Hắc sắc đại kiếm cắm trên mặt đất, Hắc Kiếm Khách đứng người lên, không nói một lời trở về chỗ ngồi của mình.
Lôi Chi Công Chúa nhìn chăm chú Hắc Kiếm Khách ly khai, chậm rãi thở ra một hơi, tuyên bố:
- Trận luận bàn này, Diệp Trần thắng!
Nghe vậy, mọi người ở phương hướng Nam Trác Vực liền có biểu lộ khác nhau.
Mạc Linh Phong là cuồng hỉ, không thể tưởng được vào một khắc cuối cùng, Diệp Trần lại gọn gàng đánh bại Hắc Kiếm Khách, một kiếm chiêu kia, thật sự quá kinh diễm rồi.
Tư Không Thánh thì cười lạnh một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Đệ Thất Dạ và Đệ Lục Dạ ở bên cạnh hắn nhìn nhau cười khổ, tự nhận không phải là đối thủ của Diệp Trần.
Biểu lộ của những người khác thì rất bình thường, đã sớm nhìn quen sự thâm tàng bất lộ của Diệp Trần rồi, nói không chừng đối phương còn lưu lại sát chiêu lợi hại hơn cũng nên.
Phương vị Kim Sa Vực, cô gái tóc tím xinh đẹp bên cạnh Cương Linh Tử quay đầu lại nói:
- Lãnh Trác, ngươi không đi khiêu chiến hắn sao?
Lãnh Trác mặc một bộ quần áo tro sắc, tướng mạo bình thường, hắn người cũng như tên, thập phần lãnh đạm, chuyện gì cũng không gây nổi sự chú ý của hắn, tựa hồ không để tất cả vào mắt. Sắc mặt hắn không đổi, không nóng không lạnh nói:
- Ta không bằng hắn!
- Có ý tứ!
Cô gái xinh đẹp tóc tím hơi kinh ngạc, nàng không phải là kiếm khách, đối với cuộc chiến kiếm khách ở tâng thứ cao thâm thế này cũng không thấu triệt lắm, nhưng lại là rõ Lãnh Trác. Kiếm pháp của người này có một phong cách riêng, am hiểu Nhất Kích Tất Sát, dù đối mặt với người mạnh hơn mình cũng không chút sợ hãi. Có ví dụ chứng minh hẳn hoi, trong vài năm gần đây, hắn đã giết không biết bao nhiêu kiếm khách có thực lực mạnh hơn mình, được giới giang hồ trong Kim Sa Vực xưng là Đoạt Mệnh Kiếm Khách.
Cô gái xinh đẹp tóc tím vốn tưởng rằng Lãnh Trác sẽ đi lên khiêu chiến Diệp Trần một phen, nào đoán được đối phương lại nói thẳng ra là không bằng Diệp Trần, cái không bằng này, nghe không giống như thực lực không bằng mà phương diện hắn am hiểu không bằng, nói cách khác, Lãnh Trác cho là mình ngay cả chút cơ hội cũng không có.
Chiến thắng Hắc Kiếm Khách, Diệp Trần cảm giác Chân Nguyên của bản thân đã tiêu hao không ít, ôm quyền nói
- Tại hạ đã chiến liền bốn tràng, Chân Nguyên tiêu hao không ít, đi xuống nghỉ ngơi một chút vậy.
Nói xong, hắn quay người đi về chỗ ngồi của mình
Nhìn qua bóng lưng Diệp Trần, không ít người lộ ra ánh mắt kính nể. Một người một kiếm, chiến liền bốn người, liên tiếp đánh bại bốn người, hơn nữa bốn người này cũng không phải là hạng vô danh, thành tựu lần này, một khi đạt được, không thể không nói là một hồi oanh động, Nam Trác Vực cũng vì hắn nên cấp bậc nhảy lên cấp hai, hơn nữa ở cấp bậc thứ hai nhất thời không thể nào ước lượng được.
