Vương đình chỉ truy kích, đem mục tiêu dời về đám Dạ Xoa tộc binh sĩ,
mỗi một lần buông dây cung là tất yếu có ba bốn tên Dạ Xoa tộc binh sĩ vẫn
lạc, có thể nói là “nhất tiễn đoạt mệnh” đấy.
Đám Dạ Xoa tộc binh sĩ bắt đầu sụp đổ trên diện rộng, hoảng hốt chạy trốn bừa
bãi, Diệp Trần thừa dịp hỗn loạn đã đánh chết hơn bốn trăm tên địch.
Đương nhiên, Nhân tộc binh sĩ bên này cũng rất thảm hại, thô sơ giản lược xem
xét thì chỉ còn lại không tới 3000 người, đây là đã tính luôn cả 500 người do Vạn
Tiễn Vương suất lĩnh.
Đây cũng có thể gọi là sự tình “giết địch một ngàn tự tổn tám trăm” đấy.
Năm nghìn quân đấu với năm nghìn quân, trên cơ bản không có khả năng xuất hiện
cục diện toàn diệt, trừ phi binh lính của bên này lợi hại gấp 10 lần so với binh
sĩ đối phương thì mới có mười phần nắm chắc.
Cộng với trước đó đã đánh chết 40~50 tên địch, Diệp Trần tại cuộc chiến này
tổng cộng đã đánh chết gần 500 tên, lấy được hơn bốn trăm cái trữ vật linh
giới, hơn một trăm cái áo giáp, hơn ba trăm món vũ khí.. thu hoạch này là tương
đối khá rồi.
"Các vị, đa tạ đã đến viện trợ, Lưu mỗ vô cùng cảm kích."
Tử Y lão giả có vận khí rất tốt, mọi thống lĩnh đều đã chết hết nhưng hắn vẫn
sống đến cuối cùng. Người đời thường có câu nói thế này: “gừng càng già càng
cay”, lão nhân thường là người có đủ mọi kinh nghiệm là thế.
Vạn Tiễn Vương nói: "Tại Huyền Vũ phế tích này, tất cả mọi người đều là
chiến hữu cả, ngài không cần phải cảm kích đâu."
Người chết thì đã chết rồi, tài phú của bọn hắn tất nhiên sẽ để lại cho người
còn sống, đám Dạ Xoa tộc tử vong cũng gần bốn ngàn tên, Nhân tộc binh sĩ chết
cũng có hơn hai ngàn người, cộng lại cũng hơn sáu nghìn binh sĩ, nói một cách
khác, toàn bộ chiến trường này có hơn sáu nghìn phần tài phú, trong số hơn sáu
nghìn phần tài phú này, có lẽ cũng có mấy cái là đại tài phú đúng nghĩa, kẻ nào
lấy được thì sẽ có thể an nhàn mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm. Đương
nhiên, bọn người Diệp Trần cũng thu được không ít, trên chiến trường còn sót
lại đại khái là ba bốn ngàn phần đấy.
Diệp Trần cũng không rỗi hơi đi xem xét từng cái trữ vật linh giới xem có bao
nhiêu nguyên thạch hay thứ gì trong đó, đợi trở lại Kim Giáp Tinh rồi hẳn xem cũng
không muộn.
"Lưu Đô Thống, chúng ta còn lại trên dưới ba nghìn quân, chi bằng tiếp tục
cố gắng săn giết thêm nhiều địch nhân nữa. Ngài cũng đã nhìn thấy thực lực của Diệp
Trần rồi đấy, hắn có thể so sánh với Tử Kim thống lĩnh chứ chẳng chơi đâu, chỉ
cần có hắn trấn thủ thì dù có nhiều cao thủ địch nhân hơn nữa cũng không phải sợ.
Đối với những đạo quân 1000 người thì dù chúng có kéo đến mấy cái thì chúng ta
cũng có thể giết sạch, thậm chí dù là đội quân địch nhân 5000 tên thì chúng ta
cũng không cần phải sợ đâu." Vạn Tiễn Vương cố gắng thuyết phục Tử Y lão
giả.
Tử Y lão giả trầm ngâm một phen, chợt, hung hăng gật đầu, "Được, ‘có gan
thì làm giàu, nhát gan thì chết đói’, làm một lần này, mười năm sau lão cũng không
cần phải mạo hiểm nữa."
Hắn cũng đã nhìn ra thực lực của Diệp Trần, theo như lời Vạn Tiễn Vương nói, chỉ
cần có Diệp Trần trấn thủ thì bọn hắn thật sự không cần phải e ngại bất kỳ địch
quân nào, nếu lần này không thừa dịp để phát tài thì về sau sẽ không có cơ hội
nữa, huống chi ngoại trừ Diệp Trần, sáu người Vạn Tiễn Vương cũng đều là những cao
thủ đáng sợ, chỉ bảy người bọn hắn thôi cũng đã có thể chống đỡ hơn mấy ngàn
người trên chiến trường rồi.
"Bất quá ta còn phải cùng hai vị đại đô thống khác thương lượng một
chút." Tử Y lão giả lại nói.
Vạn Tiễn Vương gật gật đầu.
Chỉ chốc lát sau công phu, Tử Y lão giả mặt mỉm cười bay tới, "Bọn hắn đã đồng
ý rồi."
Không có ai ngu cả, cơ hội ngàn năm một thuở thì ai mà chịu buông tha chứ, nếu
là người nhát gan thì họ cũng đã không tham gia quân đội và tiến vào Huyền Vũ
phế tích rồi.
Cứ như
vậy, hai đội quân cùng dung hợp về một chỗ, tạo thành một đội quân lớn tạm
thời do Tử Y lão giả làm quan tổng chỉ huy, còn hai vị đại đô thống khác thì
làm phụ tá. Về phần bảy người Diệp Trần, tuy quân hàm đẳng cấp hơi thấp nhưng lời
nói lại rất có trọng lượng, dù sao đến lúc đó còn phải dựa vào bảy người bọn
hắn xuất lực.
...
Thời gian như nước chảy đi rất nhanh, đã nửa tháng đi qua.
Trong nửa tháng này, đội quân ba nghìn người do Tử Y lão giả suất lĩnh cùng với
sự hiệp trợ của đám người Diệp Trần, đã tiêu diệt 15 đội quân địch nhân, theo
thứ tự là chín chi đội quân 500 người, sáu chi đội quân 1000 người, tổng cộng
tiêu diệt trên một vạn địch quân, không một tên nào chạy thoát. Trong lúc hành
quân, Diệp Trần còn phát hiện ra một chi đội quân 5000 tên, nhưng bất quá hắn đã
không nói ra, bằng vào thực lực của bọn hắn thì hoàn toàn có thể đánh bại đội
quân 5000 địch nhân kia, nhưng tổn thất tất nhiên cũng sẽ thập phần thảm trọng,
dù cho hắn có lợi hại thế nào thì cũng không thể trong thời gian ngắn mà tiêu
diệt quá nhiều địch nhân, hắn không hy vọng bản thân mình trở thành nguyên nhân
làm cho quá nhiều Nhân tộc binh sĩ chết đi.
Lại ba ngày nữa qua đi, mọi người rốt cục cũng quyết định rời khỏi Huyền Vũ phế
tích.
...
Trên chiến hạm màu xanh biếc của Vạn Tiễn Vương, mọi người vừa uống rượu vừa
trò chuyện lớn tiếng, thần sắc thập phần hứng phấn.
Lúc đến là 500 người, lúc trở về, nhân số chỉ giảm bớt hơn hai mươi người, đây
là tổn thất vô cùng nhỏ đối với chiến tranh đấy, quan trọng nhất là, những người
trở về đều có thu hoạch tương đối khá, có binh sĩ thậm chí còn lấy được mấy vạn
khối nguyên thạch, hơn hai mươi kiện cực phẩm bảo khí, tài phú như vậy thì sao
không hưng phấn cho được chứ.
Phải biết rằng đối với sinh tử cảnh vương giả bình thường, gia sản có một hai
nghìn nguyên thạch thì đã là ăn mặc tiết kiệm lắm mới có được, tại trong vũ trụ
tinh không, sinh tử cảnh vương giả nhiều không kể xiết, bọn hắn chẳng qua chỉ là
một thành viên bình thường trong đó mà thôi, cả đời đều vì lợi nhuận nguyên
thạch hoặc là tăng tu vi lên mà nhận lấy phiền não. Cho nên, bọn hắn mới cam
nguyện mạo hiểm tính mạng mà tham gia quân đội, chiến trường nhìn như nguy hiểm
nhưng thật ra là một con đường phát tài đấy.
Đương nhiên, nếu nói ai là người thu hoạch nhiều nhất thì tất nhiên đó là Diệp
Trần.
Sau cuộc hành quân, Diệp Trần tổng cộng thu được hơn 1200 trữ vật linh giới, 1000
món cực phẩm bảo khí.
Ở bên trong hơn 1200 cái trữ vật linh giới này, cộng lại đạt đến hai trăm vạn nguyên
thạch, đúng là gấp bội so với toàn bộ gia sản mà hắn đang có, thoáng cái để cho
hắn trở thành phú ông trăm vạn rồi.
Về phần 1000 món cực phẩm bảo khí, giá trị tuy không đến hai trăm vạn khối
nguyên thạch, nhưng cũng không hề ít. Ở bên trong các tiệm vũ khí, một kiện cực
phẩm cấp thấp bảo khí đã có giá tiền là 200~300 nguyên thạch rồi, cực phẩm
trung đẳng bảo khí có giá tiền là 500 khối đến 700 khối nguyên thạch, một kiện
cực phẩm cao đẳng bảo khí có giá trị là 1000 đến 1500 khối nguyên thạch, nếu
tính bình quân mỗi một kiện bảo khí có giá là 700 khối nguyên thạch, thì 1000
kiện cực phẩm bảo khí của Diệp Trần sẽ có tổng giá trị đạt đến 70 vạn.
Đây là chưa tính đến Đồng ma sáo trang cùng Huyết sắc chiến chùy của Mạc Lặc
Vương, bởi vì chỉ riêng hai món này cộng lại tựu đã có giá trị vài trăm vạn
nguyên thạch rồi.
Tóm lại, lần hành trình đến Huyền Vũ phế tích này, thu hoạch của Diệp Trần vượt
qua 500 vạn nguyên thạch.
"Haha, không cần phải buồn rầu nữa rồi."
Uống một ngụm rượu, Diệp Trần cười nói, hắn vô luận như thế nào cũng đều không
nghĩ tới, chiến tranh đúng là một con đường phát tài rộng lớn, không, nói cho đúng
thì đây là một con đường tiền tài vô tận.
Mỗi năm chỉ cần trải qua mấy lần như vậy, qua 10 năm thì gia sản ít nhất cũng
có đến mấy ngàn vạn.
Bỏ qua vấn đề tài phú, nói đến số lượng địch nhân bị Diệp Trần giết sẽ liền làm
cho người ta phải cả kinh, chỉ trong gần hai tháng mà tổng số lượng địch nhân
bị hắn giết đã lên đến 1550 tên, trong đó có một tên thống lĩnh, 5 tên đại đô
thống, tiểu đô thống 11 tên, Bách phu trường 43 tên, thượng cấp binh sĩ có hơn
200 tên, trung cấp binh sĩ hơn 400, hạ cấp binh sĩ hơn 700 tên.
Tính ra như vậy thì Diệp Trần đã có thể tấn chức làm Đại đô thống rồi, còn về
phần tấn chức thống lĩnh thì vẫn còn thiếu một ít, để tấn chức thống lĩnh thì cần
phải đánh chết hai tên thống lĩnh, 10 tên đại đô thống, Diệp Trần vẫn còn kém
một nửa, dù sao thì trong đội quân 1000 người mới có được một tên Đại đô thống,
trong đội quân 5000 người mới có một gã thống lĩnh.
Trở lại Thiên Mục Tinh, mọi người thông qua truyền tống trận để đến Kim Giáp
Tinh.
Đại điện phía bắc binh giáp thành của Kim Giáp Tinh.
Tại đây có người chuyên môn phụ trách kiểm kê chiến tích.
"Đội quân có nhân số một ngàn người, tổn thất 420 người, giết địch 836 hai
người, chiến tích trung đẳng."
"Đội quân nhân số năm ngàn người, tổn thất 1840 hai người, giết địch 1500
người, chiến tích cấp thấp."
"Đội quân nhân số 500 người, tổn thất ba trăm người, giết địch 252 người,
chiến tích cấp thấp."
Trong đại điện, thỉnh thoảng truyền ra một hồi thanh âm trong trẻo nhưng thật lạnh
lùng, đúng là thanh âm của một nữ tử.
Nguyên lai, mỗi lần dẫn quân đi xuất chiến đều phải tiến hành đánh giá chiến
tích, nếu như tổn thất nhân số vượt qua số lượng địch nhân bị giết, thì chiến
tích rõ ràng là tương đối kém. Ngược lại, nếu tổn thất nhân số nhỏ và ít hơn số
lượng địch nhân bị giết, thì chiến tích sẽ căn cứ việc vượt qua bao nhiêu để
đánh giá là trung đẳng, hay là thượng đẳng. Bất quá cho tới tận bây giờ thì
một cái thượng đẳng cũng đều không có, ngược lại cấp thấp là nhiều nhất.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu nhân số ngang nhau thì kỳ thật Nhân tộc không chiếm được
bất kỳ ưu thế nào.