Kiếm Đạo Độc Tôn

Song Kiếm Lưu, Đáng Sợ! (Thượng,hạ)


trước sau

Thác Bạt Khổ đang muốn ứng chiến, Diệp Trần đứng lên.

- Thác Bạt Khổ, trận này cứ để cho ta là được rồi, Chân Nguyên của ngươi đã hao tổn không ít.

Thác Bạt Khổ tựa hồ nghĩ đến cái gì, cười cười đi xuống tràng.

Biểu lộ của Mạc Tường liền giật mình rồi, chẳng lẽ...?

Mà mọi người đang uống trà liền nhao nhao nghị luận, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình.

- Không thể nào, Diệp Trần muốn khiêu chiến Mạc Tường!

- Thực lực của Mạc Tường chính là chuẩn Chân Long cấp, so Hắc Kiếm Khách không phải chỉ mạnh hơn một cấp bậc, Nghịch thức Thiên Lôi Thiết phòng chừng không chút tác dụng với hắn a!

- Việc này không có quan hệ với vấn đề võ học, mà là vấn đề thực lực trụ côt.

- Đúng, luận võ học, Mạc Tường không hề thua kém kẻ nào cả, cho nên dù có ẩn tàng sát chiêu lợi hại hơn cũng không được, chẳng lẽ vẻn vẹn chỉ vì khiêu chiến mà khiêu chiến sao, hoặc là hắn nhìn ra Thác Bạt Khổ đánh một trận cùng Lỗ Hồn đã tiêu hao không ít Chân Nguyên nên thay hắn nghênh chiến.

Lúc Mạc Tường đánh với Thác Bạt Khổ, trên người xuất hiện khí lưu màu xanh da trời thập phần cường đại, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn có thể đối kháng với Cự Tích hư ảnh của Thác Bạt Khổ, cho nên có rất ít người coi trọng Diệp Trần, cho rằng chỉ dựa vào kiếm ý cấp kiếm hồn thì không thể nào thắng Mạc Tường được.

Bên trong đình đài, thân hình Diệp Trần run lên, giống như quỷ mị xuất hiện trước người Mạc Tường trăm bước.

- Nếu thực lực của ngươi vẫn như trước thì không thể nào thắng ta được, ngươi hẳn phải thất bại.

Mạc Tường có chút nhìn không thấu được Diệp Trần, xuất lời dò xét.

Diệp Trần thản nhiên nói:

- Ngươi cứ xuất toàn lực ứng phó là tốt rồi.

- A!

Mạc Tường không biết sự tự tin của Diệp Trần là đến từ đâu, nhưng hắn loáng thoáng biết rõ, một trận chiến này, sẽ không nhẹ nhõm, đối phương hiển nhiên còn thủ đoạn che dấu.

Bất quá, cho dù có thủ đoạn che dấu thì sao chứ!

Trừ phi ngươi tìm hiểu áo nghĩa võ học đến năm thành hỏa hầu, nhưng đáng tiếc, áo nghĩa võ học năm thành hỏa hầu đã là đừng ranh giới rồi, ngoài năm thanh cần phải dùng áo nghĩa để thôi động, ý cảnh đã bất lực, nói cách khác, không lĩnh ngộ áo nghĩa tương ưng, căn bản không thể nào tìm hiểu áo nghĩa võ học đến ngoài năm thành hỏa hầu, đó mới là tinh túy chính thức.

- Có cần phải toàn lực ứng phó không, để ta xem đã.

Thoại âm rơi xuống, hai chân Mạc Tường khẽ cong, lăng không nhảy ra, nhẹ nhàng và dũng mãnh đều được xem trọng, vẫn là chiêu nhạn tập đối phó với Thác Bạt Khổ lúc trước. Nhạn Tập tuy rằng đơn giản, từ lâu đã không phải là bí mật gì, nhưng do Mạc Tường thi triển ra thì không có bất kì sơ hơ nào, mà lại nhanh như lưu tinh.

Thân thể lướt đi giữa không trung, Mạc Tường đầu gối của đùi phải mang theo đuôi lửa lưu tinh màu xanh da trời đánh tới Diệp Trần.

Cực nhanh, siêu nhanh!

Một chiêu này ngưng tụ sức bật của Mạc Tường, giờ phút này chiêu thức phá giải đã không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì dưới sự cực nhanh, há lại có thời gian phá giải chiêu thức.

Thế nhưng...

Hắn nhanh, Diệp Trần còn nhanh hơn!

Nhanh chính là rút kiếm nhanh.

Trên tay Diệp Trần, quá trình rút kiếm cơ hồ có thể bỏ qua, tâm động tay động, tay động kiếm xuất, kiếm khí bừng bừng phấn chấn, xé rách trường không.

Phanh!

Kiếm quang giống như loan nguyệt đụng vào cùng một chỗ với hào quang lưu tinh màu xanh da trời, sóng xung kích hình tròn ầm ầm khuếch tán, chân nguyên bích chướng bốn phía phát ra tiếng kẽo kẹt rên rỉ.

- Tốc độ rút kiếm nhanh vậy!

Đồng tử Mạc Tường co rụt lại, Nhạn Tập bị đón đỡ, chiêu Mãng Phác ở phía sau lập tức chết non, đây là cục diện hoàn toàn trái ngược với lúc đối chiênThác Bạt Khổ.

