"Cái lối
ra này đúng là thật rồi."
Có U Minh Thánh Nhãn, Diệp Trần xem thấu lối ra là thật hay giả rất dễ dàng, về
phần U Minh quỷ đang gác lối ra thì hắn không xem vào đâu, chỉ cần thực lực không
cao hơn Nhị cấp Sơn Quỷ thì bất luận thứ ma quỷ gì cũng đều không gây được nguy
hiểm đối với hắn. Về phần Tam cấp Sơn Quỷ, nhiều nhất cũng chỉ so dã thú hung
mãnh mà thôi, đả bại chúng là rất khó nhưng thoát khỏi nanh vuốt của chúng lại
không mất quá nhiều khí lực.
Thân hình lóe lên, Diệp Trần trốn vào trong thông đạo mông lung.
Cuối thông đạo là bạch sắc bình chướng không ngừng lưu chuyển như gợn sóng và tỏa ra
hàn khí bức người.
“Ba” một tiếng!
Diệp Trần đi xuyên qua bạch sắc bình chướng.
"Lạnh quá! Chẳng lẽ ta đang ở chỗ sâu trong Thiên Hà?"
Diệp Trần đã từng cảm thụ qua loại rét lạnh này tại ở chỗ sâu trong Thiên Hà,
hơn nữa càng hướng xuống sâu thì nhiệt độ càng lạnh, dòng nước chảy một cách
bình lặng nhưng lại ẩn chứa thời không biến hóa, nếu thực lực không đủ thì căn
bản không cách nào tìm được phương hướng đi ra ngoài.
Nơi này là một hòn đảo cự đại, tại trung ương hòn đảo có một cái hồ nước, bỗng
nhiên, tại tâm của hồ nước phun trào ra một cột nước, một đạo nhân ảnh từ đó phá
nước lao ra.
Nhân ảnh đó đúng là Diệp Trần.
"Nguyên lai là hồ nước trong đảo."
Đánh giá chung quanh một lúc, Diệp Trần trong nội tâm đã hiểu rõ.
Rất hiển nhiên, nơi này cùng Hỏa Sơn Đảo không khác nhau lắm, đều là cửa vào địa
ngục.
Thoát ra được Địa Ngục, Diệp Trần thả bốn người Xích Phong Đế ra.
"Đi ra thôi, thế giới bên ngoài vẫn là tốt nhất." Xích Phong Đế tùng
hạ một hơi, cười nói.
Tuyết Không Đế chần chờ nói: "Không biết nơi này có phải là nhánh sông Ngũ
cấp hay không, nếu không thì muốn rời khỏi Thiên Hà sẽ còn khó hơn."
Nhánh sông Ngũ cấp của Thiên Hà tuy cũng vô cùng mênh mông, nhưng muốn đi ra
ngoài thì trong vòng ba hay năm năm vẫn có hi vọng, nếu vận khí tốt thì trong
vòng một hai năm là đủ, còn nếu là nhánh sông Tứ cấp thì hao phí thời gian ít
nhất cũng cao hơn gấp mười lần, mà vào tới nhánh sông Tam cấp thậm chí nhánh
sông Nhị cấp hay dòng sông chính thì không còn dùng thời gian để tính nữa rồi.
Nếu cảnh giới không đủ thì cả đời cũng không thể đi ra ngoài. Trong truyền thuyết,
những Chí Tôn bình thường mà đi vào dòng sông chính Thiên Hà, cũng đều bị nhốt trong
nó vô số năm, trừ phi bọn hắn tại bên trên Thời Không Áo Nghĩa đã đạt đến cảnh
giới cao thâm.
"Không sao, tại đây vẫn là nhánh sông Ngũ cấp, ta
có thể thấy được kết giới ở biên giới Thiên Hà." U Minh Thánh Nhãn có
thể nhìn được rất xa, đến mức Diệp Trần cũng không có khái niệm cụ thể, bất
quá so với Linh Hồn Chi Nhãn, năng lực của U Minh Thánh Nhãn mạnh hơn từ mười vạn
đến trăm vạn lần, khi tầm mắt phóng ra, những vị trí cách đó ức vạn dặm thì
cũng chỉ như cách đó một tấc vuông, còn Linh Hồn Chi Nhãn thì chỉ có thể quan
sát mọi vật trong phạm vi chỉ có 1 tỷ dặm mà thôi.
Có thể nói, bản thân U Minh Thánh Nhãn tựu đã có đủ tính chất thời không, khi
được phối hợp thêm Không Gian Áo Nghĩa viên mãn của Diệp Trần, ánh mắt liền có
thể đạt tới phạm vi xa đến không cách nào tưởng tượng nổi.
Trọn vẹn bỏ ra nửa năm thời gian, năm người Diệp Trần mới ra khỏi được Thiên Hà
và đi tới trong Vũ Trụ Tinh Không.
Đây chủ yếu là bởi vì thời không biến đổi thất thường bên trong Thiên Hà, đôi
khi có thể làm tốc độ tăng thêm, ngược lại có khi cũng làm giảm bớt tốc độ.
"Rốt cục cũng đã đi ra được!"
Giờ khắc này, năm người đều có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời vậy.
Thiên Hà đối với bọn hắn mà nói vẫn là quá nguy hiểm, còn sống đi ra thì có thể
nói là vận khí vô cùng nghịch thiên, nhưng không phải lần nào cũng sẽ được may
mắn như vậy, thời gian qua, nếu không có Diệp Trần thì tất cả bọn hắn đều đã bị
biến thành Khôi Lỗi, sống không bằng chết rồi.
"Người có duyên mới có được Hoàng đạo linh căn, ta cũng không muốn nghĩ đến
nó nữa rồi, lần này trở về phải chuẩn bị bế tử quan, nếu không đột phá đến Sinh
Tử Cảnh bát trọng thiên thì sẽ không xuất quan."
Lại thêm mấy tháng đi qua, năm người đã tới được Bạch Hổ tinh vực, Thạch Nhân Đế
nói lời cáo từ với bốn người.
Kế tiếp, Hỏa Tước Đế, Xích Phong Đế cùng với Tuyết Không Đế cũng phân biệt cáo
từ Diệp Trần. Chí Tôn Thánh Địa đã sắp mở ra, ngoại trừ Xích Phong Đế ra, những
người khác đều phải trong vòng tám mươi năm đột phá đến Sinh Tử Cảnh bát trọng
thiên, mà Xích Phong Đế cũng không hài lòng với thực lực trước mắt, lần này trở
về hắn cũng đồng dạng muốn cố gắng tăng thực lực lên.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Diệp Trần.
"Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, không cần phải vội, trước tiên ta cần phải tiêu
hóa thoáng một chút về huyền bí của Ngũ Hành chi lực."
Tuy Chí Tôn Thánh Địa chỉ còn có tám mươi năm nữa là mở ra, đối với bất kỳ người
nào mà nói, thời gian này là không đủ, nhưng Diệp Trần cũng không bởi vì vậy mà
nóng lòng tăng tu vi lên, phải đợi đến lúc căn cơ đầy đủ vững chắc, sau khi có
mười phần nắm chắc đột phá cảnh giới thì mới tính tiếp. Điều cần thiết nhất trước
mắt chính là tiêu hóa ảo diệu Ngũ Hành chi lực của Ngũ Lăng lão tổ, nếu có thể
hiểu thấu
đáo sớm một bước thì hắn sẽ có thể sáng tạo ra Ngũ Hành Vô Thượng kiếm
pháp của chính mình sớm một chút.
Địa Ngục Quỷ Khốc sơn!
Âm Dương tẩu, Dạ Quỷ bà bà, Đại Lực lão tổ cùng với Kim Quang lão tổ, bốn người
trước sau đều bước theo gót Ngũ Lăng lão tổ, toàn bộ diệt vong. Đương nhiên,
Ngũ Lăng lão tổ là bị Khôi Lỗi Chân Thần ý chí do chính mình triệu hoán ra giết
chết, những người khác thì chết bởi Hoàng Tuyền Phong Bạo trong vô cùng vô tận,
phải biết rằng tại đây chỉ mới là tầng41,
không ai biết rằng từ tầng 42 đến tầng 49 sẽ có nguy hiểm như thế nào, có lẽ tại
đây vốn dĩ chính là một cấm địa Địa Ngục.
Kẻ duy nhất có thể xuất nhập tùy ý mà không ai có thể ngăn cản chính là Khôi
Lỗi Chân Thần ý chí, hắn đối với nơi này không có hứng thú gì, cũng không biết
hắn đã đi đến nơi nào, thế gian cũng không có người nào có thực lực đủ chênh lệch
để tìm ra tung tích của Chân Thần ý chí, dù đó chỉ là chỉ là ý chí còn sót lại của
Khôi Lỗi Chân Thần.
Nhoáng cái đã năm mươi năm trôi qua.
Trên một tinh cầu hoang vu gần Diễm Hỏa Tinh ở Chu Tước tinh vực, một đạo kiếm
quang mang tính hủy diệt phun trào về phía Tinh Không, trên đường tiến của nó, hết
thảy vạn vật đều bị tan chảy và chôn vùi.
Mạt Nhật Thiên Tai.
Bỏ ra năm mươi năm khổ luyện, rốt cục Diệp Trần đã sáng tạo ra Vô Thượng kiếm
pháp của chính mình - Mạt Nhật Thiên Tai.
Việc dung hợp bốn loại áo nghĩa và dung hợp năm loại áo nghĩa tương sinh tương
khắc, căn bản hoàn toàn không cùng một cấp độ, thứ hai độ khó sẽ gia tăng lên
trăm ngàn lần, bằng vào ngộ tính của Diệp Trần cộng thêm ảo diệu Ngũ Hành chi
lực của Ngũ Lăng lão tổ thì cũng phải bỏ ra trọn vẹn năm mươi năm khổ tu mới
có thể thành công.
Mạt Nhật Thiên Tai ẩn chứa Ngũ Hành chi lực, uy lực cũng vượt qua Mạt Nhật Lưu
Tinh Kiếm trăm ngàn lần, giờ khắc này, Diệp Trần mới được xem là đã có thực lực
giao chiến với Chuẩn Tôn.
Đương nhiên, tuy nói đã sáng tạo ra Mạt Nhật Thiên Tai, nhưng xa xa vẫn chưa thể
đạt đến cảnh giới viên mãn.
Việc dung hợp năm loại áo nghĩa tương sinh tương khắc là quá khó khăn, nếu chỉ
có năm mươi năm thì căn bản vẫn không đủ, Diệp Trần chỉ có thể hơi chút dung hợp
thoáng qua, chỉ có thể được coi là “da lông” mà thôi.
Ngay cả Ngũ Hành chưởng pháp của Ngũ Lăng lão tổ kỳ thật cũng chỉ được coi là “da
lông” thôi, ngoại trừ Chí Tôn, cơ hồ không người nào có thể đem một môn Vô Thượng
võ học tìm hiểu đến cảnh giới viên mãn.
Ban đầu ở Long tộc, Diệp Trần thông qua Lưu Ảnh Thủy Tinh đã thấy được hình ảnh
Thanh Y Hoàng thi triển võ học. Tuy đó không phải là Vô Thượng võ học mà chỉ là
Ngũ Chuyển võ học có ẩn chứa năm loại áo nghĩa Kim Mộc Thủy Hỏa Phong, nhưng
Thanh Y Hoàng đã đem năm loại áo nghĩa này dung hợp với trình độ phi thường
cao, cái này so với Ngũ Hành chưởng pháp của Ngũ Lăng lão tổ càng lợi hại hơn rất
nhiều.
Vô Thượng võ học là một con đường tu luyện vô cùng gian nan, trái lại, Ngũ Chuyển
võ học thậm chí là Lục chuyển võ học thì lại có tốc độ tiến bộ nhanh hơn nhiều,
mặc dù tiềm lực là có hạn nhưng nếu lựa chọn tu luyện nó thì cũng cần phải xem tiềm
lực của cá nhân mình như thế nào.
"Năm mươi năm khổ luyện, căn cơ của ta cũng gần như vững chắc rồi, nhưng
suy cho cùng vẫn còn chưa đủ, vẫn chưa đạt đến điểm tới hạn."
Năm mươi năm khổ luyện khiến cho căn cơ của Diệp Trần vô cùng kiên cố, thời điểm
này mà trùng kích cảnh giới thì hoàn toàn có hi vọng thành công, nếu là đổi
thành những người khác thì họ đã sớm bắt đầu đột phá rồi, nhưng Diệp Trần thì đối
với yêu cầu của mình rất cao, mục tiêu của hắn không chỉ là Sinh Tử Cảnh bát trọng
thiên, còn có Cửu Trọng Thiên nữa, chỉ cần một bước sai thì mọi bước đi sau đều
là sai lầm, hắn sẽ không phạm sai lầm như vậy.