Nhắm hai mắt lại, Diệp Trần cảm thụ những điều mới lĩnh ngộ được.
Song Kiếm Vương lấy song kiếm mà thành danh, một kiếm để giết, giết sạch địch nhân trước mắt, một kiếm là đồ lục, đồ lực toàn thiên hạ. Song kiếm kết hợp, huyết phủ thiên địa.
Thật lâu sau, Diệp Trần mở mắt ra.
- Đây không phải kiếm đạo của ta nhưng cũng có thể tham khảo!
Di động bước chân, Diệp Trần đi tới trước bức tượng của Thiết Kiếm Vương.
Vẻ mặt trên bức tượng Thiết Kiếm Vương rất bình tĩnh, mang theo một tia tịch liêu, một thanh kiếm có phong cách cổ lã tuỳ ý cắm nghiêng nghiêng trên mặt đất, cách bàn tay của hắn tầm ba thước.
Thoáng bình ổn lại tâm thần, Diệp Trần một lần nữa thúc dục Kiếm Ý phóng tới bức tượng Thiết Kiếm Vương.
Trong ý chỉ cảnh, Thiết Kiếm Vương từng bước đi tới, hắn cũng không có hướng Diệp Trần công kích mà ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:
- Trời tối!
Ánh mắt của Diệp Trần vẫn rất kiên định, bất thanh sở động.
- Kiếm Ý của ngươi có ẩn chứa tính chất Bất Hủ, trong đám hậu bối chỉ có Chiến Vương có cái tiềm chất này, bất quá ngươi không phải là hắn, ý chí của ngươi càng thêm nội liễm hơn, ý chí của hắn cho tới vẫn là như vậy - Duy ngã độc tôn! Có lẽ ngươi chính là truyền nhân của hắn!
Những lời này của Thiết Kiếm Vương mang cho Diệp Trần một tin tức đó là hắn thành danh trước Chiến Vương. Khi hắn chết, Chiến Vương vẫn chưa đạt tới cái cấp độ trong truyền thuyết lưu truyền kia.
- Kiếm Ý của ta là Huỷ Diệt Kiếm Ý, một kiếm ra vạn vật đều diệt, thừa dịp bầu trời tối đen, sớm động thủ đi!
"Choang!"
Thiết Kiếm Vương rút trường kiếm bên cạnh ra, lẳng lặng đứng yên tại đó.
Trải quả Sát Lục Kiếm Ý, tâm của Diệp Trần đã rất vững vàng.
- Diệt!
Thiết Kiếm Vương tuỳ ý vung kiếm lên, thiện địa như không còn tồn tại, hết thảy đều hoá thành hỗn độn.
Diệp Trần lúc trước cũng đã thầm đoán Kiếm Ý của Thiết Kiếm Vương, nhưng khi Thiết Kiếm Vương chém ra một kiếm này, hắn lập tức hiểu được, thành tựu trên kiếm đạo của Thiết Kiếm Vương còn vượt qua Song Kiếm Vương gấp đôi. Còn Chiến Vương có đạt tới thành tựu như vậy hay không thì không thể nào xác định được.
Thân thể cùng với linh hồn của Diệp Trần lập tức bị chôn vùi!
Diệp Trần cảm giác không còn là chính mình, ngũ giác quan biến mất, thế giới cũng biến mất, bản thân hắn cũng không còn tồn tại.
Nhưng vẫn có một điểm ánh sáng vẫn loé sáng, đó chính là tinh hoa ý chỉ của Diệp Trần.
- Bất hủ!
- Bất diệt!
- Trọng tổ cho ta!
Trong không gian tối tăm, ngũ giác của Diệp Trần dần dần khôi phục lại nhưng vẫn không có thân thể, hắn hét lớn một tiếng, tự động ngưng tụ ra một cái hình ảnh bằng ý chí, cùng với Kiếm Ý của Thiết Kiếm Vương chống lại.
- Ha ha, ngươi đã nắm giữa được tinh tuý của Bất Hủ, vững tin bản thân vĩnh hằng Bất Hủ!
Thiết Kiếm Vương mỉm cười nói.
Lúc này Diệp Trần cũng không có thân thể, nói đúng ra thì trong ý chỉ cảnh không hề có thân thể. Ở thế giới thật thì thân hắn vẫn đang bất động đứng đối diện với bức tượng của Thiết Kiếm Vương, mà lúc này trên bức tượng của Thiết Kiếm Vương xuất hiện một khe nứt rất nhỏ, đây chính là dấu hiệu nó sắp sụp đổ.
