Tầng Thứ Sáu
"Nàng lại làm ta sợ nữa!"
Người thanh niên ngoài miệng nói như thế nhưng vẫn theo bản năng nhìn lại, nhưng
khi vừa quay lại nhìn thì anh ta lập tức như bị chết đứng.
Phía trước, một người trẻ tuổi mặc áo lam đứng trên bờ cát trắng, khuôn mặt của
hắn dưới ánh mặt trời soi sáng nên thấy có chút không rõ, từng con sóng biển lên
xuống làm ướt ống quần của hắn, làm thân ảnh hắn trở nên chân thực hơn, loáng
thoáng, người thanh niên tựa hồ đã thấy được một tia ý cười trên khóe miệng người
trẻ tuổi áo lam.
Xác định chính là Đại ca, Diệp Tiểu Tiểu không hề có một chút nào thục nữ phong
độ nào, trực tiếp phi nhào tới ôm lấy Diệp Trần, từ nhỏ đến lớn, nàng cùng Nhị
ca sùng bái Đại ca của mình nhất, nhưng thời gian Đại ca ở chung với bọn họ quá
ít nên mỗi lần gặp mặt, nàng đều đặc biệt quý trọng, bởi vì nàng biết, lần sau không
biết đến lúc nào mới được gặp mặt lại.
"Tiểu Tiểu, một trăm năm không gặp, cuối cùng cũng coi như đã tìm được đối
tượng rồi a." Trước khi đi Hắc Phong Giản, Diệp Trần vẫn chưa nghe nói
muội muội hắn có đối tượng trung nhân, không ngờ rằng lần này trở về lại có một
tin vui.
Trên thực tế, đệ đệ Diệp Huyền cùng muội muội Diệp Tiểu Tiểu có thiên tư không
cao, tu luyện tới Sinh Tử Cảnh là không khó nhưng muốn tu luyện tới Sinh Tử
Cảnh Thất Trọng Thiên lại vô cùng khó khăn. Cho nên, đến trình độ này thì cũng
nên tìm đối tượng là vừa, không chỉ có đệ đệ muội muội, mà tứ đại đệ tử của Diệp
Trần trên căn bản cũng đến tiềm lực cực hạn của mình rồi, muốn tiếp tục tiến
bộ thì chỉ có thể dựa vào năm tháng tích lũy mà thôi.
"Đại ca, muội giới thiệu cho huynh một thoáng, chàng tên là Ngụy Duyên
Phong." Diệp Tiểu Tiểu hơi đỏ mặt, trừng Ngụy Duyên Phong một chút,
"Còn không mau gọi Đại ca đi."
"Đại ca!"
Ngụy Duyên Phong phản ứng lại, vội vã kêu một tiếng Đại ca, trong mắt mang theo
một tia hưng phấn cùng thấp thỏm.
Diệp Trần cười gật đầu một cái, hỏi một ít về sự tình đối phương.
Thông qua cuộc nói chuyện phiếm, Diệp Trần biết được gia tộc Ngụy Duyên Phong cũng
được xem như một đại gia tộc, trong lịch sử gia tộc cũng đã từng xuất hiện vài
vị Sinh Tử Cảnh Bát trọng thiên hoàng giả, hiện tại tộc trưởng Ngụy Duyên gia có
tên gọi là Ngụy Duyên Thông, là một Sinh Tử Cảnh Thất Trọng Thiên tu vi.
Viêc Diệp Trần đi tới Thủy Điểu Tinh, người của Diệp Gia biết không nhiều, đã
đạt đến cảnh giới này của hắn thì những người thân cận với hắn có thể đã không còn
nhiều nữa. Ngoại trừ những người thân nhất ra, những người khác khi nhìn thấy
hắn đều thấp thỏm vạn phần, rất sợ nói nhầm hay vạ miệng, chi bằng không gặp
còn hơn. Cho nên toàn bộ Diệp Gia, cũng chỉ có cha mẹ cùng với đệ đệ muội muội là
biết hắn trở về mà thôi, còn mấy người đệ tử thì đều ở tại Lạc Trần Kiếm Tông
chứ không ở Diệp Gia.
Tuy rằng không dự định đi gặp mặt những người khác, nhưng Diệp Trần vẫn dùng
linh hồn lực quét xuống mọi người trong Diệp Gia.
Toàn bộ Diệp Gia, đại đa số những người đồng trang lứa với Diệp Trần trở lên,
ngoại trừ cha mẹ ra, trên căn bản đều đã chết hết, chuyện này cũng không có
biện pháp giải quyết, từ cảnh giới Sinh Tử Cảnh trở xuống, võ giả đại nạn là
năm trăm năm, dù cho có thể có được một ít bảo vật thì nhiều nhất cũng chỉ có
thể tăng thêm một ít tuổi thọ, mà càng về sau thì hiệu quả càng kém đi. Vốn dĩ cha
mẹ Diệp Trần còn sống đến bây giờ thì cũng gần như đã đến đại nạn, nhưng nhờ
vào hai viên Sinh Tử Quả nên bọn họ mới có thể trở thành Sinh Tử Cảnh vương
giả, tuổi thọ đã cao tới một trăm ngàn năm, đối với một võ giả tầm thường mà
nói, một trăm ngàn năm là thời gian lâu cỡ nào chứ, bảy trăm năm bất quá chỉ là
thoáng qua mà thôi.
Còn các anh chị em cùng trang lứa với Diệp Trần thì ngược lại đều chưa chết, họ
có đầy đủ tài nguyên, thêm vào đó là sự tính toán thiên tư chính xác nên chỉ
cần bỏ ra mấy trăm năm thời gian thì mỗi người đều đã trở thành Sinh Tử Cảnh
vương giả. Đương nhiên, bọn họ không thể bằng được như Diệp Trần khi không thể bảo
trì được dáng vẻ trẻ tuổi, bề ngoài mỗi người bọn họ đều đã là trung niên, ngay
cả Diệp Huyên lúc trước được cho là đệ nhất mỹ nữ của Diệp Gia thì cũng đã trở
thành một phụ nữ trung niên rồi, điều đó làm cho Diệp Trần không ngớt thổn thức,
cảm thán về năm tháng trôi qua.
Tại thời kì thiếu niên, Diệp Hải có mối quan hệ không tệ với Diệp Trần, giờ
khắc này hắn đang giáo huấn huyền tôn của mình, "Cái thằng nhóc con nhà
ngươi, nếu hiện tại không chịu nỗ lực thì sau năm trăm năm nữa liền sẽ chết trước
ta cho mà xem."
Nghe được câu này, Diệp Trần yên lặng nở nụ cười với Diệp Hải này!
Tam đại doanh trại huấn luyện của Diệp Gia cũng nằm trong tầm mắt Diệp Trần, những
nơi này đều đang huấn luyện một số con cháu ở cấp độ luyện khí cảnh, nếu là tại
trong thời gian quy định mà có thể bước vào Ngưng Chân cảnh thì sẽ được đưa đến
Lạc Trần Kiếm Tông để được tông môn bồi dưỡng chính thức.
Tại Lạc Trần Kiếm Tông, Diệp Gia là một
cỗ thế lực to lớn nhất, nhưng cũng không phải là có quyền lực cao nhất, cái này
cũng là do Diệp Trần đã cố ý phân phối hạ thấp quyền hạn xuống, miễn cho con
cháu Diệp Gia quá mức bá đạo.
Tam đại doanh trại huấn luyện Diệp Gia có rất nhiều con cháu, hàng năm sẽ có một
nhóm rời khỏi, lại sẽ có một nhóm mới đến thêm. Trong đó, dòng dõi con cháu chính
thức cũng không nhiều, nhưng nhiều nhất là khách khanh đời sau, càng nhiều hơn
chính là đời sau của những người hầu. Tại Diệp Gia, mặc kệ là thân phận cao hay
thấp, chỉ cần đời sau không chịu thua kém thì
như trước vẫn có thể quang tông
diệu tổ, nắm giữ lãnh địa của riêng mình.
Diệp Gia giống như một gốc cây đại thụ che chắn cả bầu trời,
thân cây phân ra cành cây, trên cành cây lại mọc ra nhiều nhánh, sau bảy trăm
ngày tết thì tổng thể nhân khẩu đã đạt đến ngàn vạn, đương nhiên, người chân
chính của Diệp Gia thực sự rất ít, chỉ có mấy vạn người mà thôi, trong đó cha
mẹ Diệp Trần là một nhánh dòng chính thiểu số, tính ra cho tới bây giờ cũng
không có mấy người, ví dụ những người như Diệp Hải, cũng không biết đã sinh sôi
qua mấy đời rồi.
"Ngàn vạn người vẫn không tính là nhiều, Diệp Gia huyết mạch chân chính của
ta bất quá chỉ có mấy vạn người mà thôi."
Đối với Diệp Gia có ngàn vạn người, Diệp Trần cũng không kinh ngạc, ngay cả những
huyết mạch thuộc về hoàng thất trong các hoàng cung cũng chẳng có bao nhiêu,
đại đa số đều không phải là hoàng thất huyết mạch, mà là những gia hầu của
hoàng thất huyết mạch. Không bao lâu nữa, Diệp Gia sẽ càng ngày càng phức tạp
hơn, số người mang huyết mạch Diệp Gia cũng sẽ càng ngày càng nhiều, “cánh rừng”
phả hệ cũng sẽ càng lúc càng lớn hơn. Đến cùng, những người chỉ thích hưởng thụ
cũng sẽ nhiều lên, mà những kẻ yêu thích hưởng thụ lại sinh sôi nảy nở với tốc
độ vô cùng đáng sợ, hơi một tí là cưới vợ, những người vợ dạng thê thiếp cũng
sẽ có đến mấy chục người. Về việc này, Diệp Trần cũng không có biện pháp quản
được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
So với Diệp Gia, Lạc Trần Kiếm Tông càng kinh khủng hơn, nhân khẩu đã đạt tới
mấy trăm triệu, có người nói, đây là dưới tình huống cật lực khắc chế rồi, bằng
không thì số lượng đệ tử gia nhập Lạc trần kiếm tông hoặc là số lượng Sinh Tử
Cảnh vương giả sẽ nhiều đến mức đếm không hết.
Ở lại Thủy Điểu Tinh trong một thời gian ngắn, Diệp Trần đã quay trở về Thiên
Thần Đại Lục ở Cửu Chuyển Tinh.
"Nhiều bảo kiếm như vậy, hẳn là đã đủ rồi!"
Thân là chí tôn, muốn có được một lượng lớn bảo kiếm là quá dễ dàng, trên một
ngôi sao trên bầu trời Thiên Thần Đại Lục có cắm đầy bảo kiếm, từ hạ phẩm đến
hoàng cấp bảo kiếm, cái gì cần có đều có cả, số lượng lấy ức làm đơn vị, bảo
kiếm phẩm chất thấp tuy có kiếm tinh hoa không cao, nhưng số lượng nhiều sẽ bù
đắp lại cho chất lượng, trên hành tinh này, hơn 90% đều là bảo kiếm phẩm chất
thấp cả.
Hô!
Hít sâu một hơi, trên người Diệp Trần dần dần hiện ra năm đạo kiếm văn, theo sự
xuất hiện của kiếm văn, một cỗ hấp lực bàng bạc được sinh ra, sau một khắc, một
lượng kiếm ảnh phải được đếm bằng ức phóng về hướng Diệp Trần.
Nhiều kiếm chi tinh hoa như vậy dung nhập vào cơ thể, Diệp Trần cũng không nhịn
được mà phải rên rỉ một tiếng, nhưng cảm giác đến từ nó cũng quá kỳ diệu, phảng
phất như bản thân mình đã hóa thành một thanh tuyệt thế bảo kiếm, mà kiếm chi
tinh hoa chính là chất dinh dưỡng đang rèn luyện cho tuyệt thế bảo kiếm.
Ngâm!
Tiếng kiếm ngân vang lên, trên người Diệp Trần lại có thêm một đạo kiếm văn nữa.
Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ sáu, thành.
Lúc vừa mới hình thành, đạo kiếm văn thứ sáu vô cùng nông cạn và nhạt nhòa,
theo thời gian qua đi, màu sắc kiếm văn càng ngày càng sâu thẫm, mãi đến khi
giống với năm đạo kiếm văn trước đó thì mới bắt đầu đình chỉ biến hóa.
Mở hai mắt ra, Diệp Trần nở một nụ cười bất đắc dĩ, Bất Hủ Kiếm Thể quá hao phí
bảo kiếm, nhiều bảo kiếm như vậy lại chỉ có thể để cho hắn tăng lên một cấp bậc
mà thôi. Bất quá ngẫm lại cũng có thể lý giải, Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ sáu đã
có thể mạnh mẽ chống đỡ công kích của Lục cấp chí tôn chiến ngẫu, tương đương
với công kích của đỉnh tiêm cường đại chí tôn, vì vậy đối với nhu cầu số lượng kiếm
chi tinh hoa khẳng định là rất cao.
Tiếp đó, muốn đột phá đến Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ bảy thì những bảo kiếm có phẩm
chất thấp đã bắt đầu còn không thích hợp nữa, trừ phi số lượng đạt đến mấy tỉ,
mấy chục tỉ, bằng không thì sẽ không có hiệu quả cao được. Diệp Trần có dự cảm,
để đạt đến Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ chín thì phỏng chừng ngay cả hoàng cấp bảo
kiếm cũng đều không mang lại hiệu quả gì, chỉ có thể dùng chí tôn bảo kiếm mà
thôi.