Kiếm Đạo Độc Tôn

Huyết Chi Ngàn Năm. (Thượng,hạ)


trước sau

Xoẹt!

Diệp Trần thu hồi Tinh Ngấn Kiếm, một đạo huyết thuỷ ở vị trí trái tim của lão tam phun ra. Đại lượng sinh mệnh lực của hắn không ngừng bị xói mòn đến chết.

- Nguyên lai không phải hắn nhanh mà là ta chậm.

Thẳng đến lúc chết lão tam mới giật mình tỉnh ngộ. Kiếm của Diệp Trần không phải quá nhanh mà thời khắc đối phương xuất kiếm sẽ tạo ra ảo cảnh khiến đối phương tưởng rằng kiếm còn rất xa mới đến. Chính vì thế mà đối phương mới sinh ra một tia thư giãn. Mà chính điều này khiến cho đối phương bị kiếm quang đột ngột đâm tới không thể nào phòng bị được.

Người đã chết, nhưng thân thể lão tam vẫn duy trì quán tình không ngừng bay về phía trước, đến khi dụng phải đại thụ thì mới dừng lại.

- Rõ ràng có thể phát hiện ra nhưng đáng tiếc quá trễ!

Diệp Trần cảm thấy kinh ngạc, Cô Phong Tuyệt Sát huyền ảo ở chỗ có thể là đối phương bị hỗn loạn trên phương diện không gian cảm giác. Rõ ràng là rất gần nhưng khiến cho hắn cảm giác như rất xa. Cho đến khi bị giết thì phản ứng thần kinh của bản thân cũng theo không kịp.

Tay phải khẽ vẫy một cái, Trữ Vật Linh Giới của lão tam bắn tới tay Diệp Trần.

- Hiện tại cũng nên giải quyết Nguyên Tông Bác cùng Kim tiên sinh rồi!

Vận dụng linh hồn lực để quan sát, Diệp Trần nhanh chóng tìm được tung tích của hai người Nguyên Tông Bác. Hai người bọn hắn đang chạy tới đây, tốc độ rất nhanh.

- Nguyên huynh, ta đột nhiên có dự cảm không hay.

Trong quá trình phi hành Kim tiên sinh nhíu mày, tốc độ không tự nhủ chậm lại.

Nguyên Tông Bác nghi ngờ nói:

- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng tiểu tử kia có thể bằng sức một người đánh chết ba huynh đệ Lang Đầu Sơn. Lần trước hắn đánh nhau với chúng ta không phải chạy trối chết sao. Ba huynh đệ Lang Đầu Sơn cũng phải là hạng vừa, thực lực còn lớn hơn chúng ta.

- Theo lý là như thế. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

- Vậy theo ngươi làm thế nào bây giờ, cũng không thể chuyện gì cũng không làm.

- Có lẽ ta quá đa tâm, chúng ta đi.

Kim tiên sinh tưởng tượng ra mọi loại kết cục rồi cũng hiểu được không thể nào phát sinh ra cái vạn nhất. Dù sao thì thực lực của ba huynh đệ Lang Đầu Sơn cũng không đơn giản. Diệp Trần cho dù có bổn sự cũng không thể đơn giản giết chết bọn họ. Bài trừ tạp niệm Kim tiên sinh tăng tốc độ, hơn nữa còn đem chân khí hộ thể tăng cường lên tới mức cực hạn.

Trên một cây đại thụ, Diệp Trần ẩn thân dưới tán lá xanh tươi xum xuê.

Hai chân hắn uốn lượn, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, tựa hồ tích súc lực lượng. Tay phải nắm lấy chuôi kiếm, đồng thời cũng vận sức chờ phát động. Một đôi con ngươi lăng lệ ác liệt, thông qua linh hồn lực cảm ứng được toàn bộ nhất cử nhất động của Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì đối phương trong lần hô hấp nữa sẽ chạy tới. Đây chính là cơ hội tốt nhất để Diệp Trần nhất kích tất sắc.

Vèo! Vèo!

Hai người đến nơi, Kim tiên sinh ở bên trái, Nguyên Tông Bác ở bên phải vẫn luôn bảo trì khoảng cách bốn đến năm mét.

- Kỳ quái, như thế nào không có động tĩnh gì, chẳng lẽ tiểu tử kia đã chạy mất?

Chân khí hộ thể bao bọc lấy toàn bộ thân thể, Nguyên Tông Bác đứng giữa không trung truyền âm cho Kim tiên sinh.

Kim tiên sinh nói:

- Kẻ này giảo hoạt đa đoan, sẽ không dễ dàng bị đánh chết như vậy. Hi vọng vẫn còn kịp.

- Ân! Ba huynh đệ Lang Đầu Sơn cũng chưa cùng với hắn giao thủ qua, chắc chắn sẽ chủ quan. Như vậy cũng tốt, đến khi bọn hắn chịu khổ cũng không thể nào cười nhạo chúng ta được.

Tốc độ hai người cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đứng bên cạnh đại thụ nơi Diệp Trần ẩn núp.

- Chính lúc này!

Hai chân Diệp Trần bật lên, Tinh Ngấn Kiếm rời vỏ, một đạo kiếm quang sắc bén màu xanh xuyên thủng cành lá xuất hiện trước mặt Kim tiên sinh.

- Mạng ta xong rồi!

Trong nội tâm Kim tiên sinh phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng. Sắc một khắc, dĩ nhiên thân thể chia lìa, huyết thuỷ bắn ra ngoài cao hơn ba mét.

- Kim tiên sinh!

Kiếm quang quá nhanh, Nguyên Tông Bác còn chưa có kịp nháy mắt thì Kim tiên sinh đã chét.

- Đến ngươi!

Thân ảnh Diệp Trần cùng thi thể Kim tiên sinh giao thoa cùng một chỗ, hai chân trùng trùng điệp điệp đạp lên mặt đất cứng rắn, dùng sức đạp một cái. Chân khí phun ra bắn ra một đạo kiếm quang hướng tới Nguyên Tông Bác bắn tới.

Toàn thân Nguyên Tông Bác dựng tóc gáy, Diệp Trần vừa mới thi triển ra kiếm thuật quá mức lặng lệ ác liệt khiến cho hắn sợ hãi. Ngay cả Kim tiên sinh cũng không kịp phản ứng, nếu như bình tĩnh xem xét, nếu đổi vị trí giữa Kim tiên sinh và hắn thì đồng dạng cũng không thể nào tránh thoát khỏi một kiếm tất sát vừa rồi.

Đáng sợ hơn là hắn hoài nghi ba huynh đệ Lang Đầu Sơn toàn bộ đều bị Diệp Trần giải quyết xong rồi. Tựa như vừa rồi hắn đánh chết Kim tiên sinh, một kiếm một mạng người.

- Trốn!

Từ mười phần chắc chắn thành công thì giờ đây trong lòng Nguyên Tông Bác chỉ có sự sợ hãi. Hắn thúc dục chân khí điên cuồng quán chú Huyết Ưng chân khí trên đôi cánh Huyết Ưng sau lưng. Nguyên Tông Bác phóng vào bên trong bụi cây như thiểm điện.

Phốc! Phốc!

Tinh Ngấn Kiếm chém xuống một cái cũng chỉ có thể khiến chân khí hộ thể của Nguyên Tông Bác rung động mà thôi. Diệp Trần cau này hạ xuống một cây đại thụ. Người này quả nhiên là người khó giải quyết nhất trong năm người. Chẳng những có được cấm kị bí quyết Huyết Ma Giải Thể đại pháp mà tốc độ cũng rất nhanh.

Phanh!

Đại thụ bị bẻ gãy đôi, Diệp Trần mượn lực phản chấn cực tốc đuổi theo Nguyên Tông Bác.

- Luyện Tâm Nhất Kiếm!

Hai tay Diệp Trần nắm chặt Tinh Ngấn Kiếm huy kiếm chém ra một đạo kiếm khí hình cung màu xanh da trời. Kiếm khí bắn về phía trước đánh trúng lưng Nguyên Tông Bác.

- A! Tiểu tử đáng giận!

Nguyên Tốc Bác thân hình chao đảo vài cái suýt chút nữa rơi xuống dưới đất. May mà hắn nhanh chóng ổn định thân hình, tốc độ lại một lần nữa bạo tăng điên cuồng lướt tới Vũ Thành cách đó mấy trăm dặm. Chỉ cần trở về Vũ Thành thì cho dù Diệp Trần có thủ đoạn thông thiên như thế nào cũng không dám động đến một sợi tóc gáy của hắn.

Bằng vào một kiếm vừa rồi, Diệp Trần cũng rút ngắn được khoảng cách với Nguyên Tông Bác đến gần mấy chục thước, bất quá loại phương pháp này rõ ràng không có hiệu quả cho mấy. Diệp Trần sử dụng linh hồn lực cũng chỉ có thể sáu lần xuất ra Luyện Tâm Nhất Kiếm. Sáu lần chính là cực hạn của hắn bây giờ, chỉ cần không cẩn thận sẽ khiến tinh thần bị tổn thương, sức chiến đấu giảm đi một cách đáng kể. Hơn nữa bởi vì đang phi hành với tốc độ cao nên uy lực của Luyện Tâm Nhất kiếm cũng chỉ phát huy được đến năm thành, không đủ để phá vỡ chân khí hộ thể của Nguyên Tông Bác, hiệu quả thực sự không lớn một chút nào.

Luyện Tâm Nhất Kiếm không có hiệu quả, nhưng Diệp Trần vẫn còn có một môn công phu sát thủ phụ trợ. Chính là Phá Hư Chỉ! Uy lực của Phá Hư Chỉ tuy không lớn nhưng lại có hiệu quả bài trừ chân khí.

Tay trái cầm lấy kiếm, ngón trỏ tay phải Diệp Trần giơ lên không trung điểm một chỉ.

Ah!

Nguyên Tông Bác thét lên một tiếng rồi rơi xuống rừng thông.

- Đáng giận, ta không ngờ lại bị một tiểu tử bức tới tình cảnh như thế nàu. Chẳng nhẽ phiến rừng rậm này chính là nơi Nguyên Tông Bác ta táng thân.

Nguyên Tông Bác rơi xuống mắt đất, không dám tiệp tục phi hành trên không trung mà chạy trốn bên dưới mặt đất. Trong đầu không ngừng nghĩ đến những điều tuyệt vọng.

- Không thể nào, Nguyên Tông Bác ta không thể nào chết ở chỗ này được.

Trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, Nguyên Tông Bác lấy từ trong Trữ Vật Linh Giới ra một vật thể huyết sắc, không hề do dự nhét vào trong miệng. Ngay sau đó hắn thúc dục Huyết Ma Giải Thể đại pháp, chân khí sôi trào bá đạo quán chú đến huyết nhục bên trong hai tay của hắn.
Da dẻ Nguyên Tông Bác lập tức xuất hiện những vết nứt, những đường tơ máu cùng chân khí dung hợp cùng một chỗ khiến cho chân khí có màu đỏ tươi.

- Chết!

Cánh tay phải bành trướng, Nguyên Tông Bác cầm kiếm xoay người bổ về phía sau một kiếm.

Phần phật!

Huyết sắc kiếm khí đón gió chém tới khiến cho mặt đất nứt ra một vết nứt dài tới ngàn mét. Từ không trung nhìn xuống cả rừng cây tựa như bị người ta tách ra làm hai.

- Chính diện quyết đấu ta cũng không có sợ Huyết Ma Giải Thể đại pháp nhưng rõ ràng đối phương có ý muốn làm tốc độ của mình chạm lại để hắn có thời gian chạy trốn.

Không có đón đỡ huyết sắc kiếm khí, thân hình Diệp Trần loé lên tránh thoát khỏi phạm vi công kích của kiếm khí. Giương mắt nhìn lại thì chỉ một khắc ngắn ngủi này thôi cũng khiến cho khoảng cách giữa hắn và Nguyên Tông Bác càng bị kéo xa.

- Ta thực muốn nhìn xem ngươi có thể thi triển được mấy lần.

Lúc trước Nguyên Tông Bác thi triển Huyết Ma Giải Thể đại pháp khiến cho cánh tay phải khô héo như củi, huyết dịch khô kiệt. Diệp Trần cũng nhìn ra được nhược điểm của Huyết Ma Giải Thể đại pháp.

Một khắc qua đi, Nguyên Tông Bác lại một lần nữa thi triển Huyết Ma Giải Thể đại pháp, kiếm khí hiện lên, khoảng cách giữa hai người kéo dài ra đến năm trăm mét.

Diệp Trần không hề cảm thấy yên tâm chút nào, linh hồn lực không ngừng quan sát phía trước. Bản thân hắn cũng muốn xem Nguyên Tông Bác đang giở trò quỷ quái gì.

Linh hồn lực mãnh mẽ quan sát động tĩnh của Nguyên Tông Bác ở phía trước, chỉ thấy hắn không ngừng lấy một vật thể huyết sắc từ trong Trữ Vật Linh Giới ra cho vào miệng cắn nuốt. Mắt thường có thể thấy được cánh tay phải khô héo của Nguyên Tông Bác một lần nữa khôi phục lại như cũ. Tuy nhiên cũng không phải là khôi phục hoàn thàn, theo số lần thi triển gia tăng thì cũng phải hứng chịu những tác dụng phụ kịch liệt. Nhưng vẫn có thể duy trì được đến lúc chạy về Vũ Thành, chỉ cần về đến Vũ Thành Nguyên Tông Bác hoàn toàn có cơ hội điều dưỡng thân thể.

- Nguyên lai là linh dược bổ huyết dưỡng thịt, xem ra không phải là mặt hàng bình thường.

Con mắt Diệp Trần híp lại, hắn tin tưởng nếu như cứ tiếp tục như thế này thì rất có thể để cho Nguyên Tông Bác chạy thoát, kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc.