Cảm thụ thân thể do ý chỉ ngưng tụ thành của mình, Diệp Trần cảm giác ngũ giác của mình rât vi diệu, có thể thấy được những thứ trước đây không thể thấy được, cảm ứng được những ảo diệu trước đây không thể nào cảm ứng được. Hắn hiểu, có thể ngưng tụ ra hình ảnh bằng ý chí là do hắn đang ở trong ý chỉ cảnh của Thiết Kiếm Vương nên mới làm được, chứ ở trong hiện thực hắn còn kém rất xa.
Kiệt lực triệt tiêu Huỷ Diệt Kiếm Ý của Thiết Kiếm Vương, hình ảnh bằng ý chỉ của Diệp Trần dần dần trở nên mơ hồ muốn phản hồi về hiện thực.
Nhưng đúng lúc này, trên ngón tay của bản thể Diệp Trần, Trữ Vật Linh Giới lập loè ánh sáng âm u, thanh bội kiếm bị tàn phá của Chiến Vương đang không bị không chế liên tục chấn động.
- Thiết Kiếm Vương, đã lâu không gặp.
Trong ý chỉ cảnh, đột nhiên nhiều thêm một ý chỉ nhân ảnh, đạo nhân ảnh này cao tới hai mét, thân thể giống như từ thép đúc thành, thân hình thẳng tắp, phảng phất như có thể chọc thủng cả thiên thanh. Ánh mắt của hắn kiên nghị mà lạnh lùng, nhìn thẳng vào Thiết Kiếm Vương, trên tay của hắn cầm một thanh kiếm, mà thanh kiếm này chính là thanh bội kiếm hoàn hảo của Chiến Vương.
Ý chí nhân ảnh của Chiến Vương hiện thân!
- A, Chiến Vương, không ngờ ngươi lưu lại trên người tiểu tử này một đạo ý chí!
Thiết Kiếm Vương nhíu mày lại, có chút kinh ngạc nói.
Chiến Vương liếc nhìn Diệp Trần một cái, nói:
- Hắn không phải truyền nhân của ta, nhưng cũng có thể coi là truyền nhân của ta. Liên hệ giữa chúng ta chỉ là một thanh kiếm mẻ mà thôi!
Hai người cũng không hề mở miệng nói, lời nói của họ đều là do ý chỉ trao đổi.
- Ngươi hiện thân lúc này chính là có ý muốn cùng Kiếm Ý của ta luận bàn một chút đúng không?
- Đúng vậy!
Kiếm Ý của của Chiến Vương không đơn thuần chỉ là Kiếm Ý mà còn là Kiếm Ý có thể phá tan trói buộc của thiên địa.
Thiết Kiếm Vương lộ vẻ quả nhiên là thế, nói:
- Chúng ta đều đã chết, đạo ý chí này chỉ còn lại một kích cuối cùng, hi vong Bất Hủ Kiếm Ý của ngươi có thể khiến cho ta thoải mái một hồi, xuất kiếm đi!
- Xuất kiếm!
Hại đại kiếm khách Vương giả sau mấy trăm năm lại gặp nhau, tuy chỉ vẻn vẹn là ý chí giao phong nhưng cũng không phải là ai cũng có thể may mắn chứng kiến. Trên kiếm đạo, thành tựu của ai càng lớn thì giờ phút này sắp được công bố rồi. Hô hấp của Diệp Trần như ngừng lại, không chớp mắt nhìn vào thân ảnh của hai người kia.
"Choang!"
Hoả quang rừng rực bắn thẳng đến chân trời, căn bản không thể nhìn ra được động tác của hai ngừi, cơ hồ chỉ một sát na, kiếm của Chiến Vương và Thiết Kiếm Vương đã giao kích với nhau, toàn thân lực lượng của họ đều gia trì trên thân kiếm.
"A!"
Thiết Kiêm Vương quát lên một tiếng, hai tròng mắt của hắn bắn ra kiếm khí còn đáng sợ hơn.
- Thành tựu của ta siêu việt ngươi, lui!
Không thể không thừa nhận, Bất Hủ Kiếm Ý của Chiến Vương quá khủng bố, cho dù Huỷ Diệt Kiếm Ý trùng kích như thế nào nó vẫn thuỷ chung như trước cách không đối chiến. Trái lại Huỷ Diệt Kiếm Ý đang dần dần yếu đi, khiến cho thân ảnh của Thiết Kiếm Vương cũng nhanh chóng ảm đạm xuống.
- Huỷ Diệt!
Thiết Kiếm Vương một lần nữa quát lớn một tiếng, thân thể dung nhập luôn vào trong Kiếm Ý, điên cuồng chém về phía Chiến Vương, cổ Huỷ Diệt Kiếm Ý kia khiến cho thiên địa biến thành một mảnh hỗn độn.
- Ta sẽ cho người kiến thức một chút về tinh tuý chính thức của Bất Hủ Kiếm Ý!
Một cổ Kiếm Ý hung mãnh mênh mông đâm xuyên thiên thanh bộc phát ra, Kiếm Ý giống như đại dương mênh mông, sóng sau cao hơn sóng trước, vĩnh viễn không ngừng. Trước mặt Kiếm Ý cường đại hơn, Huỷ Diệt Kiếm Ý liền bị ép xuống.
- Lợi hại, thành tựu kiếm đạo của ngươi xác thực trên ta!
Vô số quang điểm tán ra, ba động ý chỉ của Thiết Kiếm Vương càng lúc càng yếu cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Thu kiếm lại, Chiến Vương xoay người.
- Bất Hủ của người bất đồng với Bất Hủ của ta, ngươi có hiểu được không?
Diệp Trần không ngờ câu đầu tiên Chiến Vương nói lại là câu này, sau khi trầm ngâm một chút, Diệp Trần chậm rãi nói:
- Hiểu được.
Ý chỉ của mỗi người đều bất đồng, bởi vì mỗi người trời sinh đều khác nhau, nếu rập khuôn theo còn đường của người khác thì đến cuối cùng chỉ là tự đeo cho mình một cái gông xiềng!
- Có thể từ Kiếm Ý của ta lĩnh ngộ được Bất Hủ Kiếm Ý thuộc về riêng mình, khó trách ngươi có thể đi tới một bước này!
Dừng một chút, Chiến Vương nói tiếp:
- Ta cũng không có gì để lại cho
ngươi, nên ta sẽ đem kinh nghiệm trên kiếm đạo của ta toàn bộ truyền vào trong đầu ngươi, giúp ngươi tiến xa thêm một bước!
Hai ngón tay trên bàn tay phải của Chiến Vương giơ lên điểm lên mi tâm của Diệp Trần.
"Ông!"
Vô số tin tức hỗn loạn dũng mãnh truyền vào trong hồn hải của Diệp Trần, cơ hồ khiến cho hồn hải của hắn muốn sụp đổ.
Diệp Trần hoảng sợ, thủ đoạn này của Chiến Vương quả thật quỷ thần khó lường, rõ ràng có thể đem kinh nghiệm của bản thân trực tiếp truyền vào trong đầu người khác!
- Không cần kinh ngạc, Kiếm Ý của ta gọi là Bất Hủ Kiếm Ý thì trong kinh nghiệm trên kiếm đạo của ta cũng sẽ có tính chất Bất Hủ, đổi lại là người khác cho dù thực lực có cao hơn ta cũng không cách nào làm được!
Dứt lời, thân ảnh của Chiến Vương cũng tiêu tán.
Không biết trải qua bao lâu, Diệp Trần mới từ từ mở mắt ra.
- Song Kiếm Vương, Thiết Kiếm Vương, Chiến Vương! Đa tạ!
Từ Sát Lục Kiếm Ý của Song Kiếm Vương và Huỷ Diệt Kiếm Ý của Thiết Kiếm Vương, Diệp Trần thu hoạch được rất nhiều, chỉ có điều hiện tại vẫn chưa tehẻ chuyển hoá chúng thành chiến lực của bản thân. Nhưng Bất Hủ Kiếm Ý của Chiến Vương lại giúp cho Diệp Trần có thể trực tiếp đốn ngộ, chỉ chờ khi Kiếm Ý viên mãn là có thể nhất phi trùng thiên, bước lên một tầm cao mới.
- Trước tiên xem qua một chút kinh nghiệm kiếm đạo của Chiến Vương đã!
Tâm thần chìm vào trong hồn hãi, Diệp Trần ngao du giữa đám tin tức xa lạ kia.
"Bảy tuổi quan sát kiếm phổ, chín tuổi luyện kiếm, mười tuổi Luyện Khí, mười hai tuổi dùng tu vi Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy đánh bại Ngưng Chân Cảnh võ giả, cùng năm bước vào Ngưng Chân Cảnh tự nghĩ ra ba thức trụ cột kiếm chiêu, dùng ba thức kiếm chiêu này đánh bại thiếu niên thiên tài kiệt xuất trong phạm vi mấy trăm dặm. Mười ba tuổi trốn nhà rời đi gia nhập vào một bang phái nhỏ yếu, từ trong chiến đầu và máu lửa đốn ngộ Kiếm Ý trở thành người đứng đầu một bang. Mười sáu tuổi bước vào Bão Nguyên Cảnh, mười bảy tuổi được xem là vô địch trong Bão Nguyên Cảnh. Mười chín tuổi bước vào Tinh Cực Cảnh đi du lãm đại lục khiêu chiến kiếm khách trẻ tuổi trong thiên hạ. Qua vô số trận chiến, kiếm kỹ càng thêm tinh xảo, Kiếm Ý ngày càng nồng đạm. Đến hai mươi hai tuổi tại Chân Linh đại lục không còn một kiếm khách trẻ tuổi nào là đối thủ của hắn. Hai mươi lăm tuổi tự ngộ ra Bất Hủ chi ý. Hai mươi sáu tuổi bước vào Linh Hải Cảnh, vừa vào Linh Hải Cảnh thì phần đông tiền bối đều không phải là đối thủ của hắn. Ba mươi tuổi, đánh bại kiếm khách Chi Phong Sáo trở thành một đời kiếm khách tông sư. Ba mươi bảy tuổi lĩnh ngộ được áo nghĩa sinh tử trở thành Sinh Tử Cảnh Vương giả trẻ tuổi nhất trong mấy trăm năm qua, được xưng là Chiến Vương."
Cả cuộc đời Chiến Vương nhanh chóng diễn ra trong đầu của Diệp Trần, không hề nghi ngờ, khi cùng tuổi thì trên mặt kinh nghiệm Diệp Trần không cách nào so với Chiến Vương được. Diệp Trần hiện tại khuyết thiếu đúng là kinh nghiệm, do không đủ kinh nghiệm cho nên Kiếm Ý vẫn chưa viên mãn được, điều này cùng với thiên phú không có quan hệ, cùng ngộ tính cũng không quan hệ, thuần tuý chỉ là một loại viên mãn trong tâm hồn.
Kiếm Ý viên mãn có uy lực không sai biệt gì với Kiếm Ý đại thành nhưng nếu Kiếm Ý không viên mãn đại biểu cho vẫn còn lổ thủng không cách nào tiếp bước đến cảnh giới cao hơn được.
Kinh nghệm trên kiếm đạo của Chiến Vương lúc này đã bổ khuyết cho sự thiếu hụt về kinh nghiệm của Diệp Trần. Trong chỗ sâu của nội tâm tựa hồ có một thanh âm thứ gì đó bị nghiền nát vang lên, Kiếm Ý hân hoan chấn động, tựa hồ như tù nhân vừa mới khôi phục tự do vậy.
- Cái này chính là viên mãn? Thì ra là thế!
Diệp Trần có thể cảm nhận được, Kiếm Ý của hắn hiện tại rất mượt mà không hè sứt mẻ, không hề có một tia sơ hở, trong những lần đối chiến sau nay chỉ còn lại sự chênh lệch về lực lượng.
- Sau khi Kiếm Ý viên mãn là cô đọng Kiếm Hồn, chắc hẳn là do ta lĩnh ngộ Bất Hủ Kiếm Ý cho nên trước khi Kiếm Ý viên mãn mới có thể cô đọng được Kiếm Hồn hình thức ban đầu, mặc dù về mặt cảnh giới chưa đạt đến!
Có kho tin tức về kinh nghiệm kiếm đạo khổng lồ của Chiến Vương, tri thức trên kiếm đạo của Diệp Trần lúc này không hề kém bất kỳ một gã kiếm đạo Vương giả nào. Nguyên lai cổ phác trường kiếm trên hồn hải chính là Kiếm Hồn cũng đồng dạng như Võ Hồn hình thức ban đầu của võ giả giống như của Thân Đồ Tuyệt.
Kiếm Hồn mạnh ở chỗ công kích.
Võ Hồn hỗ trợ toàn bộ phương diện.
Cái nào hơn cái nào kém cũng khó mà nói, mấu chốt là nằm ở chỗ người vận dụng nó như thế nào.
- Kiếm Ý đạt tới viên mãn, còn cần một đoạn thời gian rất dài mới có đầy đủ ý chỉ cô đọng thành Kiếm Hồn hình thức ban đầu, nhưng ta so với kiếm khách bình thường không giống nhau, cảnh giới chưa tới nhưng Kiếm Ý của ta đã tự động ngưng tụ thành Kiếm Hồn hình thức ban đầu, giảm bớt được rất nhiều thời gian! Hiện tại đang chạy nước rút a!
Muốn cô đọng Kiếm Hồn hình thức ban đầu cần phải có một lượng lớn ý chí, cũng may Diệp Trần đã luyện hoá bốn viên Huyết Sát Thạch, trong đó còn có một viên là của bán hình Huyết Sát Thú, ẩn chứa ý chí rất nhiều, tương đương với ba bốn viên bình thường đủ cho hắn tiến một bước dài.
Trên hồn hải, một thanh trường kiếm đang phiêu phù giữa đám ngân sắc sương mù, thanh kiếm đang không ngừng run lên, trên thân kiếm dần dần có một tia ngân sắc nhạt nhạt.
Từng tia, từng tia ... trường kiếm thôn phệ ý chí tốc độ càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng còn có một cổ Kiếm Ý lăng lệ trên hồn hải phát ra.