Trong nháy mắt đã trôi qua nửa
tháng, hai người đã dò xét qua mấy lần vô số huyệt động ở một bên vách đá của
Hắc Phong Giản, mỗi người một bên cùng tiến hành tuần tra nham bích.
"Diệp Chí Tôn, có phải rất nhàm chán hay không?"
Liệt Hỏa Chí Tôn gặp Diệp Trần rất ít nói chuyện nên cho rằng đối phương đang cảm
giác rất chán nản.
Diệp Trần lắc đầu, "Mọi thứ trong này rất mới lạ, mỗi một cái huyệt động
đều ẩn chứa tin tức rất phong phú, tuy những tin tức này lại rất hỗn loạn nhưng
vẫn có một chút thu hoạch đấy."
Biển học là vô bờ bến, Diệp Trần không cho là mình đã nhận được tinh túy võ học
của tam giới Chí Tôn thì liền không cần đi tiếp thu những thứ khác, bởi mọi thứ
đều có sự khác biệt riêng, hiểu biết đến càng nhiều thì kiến thức càng phong
phú. Những làn khói màu đen bay ra từ trong huyệt động này, có lẽ đối với Liệt
Hỏa Chí Tôn mà nói là thứ gì đó rất hung ác, nhưng đối với Diệp Trần thì mỗi
một làn khói đen tỏa ra từ các huyệt động thì lại có rất nhiều bất đồng, ví dụ
như có những làn khói đen lại ẩn chứa bên trong một tia võ học tinh túy, có cái
lại ẩn chứa một tia lý giải riêng biệt nào đó, cũng có cái ẩn chứa một tia bí
văn…Phải biết rằng, những huyệt động này tương đương với những nhà ngục đơn độc,
bên trong chúng đã từng phong ấn một gã tà ma Chí Tôn, cho dù tà ma Chí Tôn bị
phong ấn kia đã chết rồi, nhưng cũng sẽ có một ít tin tức còn sót lại.
"Há, hóa ra là như thế ah!"
Liệt Hỏa Chí Tôn lắc đầu, trên mặt đột nhiên hiện ra một vẻ lo âu.
Diệp Trần vẫn không chú ý tới thần sắc của Liệt Hỏa Chí Tôn, sự chú ý của hắn đều
đang tập trung toàn bộ vào đám khói đen tỏa ra từ trong các huyệt động.
Rất nhanh, lại một tuần lễ nữa đi qua.
"Tại sao có thể như vậy chứ, không phải như vậy, chẳng lẽ mọi chuyện ta
nghĩ trước kia đều sai cả rồi, không có khả năng, Áaaaaaaaaa!"
Ngày hôm đó, phía trước hai người bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống to lớn,
cái tiếng rống này còn to hơn vô số lần so với tiếng sấm sét giữa trời quang, đến
mức làm cho nham bích phải run động, đá vụn lăn xuống. Chỉ thấy Liệt Hỏa Chí
Tôn sắc mặt tái đi rồi phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên sóng âm chấn động do
tiếng rống kia tạo ra đã khiến tâm thần hắn bị hỗn loạn, khí huyết không thông.
Còn Diệp Trần so với Liệt Hỏa Chí Tôn thì tốt hơn rất nhiều nhưng cũng nhận lấy
một tia kinh hãi.
"Liệt Hỏa, phía trước là người nào vậy?"
Diệp Trần cho rằng trong huyệt động còn có người chưa chết.
"Là hắn!"
Liệt Hỏa Chí Tôn trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Là ai chứ?"
Diệp Trần nhìn về phía Liệt Hỏa Chí Tôn.
Liệt Hỏa Chí Tôn cười khổ một tiếng, giải thích nói: "Mười vạn năm trước,
Nhân tộc ta có một thiên tài Chí Tôn, mặc dù không xuất chúng như Diệp Chí Tôn
ngươi, nhưng cũng không hề kém cỏi. Một lần nọ, hắn đã cùng một Chí Tôn nổi danh
khác đi vào Hắc Phong Giản để chuẩn bị hoàn thành lần thay phiên tuần tra 500
năm. Nhưng vào năm thứ 350, hắn đột nhiên hóa điên rồi giết chết vị Chí Tôn kia,
việc này đã làm chấn động đến tất cả các Chí Tôn, vì vậy Chân Vũ Chí Tôn cùng
Kim Phật Chí Tôn đã đích thân tới bắt hắn. Thế nhưng không ai nghĩ tới, Chân Vũ
Chí Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn tuy có thể thắng được hắn nhưng lại không cách
nào đuổi bắt hắn, bởi vì Hắc Phong Giản có hoàn cảnh rất đặc thù, nếu chiến đấu
quá mức kịch liệt, nói không chừng sẽ làm phá hỏng mất một bộ phận phong ấn. Vì
thế, Chân Vũ Chí Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn đã liên thủ thi triển phong ấn, đem
hắn phong ấn tại một trong các huyệt động đó."
Trên mặt Diệp Trần lộ vẻ nghi hoặc, "Hóa điên ư? Nhưng tại sao lại hóa điên
như vậy chứ? Loại chuyện này là lần đầu tiên phát sinh à?"
"Diệp Chí Tôn, ta không nói gạt ngươi, lúc đó hắn cũng giống như ngươi vậy,
cũng đang nghiên cứu tin tức phát ra từ đám khói màu đen kia, rồi dần dần trở
nên điên loạn, cho nên, ngươi tốt nhất không nên tiếp tục tìm hiểu chúng nữa,
những thứ này rất tà môn, hơn nữa nhân lực là có hạn nên sẽ không có biện pháp thông
hiểu tất cả đạo lí được. Nếu cưỡng ép hấp thu sẽ chỉ làm tâm trí mình mất đi và
rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma đấy." Trầm ngâm một phen, Liệt Hỏa Chí
Tôn quyết định vì an nguy của mình nên nhất định phải nhắc nhở Diệp Trần.
"Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý."
Diệp Trần liếc đánh giá Liệt Hỏa Chí Tôn, gật gật đầu, kỳ thật hắn đã phát giác
được trong đám khói màu đen kia có rất nhiều tin tức hỗn loạn, loại hỗn loạn này
không hề có trình tự trước sau, mà là một loại hỗn loạn có cấp độ rất sâu, nguyên
nhân hẳn là chúng đã nhiễm phải một hỗn loạn pháp tắc nào đó, nếu cưỡng ép tìm
hiểu là hoàn toàn chính xác có thể làm cho người ta bị rơi vào trạng thái thần trí
bất định.
Đương nhiên, vạn vật có hại tất có lợi, tìm hiểu đám khói đen này tuy có khả
năng rất lớn sẽ bị điên loạn, nhưng cũng có khả năng sẽ nghiên cứu ra một ít gì
đó giúp cho thực lực gia tăng lên vô số lần, một tên điên cùng một thiên tài,
có đôi khi chỉ cách nhau một bước nhỏ mà thôi.
Rất nhanh, hai người đã tới bên cạnh huyệt động
có phát ra tiếng rống to.
Liệt Hỏa Chí Tôn sớm đã lấy ra Hắc Phong lệnh bài để tránh bị tiếng rống gây
trọng thương.
"Diệp Chí Tôn, ngươi phải cẩn thận một chút, Cuồng Tôn có thực lực rất
cao, mười vạn năm qua đi, có lẽ thực lực của hắn đã sớm không còn thấp hơn Chân
Vũ Chí Tôn nữa đâu." Liệt Hỏa Chí Tôn thấy Diệp Trần không lấy Hắc Phong
lệnh bài ra, liền nói.
Khoát tay ngang ngực, Diệp Trần nói: "Ta tự có chừng mực mà."
"Ha ha, công dã tràng rồi, đều là công dã tràng, suốt mười vạn năm nghiên
cứu lại bị một cái phát hiện nhỏ mới phá hủy mất rồi, truyền kỳ thực sự khó
như vậy sao? Đồ Nguyên ta phải chăng thật không có truyền kỳ mệnh sao?."
Trong huyệt động không hề truyền ra rống to nữa, mà là một âm thanh thì thào của
con người, nghe tựa hồ rất bình thường và có suy nghĩ rất rõ ràng, tuyệt đối không
hề giống như một người điên.
Bất quá Diệp Trần biết rõ, người điên cũng không phải bao giờ cũng đều ở vào
trạng thái điên cuồng, lúc bình thường, bọn họ đều bình thường như bất kỳ ai
khác, nhưng cũng chính vì vậy mà bọn họ mới có tính chất thập phần uy hiếp, bởi
vì người khác căn bản không biết lúc nào hắn sẽ nổi điên, có lẽ chỉ là với một lời
nói khiêu khích nào đó, tựu sẽ khiến hắn không cách nào khống chế được tâm trí
của mình nữa.
"Diệp Chí Tôn, chúng ta đi thôi!"
Liệt Hỏa Chí Tôn từng phút từng giây đều không muốn đứng ở chỗ này nữa.
"Được rồi."
Sau này còn có rất nhiều cơ hội nên cũng không cần tìm hiểu vội, ngay tại thời
điểm Diệp Trần chuẩn bị ly khai, thanh âm của Cuồng Tôn trong huyệt động đột
nhiên truyền ra, "Bên ngoài là Chí Tôn mới tới sao? Ta có thể cảm giác
được khí tức của ngươi rất lạ."
Dừng bước lại, Diệp Trần trả lời: "Đúng, tại hạ tên là Diệp Trần."
"Ta là Đồ Nguyên, ta nghĩ rằng ngươi đã được đồng bạn cho biết rõ lai lịch
của ta rồi, không cần sợ hãi, ta đã bị Chân Vũ cùng Kim Phật phong ấn trong huyệt
động này nên không cách nào đi ra được. Cho nên sẽ không sinh ra uy hiếp đối
với ngươi được. Nếu như có thể, ngươi có thể giúp ta nhìn qua một chút trong
động quật cuối cùng của Hắc Phong Giản, và làn khói đen tỏa ra từ huyệt động thứ
hai có tin tức gì hay không?."
"Diệp Chí Tôn, đừng nghe hắn, trước đây đã có một người bị hắn làm cho hóa
điên rồi."
Liệt Hỏa Chí Tôn nghe vậy sắc mặt đại biến.
"Liệt Hỏa, ngươi muốn chết sao?"
Thanh âm của Cuồng Tôn trầm xuống, tuy không nhìn tới diện mạo của hắn nhưng
hai người phảng phất đã thấy ánh mắt sâm lãnh vô tình cùng với hàm răng trắng
như tuyết của Cuồng Tôn.
"Thật có lỗi, cái này tại hạ làm không được."
Diệp Trần quả quyết cự tuyệt.
"Thôi quên đi, ngươi cứ
đi đi!"
Thái độ của Cuồng Tôn đối với Diệp Trần hoàn toàn bất đồng với Liệt Hỏa Chí Tôn,
đương nhiên, Diệp Trần không cho rằng đối phương là vô ý, có lẽ đây là “lạt mềm
buộc chặc” đấy.
Khi hai người rời xa nơi huyệt động này, thân mình Liệt Hỏa Chí Tôn sớm đã đổ
mồ hôi ướt đẫm.
"Hắn đã không cách nào thoát ra, cớ sao lại phải kiêng kị như vậy chứ?"
Diệp Trần nhíu mày nhìn về phía Liệt Hỏa Chí Tôn, cảm giác đối phương đã làm
mất mặt cho thân phận Chí Tôn.
Liệt Hỏa Chí Tôn cũng không chú ý đến ánh mắt của Diệp Trần, "Tại ngươi
không biết đó thôi, trong mười vạn năm qua, thường xuyên có người đã bị ảnh
hưởng của hắn làm cho thực lực không cách nào tiến bộ lên được, thậm chí còn có
một người đã bị hóa điên giống như hắn, cuối cùng đã tự kết liễu mình mà chết.
Kim Phật Chí Tôn nói rằng, hắn tuy là người điên nhưng Võ Đạo Nguyên Thần lại đang
phát triển với một loại phương thức thập phần quỷ dị, tốt nhất không nên tới
gần, nếu không thì vận rủi sẽ quấn thân mà không cách nào thoát ra được."