Lúc thi triển Táng Kiếm thuật, cánh hoa Phiêu Linh xuất hiện
càng nhiều thì nói rõ Táng Kiếm thuật đã đạt cảnh giới càng thâm sâu, theo sử
sách ghi lại, lúc Táng Hoa Chí Tôn thi triển Táng Kiếm thuật, số lượng cánh hoa
có đến mấy trăm cái.
Diệp Trần tất nhiên không thể so sánh cùng với Táng Hoa Chí Tôn, hắn thi triển
Táng Kiếm thuật gần kề chỉ tạo ra được chừng bốn năm cánh hoa Phiêu Linh mà
thôi.
Bất quá như vậy cũng đã rất đáng sợ rồi, so với lúc trước khi Bạch Cốt Kiếm
Hoàng dùng Táng Kiếm thuật đánh với Diệp Trần, đã không biết chênh lệch đến bao
nhiêu rồi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bốn mươi năm dài bất quá chỉ như một cái chớp mắt.
"Ngũ Hành Kiếm Pháp đúng thật là bác đại tinh thâm, trước kia nội tình của
ta không đủ nên sáng tạo ra Ngũ Hành Kiếm Pháp thập phần non nớt, hiện tại đã
có thêm tinh túy võ học của Tam Giới Chí Tôn, đủ để cải tiến Ngũ Hành Kiếm Pháp
trên phạm vi lớn."
Táng Kiếm thuật mặc kệ là tại bên trên tính huyền ảo, hay là bên trên uy năng
cũng đều siêu việt hơn hẳn Ngũ Hành Kiếm Pháp, nhưng Diệp Trần tất nhiên cũng không
thể “hậu này mỏng kia”, hắn muốn đem Ngũ Hành Kiếm Pháp phát triển thành một thứ
kiếm pháp cường đại hơn, một môn Siêu cấp kiếm pháp công kích cùng phòng ngự.
Đầu tiên là phòng ngự kiếm pháp, Diệp Trần chuẩn bị đem Thịnh Suy Hữu Thì dung
nhập vào trong môn phòng ngự kiếm pháp này, mặc dù Thịnh Suy Hữu Thì rất tinh
diệu nhưng chỉ có thể làm suy yếu công kích của địch nhân, còn tại trên khả
năng phòng ngự thì vẫn kém hơn không ít, nếu như có thể dung hợp thành một thể cùng
phòng ngự kiếm pháp, như vậy một bên làm suy yếu, một bên phòng ngự, đó không
thể nghi ngờ là sẽ làm cho địch nhân phải tuyệt vọng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải sáng tạo ra một môn phòng ngự kiếm
pháp trước, sau đó mới dung hợp lại.
...
"Khinh Huyên, nàng tới tấn công ta thử đi."
Trong tinh không cách Diễm Hỏa Tinh rất xa, Diệp Trần cùng Yến Khinh Huyên đứng
đối diện.
Yến Khinh Huyên đến tận đây gặp mặt là điều mà Diệp Trần không ngờ tới, mặc dù
đối phương chỉ là sang đây để nhìn thoáng qua Yến Phượng Phượng cùng Huyền Tông
đệ tử. Mà lúc này, Diệp Trần cũng vừa sáng tạo ra được một môn Ngũ Hành phòng
ngự kiếm pháp, vì vậy đã nhờ vào thực lực Yến Khinh Huyên để thí nghiệm hiệu quả
của nó, sự tình này là không thể tốt hơn rồi.
"Được!"
Yến Khinh Huyên gật đầu.
Lần tiến công thứ nhất, Yến Khinh Huyên thi triển chính là một môn chưởng pháp,
chưởng pháp này linh hoạt kỳ ảo, bên trong ẩn chứa chính là Âm Dương áo nghĩa.
Phốc!
Thế nhưng cái môn chưởng pháp này vừa va chạm vào phòng ngự kiếm pháp của Diệp
Trần liền lập tức hỏng mất.
Lần tiến công thứ hai, Yến Khinh Huyên không thi triển võ học tầm thường nữa,
mà là một môn phong ấn võ học, cái môn phong ấn võ học này có tên gọi là Âm
Dương Kính Diệt. Khi tiếp chiêu Diệp Trần chỉ cảm thấy thời không chung quanh biến
hóa liên tục, sau một khắc, hắn đã xuất hiện bên trong một thế giới có màu trắng
đen, khí lưu màu trắng đen bên trong cũng tuần hoàn không thôi, cuối cùng hợp thành
một Thái Cực đồ.
Nếu nhìn từ bên ngoài, sẽ thấy trong tinh không xuất hiện một mặt kính Âm Dương
tử.
Phanh!
Sau đó chiếc kính Âm Dương tử bị vỡ nát thành tro bụi.
"Lợi hại, trước tiên phong ấn địch nhân, sau đó phá nát cái phong ấn cùng với
địch nhân bên trong." Diệp Trần sao lại nhìn không ra huyền ảo của một
chiêu này, nếu đổi thành người bình thường thì căn bản sẽ không cách nào thoát
khỏi. Bất quá Ngũ Hành phòng ngự kiếm pháp ngược lại vẫn có thể phòng ngự vững.
Yến Khinh Huyên cũng không tể lập tức phong ấn Diệp Trần được, mà chỉ có thể
phong ấn chỗ thời không xung quanh Diệp Trần, cho nên Diệp Trần như trước vẫn có
thể thi triển kiếm pháp ra.
Thấy Âm Dương Kính Diệt cũng đều không thể phá vỡ phòng ngự kiếm pháp của Diệp
Trần, Yến Khinh Huyên biết rõ phải ra chiêu thật sự rồi. Ly khai Chí Tôn Thánh
Địa đã hơn 100 năm nay, nàng đã tiêu hóa được một bộ phận võ học tinh túy của Thiên
Ý lão nhân, số còn lại tương đối sâu rộng nên bằng cảnh giới hiện tại thì nàng
khó có thể tiếp thu toàn bộ, chỉ có thể tạm gác lại và tu luyện về sau mà thôi.
"Đây là Sinh Diệt Thiên Ý Chưởng mà ta đã phải mất thời gian hơn trăm năm mới
sáng tạo thành công, cẩn thận đấy."
Yến Khinh Huyên ngoại trừ tinh thông Âm Dương áo nghĩa, còn tinh thông cả Sinh
Tử Áo Nghĩa.
"Sinh Diệt Thiên Ý Chưởng?"
Diệp Trần như có điều suy nghĩ.
Hô!
Gần kề chỉ là một chiêu mở đầu, cả người Yến Khinh Huyên bùng lên khí thế không
còn giống với lúc trước nữa, khí tức sinh mệnh của nàng chấn động rất lợi hại,
trong chốc lát đã hạ xống thấp nhất, trong chốc lát sau lại cất lên đến đỉnh cao
nhất, mang theo bên trong một loại sinh tử Vô Thường Thần Vận, trừ việc đó ra,
Diệp Trần còn cảm nhận được một cổ lực lượng rất quen thuộc.
Đó chính là Tâm lực.
Không thể tưởng được Yến Khinh Huyên cũng đã lĩnh ngộ được Tâm lực, nhưng nghĩ
đến cũng đúng, Thiên Ý cầm nã thủ của Thiên Ý lão nhân cũng đồng dạng với Tam
Giới Sát Quyền của Tam Giới Chí Tôn, đều ẩn chứa Tâm lực, nhưng điểm bất đồng
chính là, Tam Giới Chí Tôn đem Tâm lực triệt để dung nhập vào bên trong quyền
pháp, tăng phúc cho uy lực của quyền. Trong khi Thiên Ý lão nhân lại dùng Tâm
thay thế cho Thiên Tâm, tăng phúc cho kỹ xảo.
Hô! Hô!
Yến Khinh Huyên còn chưa huy chưởng thì đã có một lượng
chưởng phong bay về
phía Diệp Trần, cái chưởng phong này vô cùng lợi hại, trong đó ẩn chứa sinh tử
lực lượng rất bất thường, nó mạnh đến mức một khỏa tinh cầu hoang vu ở phụ cận
đó, gần kề chỉ bị chưởng phong quét thoáng qua đã lập tức tan biến thành tro bụi,
tựa như đã bị phong hoá mất vậy, còn một khỏa tinh cầu chết ở cách đó xa hơn
thì đột nhiên bộc phát ra sinh cơ vô tận, nhưng khi sinh cơ đạt đến cực hạn thì
cũng bị bạo tạc mãnh liệt.
Sinh đến mức tận cùng chính là cái chết.
Chết đến mức tận cùng chính là hư vô.
Về phần Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần cũng sinh ra một tia tuần hoàn.
"Xem ra cần phải đem toàn lực ứng phó rồi."
Diệp Trần chưa từng coi thường Yến Khinh Huyên, tại Chân Linh Thế Giới, đối
phương cũng không đem toàn bộ tâm tư đặt ở bên trên võ đạo mà lại tiếp xúc với rất
nhiều phương diện, phải biết rằng tinh lực một người là có hạn, không thể nào
làm được toàn bộ mọi thứ. Liên quan đến nhiều thứ cũng có chỗ tốt của nó, nhưng
đồng thời những thứ đó cũng không thể mạnh mẽ được. Hiện tại, đã đến lúc Yến
Khinh Huyên bộc phát nên đối với tốc độ tiến bộ của nàng, ngay cả Diệp Trần cũng
đều cảm thấy rất kinh người.
"Đi!"
Chưởng thế đã tích súc đến cực hạn, tay phải Yến Khinh Huyên chậm rãi đánh đi
ra ngoài.
Vù vù vù vù vù vù...
Chưởng phong lúc hư lúc thực chồng chất lên nhau, phô thiên cái địa bao phủ về hướng
Diệp Trần. Vì vậy, hắn có muốn tránh né cũng đều không có khả năng, đương
nhiên, hắn cũng không cần phải tránh né vì mục tiêu lần này chính là để thí
nghiệm lực phòng ngự của Ngũ Hành phòng ngự kiếm pháp.
Sinh sinh diệt diệt, cùng Thịnh Suy Hữu Thì có một tia tương tự, Ngũ Hành Kiếm
Pháp khi mới bắt đầu xuất chiêu sẽ không quá ổn định, còn chưởng phong thì đột
nhiên bộc phát thoáng một lúc, căn bản không cách nào nắm giữ được quy luật của
nó.
Ba!
Cuối cùng, Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần đã bị phá đổ, đương nhiên, Sinh
Sinh Diệt Diệt Thiên Ý Chưởng của Yến Khinh Huyên cũng đã đến cực hạn, gần kề chỉ
có thể đem Diệp Trần đánh bay ra ngoài xa mấy ngàn dặm.
Tại trên khả năng vận dụng Tâm lực, Yến Khinh Huyên vẫn là không bì kịp Diệp Trần,
nếu không thì cũng không chỉ đem Diệp Trần đánh bay ra xa như vậy, mà chắn chắc
sẽ có thể gây tổn thương đến cho Diệp Trần.
"Thật đáng mừng, ngày sau khi chiến tranh nhân-ma xảy ra, hi vọng chúng ta
có thể sóng vai giết địch."
Diệp Trần cười nói, bay tới.
"Tất nhiên rồi."
Yến Khinh Huyên gật đầu.
...
Ngây người tại Diễm Hỏa Tinh suốt thời gian một năm, Yến Khinh Huyên đã rời đi,
mà trong một năm này, Diệp Trần cũng triệt để hoàn thiện Ngũ Hành phòng ngự kiếm
pháp, việc kế tiếp cần phải làm chính là đem Ngũ Hành phòng ngự kiếm pháp cùng
Ngũ Hành Kiếm Pháp Thịnh Suy Hữu Thì dung hợp vào nhau, từ đó sáng tạo ra Chung
Cực Ngũ Hành phòng ngự kiếm pháp.
Diệp Trần có dự cảm, cái công trình này rất to lớn, chỉ sợ đều muốn khó hơn rất
nhiều lần so với Táng Kiếm thuật.
Nhưng một khi sáng tạo ra được thì thực lực chỉnh thể của Diệp Trần sẽ tăng vọt.
Ba mươi năm đi qua.
Tám mươi năm qua đi.
Kể từ lúc ly khai Chí Tôn Thánh Địa, trong nháy mắt đã qua hai trăm năm.
"Quá khó khăn, một nửa mục đích cũng không đạt tới nổi."
Dung hợp Ngũ Hành phòng ngự kiếm pháp cùng Ngũ Hành Kiếm Pháp Thịnh Suy Hữu Thì
có độ khó vượt quá tưởng tượng của Diệp Trần, Ngũ Hành phòng ngự kiếm pháp ẩn
chứa Ngũ Hành áo nghĩa thập phần ổn định, trong khi đó Ngũ Hành Kiếm Pháp Thịnh
Suy Hữu Thì lại ẩn chứa Ngũ Hành áo nghĩa có cấp độ biến hóa cao, tại bên trên trình
độ nhất định cả hai là không thể điều hòa đấy.
Nếu không phải vì Diệp Trần có tinh túy võ học Tam Giới Chí Tôn thì hắn đã sớm từ
bỏ rồi.