Không có biện pháp nào khác Diệp Trần lại hướng tới vị trí của Nguyên Tông Bác chém xuống một kiếm Luyện Tâm Nhất Kiếm. Lôi Âm kiếm khí chém tới với tốc độ siêu việt chặt đứt vô số gốc cây đại thị, tạo ra một khoảng đất trống.

- Phá Hư Chỉ!

Không có đại thụ ngăn trở, Diệp Trần cách không điểm một chỉ.

Phanh!

Vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể Nguyên Tông Bác nghiêng một cái đâm phải một cây đại thụ chắn giữa đường, làm cho thân cây còn lưu lại vết lún hình người.

- Song Tí Giải Ác Phong!

Nguyên Tông Bác giận giữ, nhét vào trong miệng một khoả huyết sắc cực lớn. Sau đó lại hung hăng chém một kiếm về phía Diệp Trần.

Tạp o lạp á!

Đại địa sụp đổ, cây cối ở hai bên văng tung tóe. Huyết sắc kiếm khí như bạo phong mang theo khí thế huỷ diệt, khí tức kinh hãi tới mức khiến cho võ giả ở ngoài trăm dặm cũng cảm ứng được mà phải ngoảnh đầu lại nhìn.

- Hoá Ảnh Bạo!

Đối mặt với Giải Ác Phong của Nguyên Tông Bác, Diệp Trần không dám coi thường, thân ảnh đột nhiên bạo liệt hoá thành hơn mười đạo thân ảnh phân ra bốn phía.

Sau một khắc có hơn hai mươi đại bóng ảnh bị chém vỡ.

- Đáng tiếc, Cô Phong Tuyệt Sát của ta là kiếm pháp cận chiến, nếu không thì cũng không cần tốn nhiều công phu như vậy.

Lần trước Diệp Trần có thể đơn giả đả bại Nguyên Tông Bác chủ yếu là ám toán đối phương, khiến cho thực lực của đối phương giảm bớt đi ít nhiều. Nhưng lần này lại bất đồng, Nguyên Tông Bác tận lực chạy trốn, căn bản không muốn cùng hắn giao thủ. Dù thực lực của Diệp Trần cực cao thì nhất thời không có cơ hội xuất thủ với đối phương. Huống chi lần trước còn có Kim tiên sinh, ai thắng ai thua còn chưa biết trước. Với lại lúc ấy Nguyên Tông Bác quá kiêng kị mà chỉ sử dụng Giải Ác Phong ở trên tay phải. Hiện tại hắn có linh dược bổ huyết dưỡng nhục nên có thể tận lực phát huy uy lực của Huyết Ma Giải Thể đại pháp.

Kiếm khí tản ra, Diệp Trần chân đạp mặt đất, tay cầm kiếm chém về phía Nguyên Tông Bác một kiếm Luyện Tâm Nhất Kiếm.

Phốc! Phốc!

Cùng với kiếm khí do vận dụng Huyết Ma Giải Thể đại pháp xuất ra bất động. Kiếm khí do Luyện Tâm Nhất Kiếm thúc dục cũng không có quá phô trương, chỉ là một đạo kiếm quang bình thường dài một mét nhưng tốc độ lại cực nhanh chém lên cánh tay trái của Nguyên Tông Bác.

Nguyên Tông Bác hét lên một tiếng thảm thiết, cánh tay trái cứ như vậy mà đứt lìa.

Vốn khoảng cách giữa hai người là năm trăm mét, Nguyên Tông Bác có thể đơn giản tránh né một kiếm vừa rồi. Huyết Ma Giải Thể đại pháp tuy lợi hại nhưng cũng có một nhược điểm chính là sau khi thi triển xong tốc độ phản ứng của bản thân người vận dụng lại chậm đi rất nhiều. Nếu như gặp phải đối phủ ngang cấp còn đỡ, còn gặp phải đối thủ có thực lực cao hơn hẳn thì chính là nhược điểm chết người.

- Ranh con! Hôm nay ta liều mạng cùng với ngươi, cùng nhau đồng quy vu tận trong rừng cây này.

Nguyên Tông Bác không có ý định chạy trốn, huyết quang trên tay hắn loé lên, một cái đầu lâu đỏ như máu xuất hiện trên tay. Không hề do dự hắn mở miệng thôn phệ sạch sẽ đầu lâu không lưu lại một tý gì.

- Huyết Chi ngàn năm!

Diệp Trần nhận ra thứ mà Nguyên Tông Bác vừa mới thôn phệ. Đây chính là Huyết Chi linh chi, là một loại linh dược bổ huyết dưỡng thịt. Căn cứ theo màu sắc thì chí ít Huyết Chi đầu lâu kia cũng phải có ngàn năm hoả hầu. Giá trị không hề thấp hơn một kiện hạ phẩm bảo khí chút nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện