Kiếm Đạo Độc Tôn

Đối Chiến Hồng Thiên Quân! ( Thượng)


trước sau

Đã làm thì làm cho xong, cả hai quyết định dùng một lượng lớn hạ phẩm linh thạch mời Hồng Thiên Quân, nhờ hắn giết chết bốn người Diệp Trần, triệt để bóp chết chúng dưới nước.

- Đợi chúng tắt thở, chúng ta có thể nhảy lên bồi một đao.

Âu Dương Liệt ngoại hiệu là Bôn lôi thủ, tính tình còn âm trầm hơn Âu Dương Minh, thập phần tàn bạo.

- Hắc hắc, như vậy hay nhất.

Hồng Thiên Quân vừa dứt lời, liền cảm thấy kiếm ý ập đến, tầng ánh sáng màu hoàng thổ có dấu hiệu rạn vỡ, lúc này thanh âm Diệp Trần truyền đến,

- Vốn dĩ ngươi có thể yên ổn đi Thiên Mộng chiến điện, không xảy ra việc gì, nói không chừng tu vi còn có thể nâng một tầng thứ mới, chỉ là ngươi tự tìm đến cái chết, có trách cũng đừng trách chúng ta, ta đang muốn xem xem ai mới giống con chó.

Lúc chuẩn bị chiến một trận với Nguyên Hoành Ưng, Diệp Trần vì thấy tỷ lệ chiến thắng quá ít, rất có khả năng xuất hiện hiện tượng cả hai đều diệt, nên mới không chủ động xuất kích, đáng tiếc Hồng Thiên Quân không phải Nguyên Hoành Ưng, thực lực cũng chỉ tương đương Lâm Nhạc, giết hắn mặc dù có chút khó, nhưng không phải là không thể.

Vừa xuất thủ, Diệp Trần liền toàn lực thôi phát kiếm ý, thi triển ra Kinh vân kiếm pháp.

Kiếm khí to lớn ẩn hàm bạo phát lực vô cùng, đi đến đây, thủy lưu bị rẽ ra đến đó, thủy lưu phía sau bạo tạc, thôi động kiếm ý đi tới với tốc độ nhanh hơn.

- Kiếm ý!

Hồng Thiên Quân thất sắc, kiếm ý rất khó lĩnh ngộ, đối phương chỉ là Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi mà thôi, sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, thoáng ngây người, Hồng Thiên Quân sắc mặt hung ác, người này tuyệt đối không thể lưu, nếu không, sau này sẽ là họa, nhất định phải giết sớm.

Nghĩ đến đây, Hồng Thiên Quân hét lớn một tiếng, tầng ánh sáng màu hoàng thổ trên người hung mãnh bành trướng, khóa chặt một phương không gian.

- Băng sơn ấn!

Một tay niết ấn, Hồng Thiên Quân một chưởng đánh ra.

Ong!

Kiếm khí tốc độ rất nhanh, chỉ là vừa tiến nhập vào trong tầng ánh sáng màu hoàng thổ, tốc độ đột nhiên chững lại, tựa hồ như có trở lực ngăn cản, chớp mắt, một vòng chưởng ấn màu hoàng thổ phá toang thủy lưu, nặng nề đánh lên kiếm khí.

Rắc!

Kiếm khí vỡ tan, kiếm ý tàn dư bị ánh sáng màu hoàng thổ vặn xoắn, tan thành mây khói, nhưng Hồng Thiên Quân vẫn còn quá xem nhẹ uy lực của kiếm khí, chỉ một ống tay áo bị cắt rách.

- Đáng ghét, ta muốn ngươi chết.

Đối phó với Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì mà suýt chút nữa chịu phải chịu thiệt, Hồng Thiên Quân giận tím mặt, lại một đòn Băng sơn ấn nữa đánh ra.

Băng sơn ấn là võ kĩ địa cấp sơ giai chỉ Trọng Nhạc Môn có, một ấn xuất, lực đạo toàn bộ tập trung vào một điểm, vô kiên bất thôi, còn lợi hại hơn cả võ kĩ địa cấp sơ giai bình thường, lúc còn ở Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, Hồng Thiên Quân đã từng dùng chiêu này đánh vỡ chân khí hộ thể của một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, lúc này toàn lực thi triển, thủy lưu phía trước đều phải nổ tung.

Thủy lưu quanh người sản sinh bạo động, một luồng tiềm lưu kinh nhân không ngừng trùng kích thân thể Diệp Trần, tựa hồ như muốn đánh bay hắn, đánh lùi, ba thước chân khí hộ thể quanh người dưới sức ép của tiềm lưu, phát ra những tiếng cọt kẹt như không chịu nổi sức nặng.

Diệp Trần nhãn thần sắc bén, thân thể bất động như sơn, kiếm ý tràn ngập nương theo khí kình khuếch tán, chém đứt nguồn nước ngầm, nhất thời, nguồn nước như con độc xà bảy tấc bị đánh trúng, miệng cọp gan thỏ, hữu khí vô lực.

- Kiếm Khí Ngưng Sơn!

Một loại những biến hóa này chỉ diễn ra trong giây lát, Diệp Trân một bước tiến lên, chân dẫm lên thủy lưu mà vững như đứng trên sắt, không thấy hắn làm động tác gì, vân ẩn kiếm trong tay đã chém ra, duy trì tư thế, cả người dừng hình tại chỗ.

Kiếm khí to như ngọn núi, chém đứt thủy lưu, mở ra một phần ánh sáng màu hoàng thổ, lao vào chưởng ấn.

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy...

Lần này kiếm khí không bị nứt toác mà rung động ma sát với tốc độ cao hơn, lực đạo vô cùng vô tận, đánh lên chưởng ấn.

- Đây là kiếm pháp gì?

Tâm trạng Hồng Thiên Quân trùng xuống, tham vọng giết chết Diệp Trần càng nặng, hắn không cho phép mình chịu thua một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, cho dù đối phương lĩnh ngộ kiếm ý, thì hắn vẫn là Tiềm long bảng cao thủ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh hắn.

Xì xì!

Chưởng ấn chỉ có một tầng sức mạnh, dưới sự tấn công của kiếm khí, nhanh chóng tan rã, đứt thành hai nửa, một khắc sau, không thấy kiếm khí yếu đi mà bắn sâu hơn vào tầng ánh sáng màu hoàng thổ, thế đi như điện, bỏ mặc sức cản của thủy lưu.

- Phong cương liệt hầu!

Chân khí vận chuyển đến cực hạn, ánh sáng mày hoàng thổ trên người Hồng Thiên Quân càng thịnh, tựa hồ như hóa thành thực chất, sau đó, ánh sáng màu hoàng thổ nhanh chóng tổ hợp, hóa thành một tiểu thành trì hư huyễn bảo vệ cơ thể hắn, củng cố thủy lưu xung quanh, đón nhận kiếm khí phong mang.

- Đây là công pháp phòng ngự gì, so với tổ hợp kĩ "Tử khí đông lai, đại bi trấn áp" của ta còn đáng sợ hơn nhiều.

La Hàn Sơn am hiểu phòng ngự chi đạo, Trảm long thối mà Âu Dương Minh tu luyện không thể phá được phòng ngự của hắn, gặp phải hai võ giả đồng cấp cũng có thể chống cự, nhưng nhìn tiểu thành trị hư huyễn bao phủ quanh người Hồng Thiên Quân hắn biết phòng ngự của mình không thể bằng được đối phương, cho dù bước vào Bão Nguyên Cảnh cũng vậy, nhất thời lo lắng thay cho Diệp Trần.

Cùng lúc đó, Âu Dương Minh và Âu Dương Liệt cũng trợn mắt há mồm.

- Sao lại có thể, trước đây xém chút nữa thắng Thạch Phá Thiên, bây giờ thực lực lại tương đương Hồng Thiên Quân, sao có thể như vậy?

Âu Dương Minh không thể tin vào mắt mình, oán hận nói.

Âu Dương Liệt âm trầm nói:

- May mà chúng ta không có cơ hội tự mình động thủ, nếu không, khó tránh bị hắn trảm sát, nhưng ông trời vẫn giúp chúng ta qua khỏi kiếp nạn này, chứng tỏ giết hắn vẫn có hi vọng, bây giờ bình tĩnh nhìn lại, hắn chịu không được bao lâu, Trọng Nhạc Môn Liệt thổ phong cương là địa cấp trung giai công pháp, cho dù Hồng Thiên Quân chưa luyện được hết, cũng đủ đứng ở thể bất bại.

- Không sai, Diệp Trần chết chắc, hắn không phá được phòng ngự đối phương.

Keng keng keng keng keng...

Kiếm khí đánh lên tiểu thành trì hư huyễn, phát ra hỏa tinh sáng lóa, hỏa tinh gặp phải nước không tắt mà còn làm cho nó sôi sục, nấu chín một đàn lớn Thực nhân ngư.

Chỉ là mặc kệ kiếm khí trảm kích nhiều như thế nào, tiểu thành trì hình thành từ chân khí vẫn vững như thái sơn, một chút lỗ hổng căn bản không thể lay chuyển được nó, đừng nói giết chết Hồng Thiên Quân.

- Ha ha, Liệt thổ phong cương công của ta là địa cấp trung giai phẩm cấp, sao ngươi có thể chém được, cuồng vọng.

Hồng Thiên Quân huênh hoang cười lớn, Trọng Nhạc Môn là Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông môn, bí tịch địa cấp sơ giai cũng không nhiều, nửa năm trước hắn bước và Bão Nguyên Cảnh tầng thứ, môn chủ trực tiếp thưởng Liệt thổ phong cương công cho hắn, tiềm tu tham ngộ nửa năm, lại được trưởng lão nội môn tu luyện môn công pháp này chỉ điểm, Hồng Thiên Quân đã luyện nó đến tầng cảnh giới thứ tám, lợi hại hơn so với tu luyện địa cấp sơ giai phòng ngự công pháp cảnh giới cao nhất, tuyệt đối là hắn phòng ngự mạnh nhất.

Diệp Trần mặt không biểu tình, miệng quát lớn.

- Bạo!

Ầm ầm!

Kiếm khí to lớn kề sát vào tiểu thành trì hư huyễn bạo tạc, vụn kiếm khí bay ngang dọc,

lập leng keng lên trên, ép Hồng Thiên Quân phải lùi lại một bước.

Hồng Thiên Quân không giận mà lại bật cười, hai tay kết ấn, đánh ra hai đong Băng sơn ấn.

Lực đạo của Băng sơn ấn như ẩn hàm một tòa tiểu sơn phong, đi đến đâu, thủy lưu nổ tung đến đó, cuộn trào như sóng biển,
ào ào tiến về phía Diệp Trần.

- Phong quyển tàn vân!

Đối diện với chưởng ấn một trái một phải, Diệp Trần thổ khí phát thanh, thi triển sát chiêu có phạm vi công kích rộng nhất trong Kinh vân kiếm pháp, trong chốc lát, vô số kiếm khí xoay tròn phóng lên, quấn chặt thủy lưu, như một con thái cổ cự mãng, ầm ầm lao ra.

Xì xì! Ầm! Xì xì! Ầm!

...

Tiếng băng sơn ấn đánh ra, tiếng kiếm khí phóng xuất, quyện vào với nhau, kinh tâm động hồn, bất cứ con Thực nhân ngư nào áp sát không bị nghiền nát thì bị xuyên thủng, còn ba người La Hàn Sơn thì lùi xa tám trăm mét, chỉ có thể nhìn thấy hai nhân ảnh mờ mờ đang chiến đấu với nhau.

- Diệp sư đệ quả nhiên lợi hại, đánh cùng Hồng Thiên Quân của Tiềm long bảng mà cũng khó phân thắng bại, hắn bây giờ mới chỉ là Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi, đến hậu kì đỉnh phong còn chưa đến.

La Hàn Sơn vừa cảm thán vừa có chút chết lặng, nhưng tóm lại vẫn là vui mừng.

Chu Mai nhíu mày nói:

- La Hàn Sơn, Diệp sư đệ nguy hiểm.

- Nói cái gì?

La Hàn Sơn kinh ngạc.

Không đợi Chu Mai trả lời, Từ Tĩnh thản nhiên nói:

- Diệp sư đệ tu luyện là nhân cấp đỉnh giai công pháp, lượng chân khí căn bản không đủ, cộng thêm tu vi hạn chế, kém Hồng Thiên Quân ba lần, đối phương đang tiêu hao chân khí của Diệp Trần, đợi đệ ấy yếu đi. một đòn đánh chết.

- Muội nói như vậy cũng đúng, là ta sơ ý.

La Hàn Sơn vừa rồi quá kích động, không phát hiện những chuyện nhỏ này, lúc này được hai người nhắc nhở, lập tức trở nên cảnh giác.

- Nhưng Diệp sư đệ có lẽ vễ còn hậu chiêu, đệ ấy không giống như người thiếu suy nghĩ.

Sau câu nói vừa rồi, Từ Tĩnh bổ sung thêm câu nữa.

Tám trăm mét về hướng Đông.

Âu Dương Liệt cười lạnh,

- Đợi thêm lúc nữa, Diệp Trần chết chắc.

Âu Dương Minh biết ý đối phương, cười gằn nói:

- Gừng càng già càng cay, Hồng Thiên Quân thân kinh bách chiến, đối thủ nào hắn chưa từng gặp phải, cho dù là tên tiểu tử Diệp Trần vừa mới quật khởi, đợi hắn chân khí suy yếu, chắc chắn không thoát khỏi kết cục bị nghiền nát.

- Kì thực, Hồng Thiên Quân trọng thương, Diệp Trần chết mới là kết cục tốt nhất, đến lúc đó, bọn La Hàn Sơn nhiệt huyết bốc lên đầu, sẽ lao lên vi công Hồng Thiên Quân, quân tử chết chứ không chịu nhục, Hồng Thiên Quân dù trọng thương cũng có thể đánh chết bọn chúng, sau đó thương thế càng thêm nặng.

Âu Dương Minh sáng mắt,

- Huynh nói, chúng ta ngư ông đắc lợi, thuận tiện giết luôn Hồng Thiên Quân đang bị thương.

Âu Dương Liệt biểu tình âm hiểm.

Một chưởng phá vỡ long thủy quyển, Hồng Thiên Quân đắc ý cười nói:

- Giữa Bão Nguyên Cảnh và Ngưng Chân Cảnh có một khoảng cách rất lớn, dù chiến lực của ngươi cường hãn, cũng không tránh khỏi hiện thực này, bây giờ chân khí của ngươi chẳng còn bao nhiêu, chắc chỉ độ hai phần thôi nhỉ!

- Đủ để giết ngươi.

Diệp Trần biểu tình vẫn không biến hóa, chỉ có ánh mắt càng lúc càng sắc nhọn, tựa hồ có thể xuyên thủng mọi hư vô, nhìn thấy chân thực.

Nhìn biểu tình lạnh lùng này của Diệp Trần, Hồng Thiên Quân trong lòng khó chịu dị thường, thề rằng sẽ phải nghiền nát đối phương, giơ chân dẫm lên mặt hắn, ra sức chà đạp thì mới hả giận. Lúc đó để xem đối phương còn tiếp tục cuồng vọng, tiếp tục ương bướng không chịu xin tha nữa hay không.

- Chết cho ta, Băng sơn ấn!

Hai tay nhanh nhẹn kết ấn, Hồng Thiên Quân đánh ra một phiến chưởng ấn màu hoàng thổ, những chưởng ấn này vô cùng ngưng thực, như những ngọn núi nhỏ phong ấn bên trong.

Khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là, Diệp Trần không đỡ công kích của đối phương mà vặn thân hình, bơi xuống dưới nhanh như một con cá, thân pháp cực nhanh, không thể tưởng tượng, không ai nghĩ được trong nước có thể đạt đến tốc độ đó.

Thuần Quân Chân Khí ngưng kết thành khí kiếm ôm lấy Diệp Trần, dưới sự thôi động của kiếm ý, tốc độ kinh nhân, tất cả thủy lưu đều mất đi khả năng ngăn cản, bị phá dễ dàng, lúc này tốc độ Diệp Trần còn nhanh hơn thượng cổ thực nhân ngư, bạo phát lực càng tấn mãnh.

Chạy đi đâu!

Công kích thất bại, Hồng Thiên Quân thoáng sững người, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Áp lực trong nước quá lớn, Hồng Thiên Quân lại không giỏi thân pháp, càng đuổi càng xa, trong lòng vừa kinh ngạc với tốc độ của Diệp Trần, đồng thời, Hồng Thiên Quân thôi động chân khí đến cực hạn, chân khí như nước sôi trào quanh người, chế tạo ra lực đẩy cường đại.

Cuối cùng, Hồng Thân Quân cũng đuổi kịp Diệp Trần, tiếp tục phát lực công kích, từng phiến chưởng ấn bắn ra, làm cho thủy lưu trở nên hỗn loạn.

Cuộc truy đuổi duy trì trong chốc lát.

Diệp Trần đột nhiên dừng thân thể, quat người tung một kiếm về phía Hồng Thiên Quân.

- Kiếm Khí Ngưng Sơn!

Hồng Thiên Quân ha ha cười, tưởng Diệp Trần đầu óc có vấn đề, vội vàng vận Liệt thổ phong cương công chống đỡ, trong lúc hắn vận công, chân khí hơi hãm lại, nhưng lại bị hắn bỏ qua, hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giết chết Diệp Trần, dẫm hắn dưới chân.

Hỏa tinh nóng bỏng văng khắp nơi, đun sôi thủy lưu xung quanh.

Trung tâm nơi hỏa tinh bắn ra, kiếm khí không ngừng chém lên thành trì hư huyễn bên ngoài cơ thể Hồng Thiên Quân, tần suất rất cao, căn bản không thể tính toán, đến thủy lưu xung quanh cũng phải chấn động theo, đồng bộ hóa cùng tần suất trảm kích của kiếm khí.

Rắc!

Đột nhiên, vật thể cứng rắn phát ra những tiếng nứt vỡ, trảm kích lực càng lớn so với lúc trước, không chỉ biến yếu mà còn cường thịnh hơn, kiếm khí suy yếu càng thêm hư ảo, tất cả những biểu hiện trước kia đều là giả dối.

Tiểu thành trì hư huyễn nhanh chóng bị chém ra một khe hở lớn, thấy nó sắp bị phá vỡ, Hồng Thiên Quân sợ hãi nói:

- Không thể nào, sao ngươi vẫn còn chân khí dư thừa?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện