- Nhìn kia, phía trước có tia sáng, chúng ta đã rời khỏi rừng nhiệt đới.
Tiền phương cường giả Tinh Cực Cảnh mở đường vui mừng quá đỗi, quay đầu lại cao giọng nói.
Nghe vậy, tâm tình mọi người dễ chịu hơn nhiều, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Rời khỏi rừng nhiệt đới, đập vào mắt là một hồ nước lớn. Màu sắc hồ nước cũng không phải lục sắc hay bích sắc đơn điệu, mà là một loại thất thải chi sắc gần như mộng ảo, hôn ám quang mang chiếu xuống, mọi người tựa như đi tới một thế giới ma huyễn.
Trên hồ nước có một vài loài chim đang chơi đùa, một mảnh an lành.
- Chúng ta chèo thuyền đi qua.
Có người bắt đầu đề nghị.
- Ừm, ta cũng biết chèo thuyền.
Ba mặt hồ nước vẫn dưới rừng nhiệt đới vây quanh, chỉ có tận cùng phía trước không nhìn thấy vật gì. Đương nhiên, mọi người có khuynh hướng đi về phía không phải rừng nhiệt đới.
Nói là làm, mọi người bắt đầu đốn củi tạo thuyền.
Mỗi người đều thích đội thuyền, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành chế tạo thuyền rất đơn giản. Chính là loại hình chữ nhật, bất quá là một chiếc thuyền hình chữ nhật thật lớn. Chiều dài bốn mươi thước, chiều rộng mười lăm thước, tầng dưới chót thập phần dày dặn. Năm tầng chồng lên nhau, tận lực làm nó kiên cố hơn chút. Mà quấn cọc gỗ là dây mây trong rừng nhiệt đới. Nhưng dây mây này không biết sinh tồn bao nhiêu năm, chỉ biết thập phần cứng cỏi, cường giả Tinh Cực Cảnh tầm thường đều không thể một kích chặt đứt nó, chỉ có thể lưu lại hoa ngân ở trên.
Thuyền lớn kiến tạo xong, Diệp Trần lại lại ở mặt trên kiến tạo bốn cái giá đặt mái chèo. Mà mái chèo cố ý trang bị tám cái. Mỗi cái đều dài hơn hai mươi thước, chỗ thô nhất bị gọt thành hình dẹt, rộng ba thước, phảng phất như mái chèo trang bị cho cự nhân.
- Trên hồ nước nhìn như gió êm sóng lặng, ai cũng không biết sẽ phát sinh nguy hiểm gì, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị một ít thuyền nhỏ.
Thấy một vài người khẩn cấp ra khơi, Diệp Trần cũng không nóng lòng, hắn thích để sự tình làm tới vạn vô nhất thất, dù cho gặp phải nguy hiểm, cũng có kế hoạch hậu bị.
Đối với điều này, Mộ Dung Khuynh Thành không chút nghi ngờ.
Thuyền nhỏ kiến tạo xong, hai người cất trong Trữ Vật Linh Giới.
Chợt, hai người leo lên thuyền lớn, mỗi người cầm một mái chèo, khua động trong nước, để thuyền lớn từ chậm tới nhanh hướng về hồ nước phía trước chạy tới.
Khi từ bên cạnh loài chim cổ quái đi qua, những loài chim này không chút kinh hoảng, vỗ cánh kẽo giãn khoảng cách.
Trong một khắc mọi người không chú ý, một con chim lớn biến mất trên hồ nước, một chút bọt nước cũng không tạo ra.
Dần dần, đội thuyền càng đi càng xa, đã không còn nhìn thấy rừng nhiệt đới ở phía sau nữa.
- Trong Thánh hồ có Ba Lan Thánh Tộc Thánh Xà, bọn họ sẽ chết một bộ phận người.
Một đám người chậm rãi từ trong rừng nhiệt đới đi ra, dẫn đầu là một người tóc hoa râm, thể trạng hùng tráng, thân thể ngăm đen khoác một kiện áo lông bạch sắc, trên cổ đeo vòng bằng xương cực lớn. Mỗi một khối xương đều lớn hơn xương sọ của tiểu hài tử, hắn vừa nói chuyện, thường nhân nghe không hiểu.
Bên cạnh một người âm hiểm cười nói:
- Ba Lan Thánh Tộc thích thánh tế, bọn họ sẽ là cống phẩm tốt.
Người dẫn đầu lắc đầu:
- Theo rất nhiều cổ di tích bị phát hiện, người từ ngoài đến tiến nhập dưới lòng đất số lần càng ngày càng nhiều. Lần này đã là lần thứ ba trong vòng mười năm qua. Lần trước cũng chính là một năm trước, Ba Lan Thánh Tộc còn tổn thất một Thánh Nữ. Do đó Thanh Mộc Thánh tộc ta mới quyết tâm quyết định săn giết tất cả người từ ngoài đến.
- Tam trưởng lão nói là U Tâm Thánh Nữ đi sao! Đó thật đúng là mỹ nhân, đáng tiếc tiện nghi cho gã tiểu bạch kiểm từ bên ngoài đến, cũng không biết hắn dùng yêu thuật gì, lừa gạt phương tâm của U Tâm Thánh Nữ, dẫn nàng rời khỏi. Thiếu niên một đời của Ba Lan Thánh Tộc vô cùng thống hận người từ ngoài đến.
- Chớ nên xem thường thiếu niên một đời ở thế giới bên ngoài. Bọn họ tu luyện tuy rằng không giống với chúng ta, nhưng bởi số lượng đông đảo, chung quy có thể xuất hiện Vương giả.
- Vâng!
- Chúng ta đi!
Người dẫn đầu ánh mắt yếu ớt, đi qua cự ly hơn mười dặm liếc mắt nhìn Diệp Trần, sau đó xoay người tiến nhập rừng nhiệt đới.
...
Hồ nước vô biên vô hạn, như mộng như ảo.
Nghe tiếng ba đào, Diệp Trần không ngừng khua động mái chéo.
Cái giá bên cạnh, trong ánh mắt Mộ Dung Khuynh Thành có hắc quang chợt lóe rồi biến mất, nàng thản nhiên nói:
- Chúng ta bị một vài thứ theo dõi.
- Là mãng xà đi sao!
Diệp Trần hồi đáp.
Hoa lạp!
Diệp Trần vừa dứt lời, đội thuyền ở phía trước gặp phải tập kích, một con hắc sắc mãng xà dài hơn trăm thước chui ra khỏi mặt nước, hé miệng lớn, để một gã cường giả Tinh Cực Cảnh nuốt vào, không ít người nhãn lực tốt. Rõ ràng là mãng xà có chòm râu thật dài, phảng phất như long tu trong truyền thuyết.
Hoa lạp! Hoa lạp! Hoa lạp!
Hắc sắc mãng xà không chỉ một con, mà chúng liên tiếp nổi lên mặt nước, mang theo người trên đội thuyền.
- Đến!
Mộ Dung Khuynh Thành buông mái chèo, cánh tay vừa nhấc, túm lên một con mãng xà, sau đó thân thể xoay tròn, con mãng xà khổng lồ kia thân bất do kỷ bay ra vài dặm, tao ra sóng nước.
Đông!
Thân thể Mộ Dung Khuynh Thành nhoáng lên, thuyền dưới chân tung về phía trước.
- Ta đến giải quyết!
Diệp Trần nhảy xuống, tay trái nắm sát biên giới chiếc thuyền, thân thể huyền phù giữa không trung, tay phải nắm huyền chém ra một kiếm, mau lẹ chém về phía một con hắc sắc mãng xà khổng lồ khác.
Hắc sắc mãng xà lân phiến sao mà cứng, nhưng Sát Lục Kiếm Ý của Diệp Trần nhằm vào thân thể sinh vật, mãng xà bị một kiếm xuyên thân, huyết lưu nhiễm hồng mặt hồ.
Ăn đau nhức, khí lực mãng xà bị rút ra, chui xuống dưới đáy hồ, mà chiếc thuyền cũng bởi vì mất đi chút lực, từ giữa không trung hạ xuống. Nhưng vào lúc này, một con mãng xà khác lại phá nước chui ra. Cái đuôi vung lên, mắt thấy liền muốn đem thuyền lớn một phân thành hai, Diệp Trần lâm trận ứng biến, tay trái phát lực đẻ chiếc thuyền vỗ bay ra.
Ầm ầm!
Diệp Trần và chiếc thuyền phân khai, đuôi mãng xà từ giữa hai người, đạp lên mặt hồ, ba đào cuộn trào mãnh liệt, bọt sóng bắn khắp nơi.
Ba ba ba ba ba...
Hít sâu một hơi, Diệp Trần nhẹ nhàng đạp trên mặt hồ, bàn chân vặn một cái, một cổ lực nâng hắn lên, chợt rất nhanh bước chạy, Phá Phôi Kiếm trong tay nghiêng đâm xuống.
Uống!
Dưới chân toàn lực bạo tăng, Diệp Trần lăng không nhảy lên, một kiếm đâm trúng cổ mang xà, thứ lạp một tiếng, dụng lực chém đứt.
Sau một khắc, huyết lưu như đại vũ rơi xuống, con mãng xà này trộm gà không được, còn mất nắm gạo, đầu bị chắt đứt, vết cắt nhẵn bóng bằng phẳng.
Diệp Trần ung dung như vậy, không có nghĩa là tất cả mọi người cũng thế. Trừ mười hai Linh Hải Cảnh đại năng ra, những người còn lại đều là chật vật bất kham, không phải bị mãng xà cuộn tung thuyền, thì là bị kéo xuống dưới đáy hò, sinh tử không rõ. Trong lúc nhất thời, phạm vi lớn trên mặt hồ đỏ sậm một màu, mùi máu tanh tràn ngập.
- Hắc hắc, bảo vệ tốt bản thân đi sao! Ở chỗ này, các ngươi rất dễ chết, tùy thời đều có thể bị săn giết.
Nói một gã đại năng Linh Giả Cấp, đi tới thế giới dưới lòng đất đã không ít ngày, dưới tình huống mất đi chân nguyên, chiến lực của mọi người giảm đi, mười thành không còn lại được ba thành. Thế nhưng cho tới bây giờ, một Linh Hải Cảnh đại năng cũng chưa có chết đi. Có thể khiến hắn cho rằng thế giới dưới lòng đất không có gì uy hiếp tới hắn, tâm tình thư giãn, đồng thời không khỏi trêu chọc những cường giả Tinh Cực Cảnh liều mạng kia.
Nghe vậy, một ít người bĩu môi.
- Ra vẻ cái gì, ở thế giới dưới lòng đất này mới đúng chúng ta mở ra một góc băng sơn, ai biết nó có bao nhiêu lớn, bao nhiêu nguy hiểm?
- Ai! Bất quá
hắn nói cũng không sai, chúng ta trên mặt đất không thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng cũng không phải tùy ý để người khác chém giết. Không ngờ ở đây lại bị hạn chế chân nguyên, không chịu được một kích như thế, một con muỗi, một con mãng xà cũng có thể lấy mạng chúng ta.
- Sớm biết như vậy, sẽ không tới xem náo nhiệt.
- Nói những này có ích lợi gì, quan trọng nhất là làm thế nào rời khỏi?
Hoa lạp!
Trong loạn chiến, dưới đáy hồ đột nhiên có một con mãng xà dài dến ba trăm thước chui ra. Nói là mãng xà kỳ thực có thể dùng cá chạch thật lớn để hình dung. Từ đỉnh đầu đến đuôi đều có vây lưng, đuôi như đuôi rồng, long tu cạnh má trong suốt hơi có bạch sắc, dài đến năm sáu mươi thước. Nó mở miệng lớn, hàm răng tinh mịn cùng mãng xà tuyệt nhiên khác nhau. Lưỡi rắn vừa phun liền cuốn ba bốn người đi vào, trong đó bao gồm cả tên đại năng Linh Giả Cấp kia.
- Không!
Hắn phản ứng lại, một chưởng đánh vào trên đầu đối phương.
Thế nhưng con mãng xà hung hãn này không biết đã sống bao nhiêu năm, phòng ngự siêu cường, một chưởng ẩn chứa võ đạo ý chí cũng bất quá chỉ khiến đầu nó hơi lệch, không có bất kỳ thương tổn gì. Ngược lại càng phát ra phẫn nộ, một ngụm đem con mồi nuốt vào.
- Chạy mau!
Mọi người từ trong khiếp sợ thanh tỉnh, ra sức khua động mái chèo, hướng một phía khác của hồ nước phóng đi.
Một ngụm nuốt vào ba bốn người, mãng xà hung hãn vẫn chưa thỏa mãn, liền truy đuổi phía sau, thỉnh thoảng cuốn bay một cái thuyền, nuốt ăn cường giả Tinh Cực Cảnh.
Bích Thủy Linh Tông thực sự nhìn không được, hắn đứng ở đuôi thuyền, thi triển ra một môn áo nghĩa võ học tự nghĩ ra khác.
- Đại Ngọc Thiết Cát!
Dưới võ đạo ý chí dẫn dắt, hơn mười đạo thủy lưu từ trong hồ bay ra. Những thủy lưu này ngưng luyện thành lưỡi dao, đan xen ngang dọc, tựa như đại võng hướng về không ít mãng xà và con mãng xà hung ác kia thiểm điện trùm xuống.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
So với võ đạo võ đạo Tông Sư Cấp cường hãn, lưỡi dao có thủy lưu dựa vào, càng phát ra uy lực đến mức tận cùng. Ngoài mãng xà hung hãn kia, những con mãng xà khác đều bị tứ phân ngũ liệt. Mà mãng xà hung hãn cũng không chịu nổi, trên người nhiều ra môt mảnh đao ngân hình võng, tiên huyết chảy ra, nhiễm hồng một mảnh lớn trên mặt hồ.
- Âm Ma Tân!
Âm Ma Tông cũng xuất thủ, cánh tay hắn xoay tròn, một thanh loan đao kích bắn ra, chỗ lưỡi đao có răng cưa tự động băng liệt. Theo chỗ vết thương của mãng xà hung hãn cắt qua.
Thứ lạp!
Tiên huyết như thác nước, nửa đoạn trên của con mãng xà hung hãn nghiêng rơi xuống, trong nháy mắt mất mạng.
- Đại năng Tông Sư Cấp chính là đại năng Tông Sư Cấp, mất đi chân nguyên vẫn cường hãn như vậy.
Chú ý tới một màn này, trong lòng mọi người chấn động, đối với đại năng Tông Sư Cấp có nhận thức mới.
Hồ nước không tính là quá lớn, nhưng dưới tình huống chân nguyên, mọi người phải tốn một tuần cũng chưa có chạy đến đầu cùng, ven hồ vẫn xa xa không rõ.
Trên đất bằng, hồ nước cùng một con sông dài trong lục địa nối liền.
- Có người từ ngoài đến đang đi về hướng này.
- Nhân số là hơn bảy mươi người, bị các ngươi giết hơn hai mươi người, có hai người thập phần lợi hại, giết Thánh Xà trưởng lão.
Thanh niên nheo mắt lại, vỗ vỗ đầu mãng xà, để nó lẻn vào đáy sông, lạnh lùng nói:
- Có ta Kim Phong Thánh Tử tại đây, lần này sẽ không để bất kỳ một người từ ngoài đến nào còn sống rời khỏi, toàn bộ đều phải chết.
Làm Thánh Tử Ba Lan Thánh Tộc, Kim Phong Thánh Tử thực lực có thể bài đến tiền thập. Một năm trước U Tâm Thánh Nữ bị bắt cóc là nghĩa muội của hắn, vốn phải gả cho Thánh Tộc Thánh Tử càng cường đại hơn, ai ngờ phát sinh loại sự tình này, để tộc nhân thập phần phẫn nộ.
- Không có gì bất ngờ xảy ra ma nói, hai gã lợi hại bên ngoài đến kia hẳn là Linh Hải Cảnh Tông Sư, ta đây sẽ dẫn theo hai gã tế ti trưởng lão tới.
Xoay người, Kim Phong Thánh Tử đi về phía kiến trúc cao nhất.
Lại ba ngày trôi qua, mọi người rốt cục thấy lục địa. Trên đó có sơn có thủy, cùng thế giới bên ngoài không có gì khác nhau. Khác biệt duy nhất là bầu trời luôn hôn ám, trong tầng mây hôi sắc chiếu ra cũng không phải là ánh mặt trời, mà là một loại quang mang tràn ngập khuynh hướng cảm xúc.
Đông!
Thuyền cập bờ, còn lại hơn năm mười người đều nhảy xuống.
- Nơi này là địa phương nào, sao ta thấy có chút không thích hợp.
- Thế giới dưới lòng đất ở đâu đều không thích hợp, ngươi có thể trông chờ vào cái gì?
Lướt qua bãi cát, xuất hiện trong tẩm mắt mọi người là một mảnh sơn lâm. Sơn lâm tựa hồ trải qua vô số lần đại chiến, mặt đất mấp mô, cây cối đổ rạp một mảnh. Có vài nơi so với lưu sa còn đáng sợ hơn. Mọi người tận mắt nhìn thấy một con tiểu xà rơi vào trong đó, không còn bò lên trên được nữa.
Cẩn thận tiến nhập vùng sơn lâm. Mọi người thậm chí không kịp thở ra, chợt nghe thấy ba bốn tiếng nổ mạnh vang lên. Năm tên cường giả Tinh Cực Cảnh tựa như bao tải thủng, thất khổng chảy máu, bay ngược ra ngoài mấy chục thước, đi đời nhà ma, chết dị thường nghẹn khuất.
- Có bẫy rập.
Diệp Trần nhíu mày.
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Từ ba động vừa rồi mà xem, hẳn là ý niệm bạo tạc bẫy rập, không ngờ người của thế giới này đã để ý niệm phát triển đến trình độ như vậy.
- Vừa rời miệng hổ, lại gặp bầy sói, chỉ có thể đánh một trận.
Bị nhân loại dưới lòng đất coi thành con mồi, ai cũng không chịu nổi, muốn sống sót, chỉ có chiến đấu, cái khác đều là vô nghĩa, không thực tế.