Mặc kệ Vũ Đạo Trà Hội tiếp theo thế nào, danh xưng Nam Phương Vực Quần đệ nhất kiếm khách đã triệt để rơi vào trên người Diệp Trần, không bao nhiêu ngày nữa, sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Phương Vực Quần, khiến người trong thiên hạ đều biết, danh tiếng của hắn cũng lần đầu tiên vang vọng ở Nam Phương Vực Quần.
Đệ nhất kiếm khách!
Nam Phương Vực Quần!
Đây là vinh quang bực nào.
Trừ vinh quang đệ nhất kiếm khách này, tất cả mọi người đều cho rằng, Diệp Trần có thực lực xếp vào Top 10, Top 3 thì không có khả năng, thứ tư, thứ năm hoặc thứ sáu cũng có thể.
- Thật đúng là một khi thành danh thiên hạ đều biết a!
Mọi người sinh lòng cảm khái.
Kết cục của Diệp Trần khiến cho những trận luận bàn kế tiếp hơi chút bình thản, bất quá mọi người lại rất chờ mong, chờ mong trận luận bàn càng sôi động hơn nữa. Dù sao cũng có không ít nhân vật lợi hại còn chưa ra tay, nhất là Lôi Chi Công Chúa, Thiên Thư công tử cùng với Cương Linh Tử.
Theo mọi người thấy, Lãnh Trác không dám khiêu chiến Diệp Trần hắn chỉ có hư danh thôi, không xứng với danh xưng Đoạt Mệnh Kiếm Khách này, cũng không xứng là một trong tam đại kiếm khách của Nam Phương Vực Quần Tam. Nhưng bọn hắn đã sai rồi, thực lực của Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của bọn hắn.
Liên tục bốn đối thủ, đều là những kiếm khách thập phần nổi danh, nhưng bọn hắn đều thảm bại trên tay Lãnh Trác.
Đối thủ đầu tiên là Lý Đạo Hiên, hắn chỉ tiếp được một kiếm, kiếm thứ hai dù thế nào cũng không xử ra được, bởi vì trên cổ hắn đã có kiếm của Lãnh Trác rồi.
Đối thủ thứ hai là Phượng Yên Nhu, cũng chỉ tiếp được một kiếm, không phải là vì Băng Tuyết Kiếm Vực không đủ mạnh, mà là ngay cả Băng Tuyết Kiếm Vực cũng không kịp thi triển ra. Kiếm của đối phương giống như là U Linh vậy, không đợi ngươi lấy lại tinh thần, đã đột phá phòng ngự của ngươi, nhanh đến đáng sợ, chuẩn đáng sợ.
Đối thủ thứ ba là U Hỏa Kiếm Khách bài danh thứ hai của Hỏa Chiểu Vực, thực lực vừa vặn hơn hai người trên, hắn tổng cộng chống đỡ được ba kiếm của Lãnh Trác. Kiếm thứ nhất bất phân thắng bại, kiếm thứ hai dễ dàng bị đánh bay trường kiếm, kiếm thứ ba bị đánh vỡ hộ thể Chân Nguyên, kiếm thứ tư ba vai bị trúng kiếm, thắng bại đến nhanh như vậy, đến nổi chúng nhân còn chưa kịp phản ứng gì nữa.
Mà đối thủ thứ tư không phải là ai khác, mà chính là Lăng Hàn Dạ bài danh hàng đầu của Phiêu Miểu Tuyết Vực, được người xưng là Phiêu Tuyết Kiếm Khách. Cho dù có danh xưng Phiêu Tuyết Kiếm Khách, nhưng thực lực của Lăng Hàn Dạ cũng chỉ tương đương với Xích Thủy Tiểu Chân Nhân Vương Xích thôi, nhiều nhất là cao hơn một chút, cho nên, hắn vẫn thất bại, nhưng tốt xấu gì cũng liều mạng đỡ được bảy kiếm.
Đến tận đây, mọi người rốt cục minh bạch, không phải Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác không được, mà là Diệp Trần quá mạnh, cho dù có lên cũng không phải là đối thủ của Diệp Trần.
- Đoạt mệnh khoái kiếm thật đáng sợ!
Mạc Linh Phong lẩm bẩm nói.
Diệp Trần nói:
- Nếu như nói kiếm của Hắc Kiếm Khách là truy cầu lực sát thương, thì kiếm của Lãnh Trác chính là truy cầu Nhất Kích Tất Sát, loại hình của cả hai khác nhau, nhưng về mặt nào đó thì còn Lãnh Trác còn muốn đáng sợ hơn.
- Ân!
Mạc Linh Phong gật gật đầu, hắn cũng không phải là người ngu dốt, Lãnh Trác thật giống như thích khách trong kiếm khách vậy, truy cầu hiệu suất, cho nên đối với người thực lực hơi thấp một chút thì càng không muốn đối mặt với Lãnh Trác.
Trong những trận luận bàn sau đó, Băng Linh, Mạc Ngôn, Cốc Du Vân cùng với Càn Vân lần lượt lên khiêu chiến những thanh niên tuấn kiệt của vực khác. Thực lực của Băng Linh so với Lý Đạo Hiên Nghiêm Xích Hỏa thì chênh lệch một chút, khiến cho không ít người kinh hô Nam Trác Vực biến thái. Đã có Diệp Trần Lý Đạo Hiên Nghiêm Xích Hỏa còn chưa đủ, lại toát ra một Băng Linh, có lẽ lấy đội hình trước mắt của Nam Trác Vực, so ra còn kém tam đại cường vực, luận thực lực bình quân, so các cũng kém năm đại vực uy tín lâu năm như Phiêu Miểu Tuyết Vực Vân Lan Vực... Phỏng chừng so với Hoành Lĩnh Vực thì mạnh hơn nhiều, nhưng phải rõ ràng một chút, Vũ Đạo Trà Hội lần trước, Nam Trác Vực chính là một chuyện chê cười, toàn trường mấy trăm người, chỉ có một mình Tư Không Thánh là người của Nam Trác Vực, chẳng ai ngờ rằng, cách xa hai năm, Nam Trác Vực đã có một biến hóa kinh người, cường nhân xuất hiện lớp lớp.
Băng Linh tỏa ra hào quang thuộc về nàng, Mạc Ngôn thì lâm vào trầm luân, ảm đạm thấy sắc. Đương nhiên, ở Nam Trác Vực, hắn như cũ vẫn là một thiên tài rất giỏi, hiếm có, nhưng đây là Nam Phương Vực Quần, không có thiên tài nhất, chỉ có càng thiên tài, thực lực hắn biểu hiện ra ngoài không khác gì với những thiên tài bình thường cả.
Về phần Cốc Du Vân và Càn Vân mặc dù không bộc phát ra năng lực quá lớn, nhưng so với số tuổi của bọn hắn và tiến bộ mấy năm nay, quả thực không thể bỏ qua được. Nhưng có một điều dám khẳng đính chính là, Vũ Đạo Trà Hội sau này, bọn hắn tất nhiên là lực lượng trung kiến của Nam Trác Vực.
- Chậc chậc, thật sự là mỹ nữ khí chất tuyệt hảo!
- Nam Trác Vực chẳng những chỉnh thể tính
thoát thai hoán cốt, mỹ nữ xuất ra liền tục đều quá mức, chẳng lẽ ông trời bắt đầu chiếu cố Nam Trác Vực rồi sao, cho tất cả thiên địa tinh hoa đều hội tụ về nơi đó.
- Nàng gọi Mộ Dung Khuynh Thành sao! Quả thật là người cũng như tên.
Mộ Dung Khuynh Thành vừa lên tràng, vẻ mặt của đa số thanh niên tuấn kiệt đều rung động, một ít giai nhân tự xưng là mỹ nữ cũng âm thầm nếm vị chua.
Đối thủ của Mộ Dung Khuynh Thành cũng không phải là người tầm thường, chính là thanh niên cao thủ bài danh thứ ba ở Tuyết Thiết Vực.
Kết quả thật khiến người khác sợ hãi.
Đối phương căn bản không có bất cứ lực hoàn thủ nào cả, cuối cùng không thể không tự động nhận thua.
Đối thủ thứ hai càng mạnh hơn nữa, là thanh niên cao thủ bài danh thứ tư của Phù Quang Vực. Phù Quang Vực là vực của Thiên Thư công tử, được công nhận là một trong tam đại cường vực của Nam Phương Vực Quần. Bài danh thứ tư ở đó, nếu đặt ở Phiêu Miểu Tuyết Vực phỏng chứng chính là bài danh thứ hai nhưng vẫn không phải là đối thủ của Mộ Dung Khuynh Thành.
- Sao có thể, Nam Trác Vực đến cùng có chuyện gì thế, lãnh diễm mỹ nữ Băng Linh trước đó đã đủ mạnh rồi, nhưng Mộ Dung Khuynh Thành này lại càng mạnh hơn nữa.
- Không nói trình độ bình quân, chỉ đơn thuần chiến lực trình độ cao nhất bài danh trong top 5, Nam Trác Vực tuyệt đối là đệ nhất vực sau tam đại cường vực, thật là đáng sợ.
Không biết từ khi nào, Nam Trác Vực đã trở thành tâm điểm nghị luận của mọi người, một mực chưa từng dừng lại.
- Hắc hắc, có ý tứ, nhịn không được ngứa tay rồi.
Phương trận Lôi Vực, Ân Thiếu giáo chủ Ân Tông Ly ngồi ở bên cạnh Ngự Thú công tử Mạc Tường đứng người lên, vẻ mặt cười tủm tỉm đi lên tràng.
- Cái gì, Ân Tông Ly muốn khiêu chiến Mộ Dung Khuynh Thành?
Ân Tông Ly ở Lôi Vực có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh, Vũ Đạo Trà Hội lần trước, bài danh gần với Mạc Tường, là đệ tam của Lôi Vực, mà khi đó Mạc Tường cũng không so tài với hắn, nếu nói đúng ra thì, khả năng sàn sàn nhau là tốt nhất, xem như Mạc Tường tương đối mạnh hơn, cũng chỉ là mạnh hơn một chút thôi, hai người đều có được thực lực xếp vào top 10 ở Nam Phương Vực Quần .
- Ân Tông Ly, một đầu trong mười đầu Giả Long.
Bên kia, Thiên Thư công tử thấp giọng thì thầm.
Tuyệt thế mỹ nử tên U Tâm lắc đầu
- Hắn thất bại.
- A!
Thiên Thư công tử hơi kinh ngạc, nếu như lời này là do người khác nói ra, thì hắn sẽ âm thầm châm chước một phen, nhưng nói ra lời này lại chính là U Tâm, hắn không tin cũng phải tin, tuy rằng hắn biết tin tưởng mù quáng là không được tốt lắm.
Thực lực của U Tâm không bằng hắn, nhưng chỉ có hắn mới rõ, nhãn lực của U Tâm có thể nói là đáng sợ, đó là một loại lực quan sát rất thâm sâu.
Thân là thiếu giáo chủ Thiểm Linh Giáo, tằng tôn tử của Thiểm Linh Vương, thực lực của Ân Tông Ly không thể nghi ngờ là rất cường đại, mà thứ hắn dựa vào để thành danh chính là tốc độ, tốc độ lập lòe tựa như u linh, tốc độ của hắn một khi được triển khai ra, ngoại trừ ba người Lôi Chi Công Chúa thì bất luận kẻ nào cũng phải đau đầu cả.
XÍU... UU!!
XÍU... UU!!
XÍU... UU!!
