Keng!
Cắm thiết thương xuống đất, Diệp Trần rút Vân ẩn kiếm,
- Một kiếm giết chết ngươi.
- Haizzz, người muốn chết sao lại nhiều như vậy, yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi trực tiếp chết luôn đâu, ta sẽ chặt hết tay chân, treo ngươi lên cây.
Miệng nói lời đáng sợ, Khâu Hằng chân phải điểm nhẹ lên tảng đá, bụp, tảng đá vỡ tan, còn người thì đã lăng không lao về phía Diệp Trần. Người đang ở trên đường, thoái kình sắc bén đã chặt gãy mấy cây đại thụ gần Diệp Trần, vết đứt mịn như gương, tựa hồ như được ai đó cẩn thận chà xát, so với hắn, Thạch Phá Thiên còn thua xa, không cùng một tầng thứ, Khâu Hằng này, mạnh đến không thể tưởng tượng.
- Một kiếm!
Diệp Trần không có bất cứ phản ứng gì, khẽ lắc đầu, một kiếm tùy ý chém ra.
- Chuyện gì vậy? sao đầu mình lại nhìn được sau lưng.
Khâu Hằng cảm thấy thân thể ngày một xa, thi tuyến chuyển ra sau lưng, còn mục tiêu của mình thì đã thu kiếm, quay người bỏ đi, cảm giác kì quái đó khiến hắn vô cùng khủng hoảng.
Tử vong quá nhanh, có lẽ đến cuối cùng, Khâu Hằng vẫn chưa rõ tại sao mình chết?
Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến Diệp Trần, hắn chỉ phụ trách giết người mà thôi.
Kiếm dứt bên hông, tay xích thiết thương, Diệp Trần điểm nhẹ lên mặt đất, lướt lên vòm cây như một làn khói mỏng, lóe lên một cái, biến mất vô ảnh.
Xèo xèo xèo xèo...
Diệp Trần vừa mới đi, từ trong đầm xuất hiện một đám bọ lúc nhúc, nuốt chửng thân thể và đầu lâu Khâu Hằng, đến một mẩu xương cũng không còn.
...
Không chỉ đầm lầy chỗ Diệp Trần đứng xảy ra chém giết mà những nơi khác chém giết còn đáng sợ hơn.
Giữa những dãy núi trùng điệp.
Khí huyết ngút trời.
- Chạy mau, bên trong là "Nhất đao vô huyết" Cưu Vô Huyết.
- Cái gì, là Cưu Vô Huyết!
- Chết chắc, chúng ta chết chắc!
Bên ngoài ngọn núi cổ kính hùng vĩ, sáu bảy đệ tử tông môn gáo khóc thảm thiết bay vút ra ngoài, có người thậm chí thi triển công pháp tự phế, chỉ để gia tăng một phần tốc độ, còn có người ném Bạo liệt hoàn bảo mệnh mang theo người rải phải hết phía sau.
- Đã đến, hà tất vội vã rời đi.
Bạo tạc khí bị xé toang, Cưu Vô Huyết thân khoác y phục huyết sắc viền vàng từ trong đi ra, hắn cười một tiếng, huyết đao trong tay chém vát.
Không có đao quang đao khí rõ ràng, có là một đường huyết tuyến hình vòng cung, vô thanh vô tức, những kẻ đang bỏ chạy đầu rơi xuống đất, vết cắt không hề có máu trào ra, tựa hồ như bị một tầng sức mạnh vô hình phong tồn trong cơ thể, quỷ dị vô cùng.
Nhất đao vô huyết, giết người không thấy máu, đây chính là Tà Huyết Tông đại đệ tử, người xếp hạng năm mươi tư Tiềm long bảng khóa trước.
Cùng thời gian đó ở một địa điểm khác.
Bên hồ.
Nguyên Hoành Ưng nhìn khắp một lượt đám người muốn bỏ chạy nhưng lại không dám, tàn nhẫn nói:
- Trừ đệ tử Thiên Ưng Bảo, kẻ nào gặp phải Nguyên Hoành Ưng ta chỉ có một con đường, đó là cái chết.
Nghe vậy, đám người kia sắc mặt tái nhợt, bọn họ phát hiện ra một nhánh Ngư long thảo trị giá bảy vạn lạng vàng bên hồ, đang lúc tranh nhau thì sát thần Nguyên Hoành Ưng xuất hiện, đối phương hiệu xưng "Sát nhân ưng", chưa từng có ai sống sót dưới tay hắn, luận ác danh, còn trên "Nhất đao vô huyết" Cưu Vô Huyết một bậc, chí ít Cưu Vô Huyết là vì giết người mà giết người, chỉ cần không động vào hắn, cơ hội sống sót là rất lớn, còn Nguyên Hoành Ưng tính tình bất thường, hắn giết người không cần lý do, cũng không hỏi tâm tình, gặp phải lúc hắn không bình thường, đối phương mới có cơ may sống sót, bằng không đừng hi vọng được hắn tha cho, bây giờ Sát nhân ưng đang bình thường, nghĩa là hắn sẽ giết người.
- Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, cho các ngươi thời gian ba hơi thở, ai tránh được một đòn của ta, ta sẽ tha cho kẻ đó.
Nguyên Hoành Ưng rất thích bầu không khí này, nắm trong tay sinh mệnh kẻ khác, muốn sống được sống, muốn chết phải chết, trước đây hắn từng chơi qua không ít lần.
- Ba hơi thở, tránh qua một đòn!
Mọi người sáng mắt, trong họ tuyệt đại bộ phận là có tu vi Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, một hơi thở bay hơn trăm mét không thành vấn đề, người tốc độ nhanh thậm chí gần hai trăm mét, ba hơi thở nếu ra sức chạy, nói không chừng có hi vọng sống sót dưới tay Nguyên Hoành Ưng.
- Sao? Còn không chạy! Nói không chừng ta sẽ đổi ý đấy!
Nguyên Hoành Ưng nói, mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
- Chạy!
Trước áp lực của cái chết, mọi người thôi động chân khí trong người đến cực hạn, dùng tốc độ nhanh nhất của mình, chạy tứ tán khắp nơi.
Hơi thở đầu tiên, người chậm nhất đã ở cách đó trăm mét.
Hơi thở thứ hai, người chậm nhất ở cách đó hai trăm năm mươi mét.
Hơi thở thứ ba, người nhanh nhất đã chạy được một dặm đường.
- Quần ưng liệt hồn!
Nguyên Hoành Ưng hét một tiếng, hai tay hung mãnh thôi xuất.
Chiu! Chiu! Chiu!
Chiu! Chiu! Chiu!
...
Chân khí xanh đen ngưng tụ thành những con đại ưng chân khí, theo lệnh Nguyên Hoành Ưng, phóng xạ khuếch tán về phía trước, thế đi như điện.
A!
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đầu của đệ tử tông môn chạy nhanh nhất bị một con đại ưng chân khí quắp vỡ, thân thể trượt xa vài chục mét, khí tức không còn.
Sau đó đến đệ tử tông môn thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Chỉ còn lại một người cuối cùng, người này đã chạy gần một ngàn mét.
- Không tệ, có thể chạy xa như vậy, nhưng tránh được một đòn đâu có dễ như vậy, ưng quần hợp thể, ứng kích trường không.
Tất cả đại ưng chân khí dung hợp làm một, hình thành một con cực đại ưng, cực đại ưng vỗ cánh, chém ra hai đường khí nhận xanh đen.
Đúng lúc này, đệ tử tông môn tựa hồ cảm nhận cái chết đã đến gần, lấy ra từ trong ngực một viên thiết đạn màu đỏ đậm, đạn này tên là Xích quang dung hỏa đạn, cùng loại với Đạn sét ngân quang, có thể giết chết Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong, đương nhiên, hắn không dám hạ thủ với Nguyên Hoành Ưng, mà ném về khí nhận phía sau, miệng hét lớn:
- Bạo!
Ầm ầm!
Xích hồng sắc quang mang nổ tung, hai đường khí nhận nát trong giây lát.
- Tránh được một đòn.
Mặt hắn lộ vẻ cuồng hỉ, tâm trạng và thân thể nhất thời nhẹ bẫng.
Xì xì!
Đột nhiên
Lại một đường khí nhận nữa bay ra, chém đứt đầu hắn.
- Ngươi...
Đệ tử tông môn chết không nhắm mắt.
Nguyên Hoành Ưng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt đối phương, thản nhiên nói:
- Ta nói qua, gặp phải Nguyên Hoành Ưng ta chỉ có một con đường chết, không thể phá lệ, ba hơi thở chỉ là nói chơi mà thôi, tuyệt đối không được coi là thật.
Tay vẫy nhẹ, ba viên Xích quang dung hỏa đạn từ trong lòng đối phương bay ra, rơi vào tay Nguyên Hoành Ưng, hắn cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên rồi biến mất.
...
Đầm lầy nguy hiểm rất nhiều, di chuyển quá nhanh không phải lúc nào cũng tốt.
Vừa rồi thôi, Diệp Trần vừa phải bất đắc dĩ giảm tốc độ xuống còn sáu bảy phần, để dành cho mình một chút dư lực.
Một thương xuyên qua không trung đâm lén yêu thú, Diệp Trần đứng trên tán cây đại thụ, phóng tầm mắt, phía trước hoàn toàn bằng phẳng, còn lại trước nữa là hư vô.
- Hết đường rồi sao?
Diệp Trần nhíu mày.
Không chút do dự, hắn lướt thân mình, nhẹ nhàng bay đi như một con chim yến.
Chỗ này là một vách núi đen xì, bên trong vách núi là đầm lầy, bên ngoài vách núi là hư vô, triệt để hư vô, tựa hồ như bị một tấm bình phong khổng lồ ngăn trở, mắt thường không nhìn xuyên qua được.
Tông chủ La Hành Liệt từng nói, Thiên Mộng cổ địa kì diệu vạn phần, lối vào bảo khố có thể ở trong núi, dưới đáy nước, hoặc cũng có thể nhảy xuống một cái vách núi cũng chính là lối vào, Diệp Trần thoáng chần chừ, thả người xuống vách núi.
Hắn có khinh công Hạc Ảnh Bộ, có thể lăng không hư độ một cự ly rất dài, nếu không có gì đặc biệt, cũng có thể tùy ý quay lại bất cứ lúc nào, nếu như không
thử, hắn cũng chẳng còn đường để đi, chỉ có thể quay lại đường cũ, như vậy sẽ rất mất thời gian, lao tâm phí thần.
Phải biết ở Thiên Mộng cổ địa, thời gian chính là vàng bạc.
Rơi được năm trăm mét, Diệp Trần vẫn cảm thấy vách núi này thâm bất khả trắc, mây mù cuồn cuộn, nhất thời nảy sinh ý niệm quay lại.
Đúng lúc này.
Không gian bên dưới đột nhiên dao động kịch liệt, hình thành một vòng xoáy rộng chừng mười mét, hút Diệp Trần vào trong.
Cạch!
Bàn chân chạm vào mặt đất, Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như tông chủ nói, lối vào bảo khố quả nhiên có thể ở bất cứ nơi nào, phải xem bạn có gan hay không, lúc nãy nếu như không nhảy, thì sẽ bỏ mất cơ hội này.
Thổ ra một ngụm khí tức trầm trọng, Diệp Trần lúc này mới có tâm tư quan sát xung quanh.
Quan sát hết mọi chỗ, hắn phát hiện mình đang đứng trên một hành lang bằng đá, bức tường hai bên hành lang cứ cách trăm mét lại có một thạch đài nhỏ nhô ra, trung tâm thạch đài đặt những cây nến to bằng cánh tay trẻ con, hỏa mang lúc thịnh lúc yếu.
Kiếm ý tại thân, Diệp Trần không bị hoàn cảnh u ám làm cho sợ hãi, cất bước đi vào sâu trong hành lang.
Đi thêm chừng vài trăm mét, bên phải hành lang xuất hiện một ngã rẽ, bên trong hình như có tiếng nói vọng ra.
- Xem ra không chỉ có mình đến chỗ này!
Diệp Trần ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng đi vào ngã rẽ.
Cuối ngã rẽ là một đại sảnh hào hoa cổ kính, trên đỉnh đại sảnh đặt một ngọn đèn thủy tinh không bao giờ tắt, tỏa ra một thứ quang mang dịu dàng, mang lại cho hoàn cảnh cảm giác an toàn. Diệp Trần di chuyển ánh mắt xuống dưới, bên hông đại sảnh có ba cánh cửa, mỗi cánh cửa đều khắc một thứ khác nhau, lúc này, một đám đệ tử tông môn đang đánh nhau, đòi vào cửa trước.
- Đại sư huynh ta là Tiết Ngân, xếp hạng năm mươi bảy trên Tiềm long bảng, đắc tội với Vô Hình Tông ta chỉ có một con đường chết, còn không mau cút ra.
- Hừ, ta là Bạch Lộ Tông đệ tử, Đại sư huynh là Lục Chiêu, những người khác tránh ra.
- Thiên Mộng cổ địa, sinh tử tại trời, giết bọn chúng, ai biết là ai giết, đừng ngốc, giết hết cho ta.
Tiếng khí kình bạo liệt vang lên liên tiếp, làm cho chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đại sảnh cũng phải lắc lư, tựa hồ như muốn rơi xuống.
Diệp Trần vốn định khoanh chân ngồi xem hổ đấu, chỉ là sau lưng lại có thêm tiếng bước chân, cách chỗ hắn không còn xa nữa, nếu như là đệ tử tông môn bình thường, hắn chẳng quan tâm, giết là được, nhưng bước chân người này như có ma lực, mỗi bước đều nặng như núi, không nội liễm mà mang đến cho người ta cảm giác áp bách.
Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì!
Một ý nghĩa lóe lên trong đầu, Diệp Trần bước ra khỏi chỗ nấp, bước vào trong đại sảnh.
Xoạt!
Đám đông nhốn nháo nhất thời dừng lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía Diệp Trần.
Thấy tay áo Diệp Trần có thêu hình đám mây, không ít người nhếch miệng cười gằn.
- Thiên Phong Quốc Lưu Vân Tông, đệ tử của một cửu phẩm tông môn mà cũng dám đến đây, quả nhiên không biết chữ tử viết như thế nào.
- Đệ tử Lưu Vân Tông ta chưa từng giết qua, mà mới chỉ giết một tên Đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang, thực sự quá dễ, không biết những kẻ đó tu luyện kiểu gì.
- Giết hắn trước rồi nói!
- Không sai!
Đám người này đã đánh nhau được một lúc lâu, căn bản không thể lập tức phân thắng bại, thấy Diệp Trần xuất hiện, nhất thời nảy sinh ý xấu, tựa hồ như đang xem người chết.
Diệp Trần cười lạnh, một đám người không biết sống chết, nếu như không phải sau lưng có người, hắn sớm đã giết hết bọn chúng, bây giờ cứ phải đợi trước đã.
- Chết!
Không đợi đám người kia kịp ra tay, từ trong ngã rẽ gió thổi mây phun, đột nhiên lao ra một bàn tay chân khí, bàn tay chân khí ngưng luyện vạn phần, vững như ngọn núi, mang theo tốc độ kinh nhân xuyên khắp toàn tràng.
Binh binh binh binh...
Một nửa số người bị quyền kình đánh chết, thi thể bắn sang hai bên, bàn tay chân khí vẫn chưa ngừng lại, đập nát một cột trụ lớn trong đại sảnh.
- Quyền kình cường mãnh quá!
Diệp Trần nhướng mày, những người có mặt ở đây không phải chuẩn công tử cấp thì cũng là công tử cấp, vậy mà một quyền cũng không đỡ được, tử thương một nửa.
- Á! Có cao thủ Tiềm long bảng vào!
- Quyền kình như sơn, người này là Lâm Nhạc, xếp hạng bảy mươi trên Tiềm long bảng.
- Mau chạy!
Trong mỗi chuyến đi đến Thiên Mộng cổ địa, hơn sáu phần đệ tử tông môn đều là bị Tiềm long bảng cao thủ giết chết, chỉ có một số ít người chết dưới sự săn đuổi của thượng cổ yêu thú, trong mắt đệ tử các tông môn , Tiềm long bảng cao thủ đều là sát tinh, gặp phải là chạy, nếu không chỉ có một con đường chết.
Không biết ai dẫn đầu, những người sống sót chạy tán loạn khắp nơi như chim vỡ tổ, rất nhanh, đại sảnh chỉ còn lại một mình Diệp Trần và bảy tám thi thể.
Xoạch, xoạch...
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, thân ảnh hùng tráng từ từ xuất hiện trong thị tuyến Diệp Trần, đối phương thân cao trên hai mét, lực lưỡng như một ngọn núi, chính là Tượng Sơn Quốc thất phẩm tông môn Long Hổ Môn Đại đệ tử Lâm Nhạc, đồng thời cũng là cao thủ hạng bảy mươi của Tiềm long bảng.
Lâm Nhạc nhìn khắp một lượt những thi thể trên mặt đất, sau đó quay sang nhìn Diệp Trần, thoáng có vẻ kinh ngạc:
- Sao ngươi không chạy?
Trong mắt hắn, Diệp Trần chỉ là một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong còn chưa đạt được, mặc dù có thể vào được Thiên Mộng cổ địa đều là đệ tử xuất sắc nhất của các tông môn, nhưng vẫn không đủ dùng, với tu vi Bão Nguyên Cảnh sơ kì của hắn, ai để ý đến một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì chứ.