Tia chớp ố vàng tung hoành, mọi người đã không nhìn thấy bản thể của Ân Tông Ly nữa.
- Ly Quang Trảm!
Rồi đột nhiên hắn xuất hiện ở sau lưng Mộ Dung Khuynh Thành, Ân Tông Ly vung cánh tay lên, quang hồ hơi mỏng dài đến mấy trượng chém ra như tia chớp.
Cờ-rắc!
Quang hồ không hề đánh trúng Mộ Dung Khuynh Thành, vẻn vẹn chỉ va chạm với mặt Lôi Vân Thiết trên mặt đài tạo nên một đoàn hỏa hoa, mà Lôi Vân Thiết tựa hồ như được một tầng năng lượng bảo hộ qua nên không tổn hại mảy may.
Ân Tông Ly nhướng mày, trong một sát na ban nãy, Mộ Dung Khuynh Thành lăng không lướt ngang mấy bước, xem như là di hình hoán ảnh, so với thuấn gian di động còn nhanh hơn.
- Thiên Chuyển Bách Thứ!
Tốc độ tăng lên đến cực hạn, Ân Tông Ly mỗi một lần xoay người, đều phát động một lần công kích, trong nhất thời, đám người ở ngoài trông thấy đều là công kích của hắn, vạn phần quỷ dị.
- Thiên Xích!
Trong mắt lóe lên hắc quang, Mộ Dung Khuynh Thành đã tìm ra được tiết tấu của Ân Tông Ly, sớm vỗ ra một chưởng, hàm ẩn sức đẩy kinh người.
- Không tốt!
Thân ảnh Ân Tông Ly dừng lại một chút, cưỡng ép cải biến quỹ tích di động của mình.
PHỐC!
Sức đẩy vô hình vô Tướng, Ân Tông Ly không có việc gì, nhưng một gã thanh niên Tuyết Thiết Vực phía sau hắn một dặm thì xui xẻo rồi, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra Chỉ Điểm Giang Sơn Đài.
"Nàng rõ ràng có thể nhìn thấu thân pháp của ta? "
Ân Tông Ly kinh nghi bất định.
Không phải chỉ có Ân Tông Ly kinh nghi, kể cả ba người Lôi Chi Công Chúa Thiên Thư công tử, tất cả mọi người thập phần kinh nghi, bởi vì bọn hắn ở bên ngoài cũng chỉ mơ hồ nhận ra quỹ tích của Ân Tông Ly, nếu đổi là bọn hắn thì tuyệt đối không cách nào sớm công kích đối phương được.
- Khó trách ngươi nói Ân Tông Ly thất bại!
Thiên Thư công tử tự nhận là mình nhìn thấy được quỹ tích một chút, nhưng không bằng Mộ Dung Khuynh Thành được, còn đối phương thì phỏng chừng tương đương với U Tâm, lực quan sát của hai người các nàng, tuyệt đối rất cường hãn, không người có thể sánh được.
"Ở thế giới dưới lòng đất cũng thế! " Diệp Trần không chỉ một lần được thấy cảm giác lực của Mộ Dung Khuynh Thành, loại cảm giác lực kia của đối phương không thể là tinh thần lực được, mà là một loại lực lượng cấp độ càng sâu càng thần bí, một loại lực lượng người thường không thể tu luyện được.
Không ngừng bị nhìn thấu quỹ tích di động, Ân Tông Ly rốt cục không kiên nhẫn được nữa, hắn có thể xếp thứ ba ở Lôi Vực, tự nhân không hề thua kém Mạc Tường, cũng chính là vì có quan hệ với thân pháp, giờ thân pháp lại không có tác dụng gì cả, thực lực của hắn cũng giảm đi nhiều.
- Cho dù bị nhìn thấu thì sao, tiếp ta một chiêu.
Ân Tông Ly thi triển ra áo nghĩa võ học, toàn lực đánh về phía Mộ Dung Khuynh Thành.
- Phi Thiên Ám Sát Trảm!