Tư thế thân thể không đổi, bàn chân Diệp Trần trượt sát mặt đất, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn trúng Mạc Tường bị sóng xung kích đánh ra sơ hở, một kiếm trảm tới.

Kiếm khí ẩn chứa kiếm ý cấp kiếm hồn xé rách trường không, tựa như một bả đao chuyên dùng để cắt gọt, chuẩn xác khai mở hộ thể chân nguyên của Mạc Tường.

PHỐC!

Kiếm khí nghiền nát, trên bàn tay Mạc Tường bắt đầu khởi động khí lưu màu xanh da trời, sôi trào như lửa, mà quần áo nơi hông của hắn, thình lình lại xuất hiện một vết rách.

Cúi đầu nhìn nhìn bên hông, lại nhìn Diệp Trần một chút, thần sắc Mạc Tường ngưng trọng hơn rất nhiều, khí lưu màu xanh da trời bên phía tay phải bỗng bộc phát, vung tay bổ đánh.

- Hổ Phách Chưởng!

Quang chưởng màu xanh da trời thế như chẻ tre, lực phá hoại tăng gấp đôi, Mạc Tường đoán rằng, bằng vào thực lực trước mắt của Diệp Trần thì ngăn cản Hổ Phách Chưởng sẽ rất miễn cường, mà Hổ Phách Chưởng cũng không phải là sát chiêu mạnh nhất của hắn.

- Xem ra không đề thăng Kiếm Ý thì không được.

Mi tâm có chút phồng lên, kiếm ý lượn lờ quanh thân Diệp Trần tăng vọt, nếu như nói lúc trước là kiếm ý cấp kiếm hồn sơ đẳng vậy thì bây giờ chính là sơ đẳng đỉnh phong, theo Kiếm Ý lớn mạnh, cả người Diệp Trần giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, phong mang lộ ra ngoài, kiếm khí bức nhân, cho dù ở ngoài tràng mọi người cũng có thể cảm nhận được cổ ý chí lăng lệ ác liệt này.

- Thiên Lôi Thiết!

Trong tay cầm chính là Phá Phôi Kiếm, tuy rằng không bằng Lôi Trạch Kiếm phối hợp với Thiên Lôi Thiết, nhưng lại tốt hơn Thanh Mộc Kiếm, kiếm quang bổ xuống, thoáng cái đã cắt vụn quang chưởng màu xanh da trời.

- Cái gì, Kiếm Ý lại gia tăng lên!

- Rõ ràng không phải che dấu sát chiêu, mà là che giấu thực lực.

Mọi người ngạc nhiên, chợt giật mình.

- Tiếp ta một chiêu Hổ Phách Thập Tự Phách!

Chẳng biết lúc nào, Mạc Tường đột ngột từ mặt đất bắn lên thiên không, trên hai tay bộc phát ra khí lưu như lửa màu xanh da trờ, hừng hực thiêu đốt, sau đó hai tay giao nhau giơ lên cao, ầm ầm đánh xuống.

- Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết!

Diệp Trần sớm đã phòng một chiêu này, tay trái cầm ngược chuôi kiếm Lôi Trạch Kiêm, thuận thế rút ra mà chém ngược lên trên, kiêm quang xanh thẳm thoáng cái đã quấn lấy hai đạo quang hồ giao nhau.

Phanh!

Cuối cùng, kiếm quang và quang hồ giao nhau cùng bị nghiền nát, dư âm còn lại làm vỡ nát không ít chân nguyên bích chướng, cũng may đã có nhiều người khởi động chân nguyên bích chướng hơn.

Mạc Tường cũng không kinh hãi, Nghịch thức Thiên Lôi Thiết nếu so với thì Thiên Lôi Thiết mạnh hơn không ít, có thể ngăn trở Hổ Phách Thập Tự Phách cũng nằm trong dự liệu của hắn.

- Đây là thực lực chân thật của ngươi, nhưng thực lực chân thật của ta còn chưa biểu lộ đâu!

Hùng!

Không chỉ là hai tay, toàn thân Mạc Tường đều bộc phát ra khí lưu màu xanh da trời, những khí lưu này ma sát lẫn nhau, tựa như hỏa diễm màu xanh da trời, hừng hực thiêu đốt. Lúc đánh một trận với Thác Bạt Khổ, hắn vốn định dùng thực lực nhất đánh một trận, nhưng lại bị Lôi Chi Công Chúa gọi ngừng. Đương nhiên, hắn cũng biết, Cự Tích hư ảnh sau lưng Thác Bạt Khổ không hề đơn giản, thắng bại vẫn không thể biết được. Bất quá Diệp Trần lại không phải làThác Bạt Khổ, tuyệt đối không thể ngăn cản được chiến lực đỉnh phong của mình.

- Mạc Tường đã toàn lực ứng phó, không biết Diệp Trần có thể ngăn trở không nữa.

- Phòng chừng đã rõ rồi, thủ đoạn của Diệp Trần đều đã xuất ra hết, mà Mạc Tường lại vừa bắt đầu!

- Đúng vậy a! Khí lưu màu xanh da trời này thật đáng sợ, có khí lưu này, thực lực của Mạc Tường cơ hồ tăng lên gấp bội.

Trong lúc mọi người nhao nhao nghị luận, ánh mắt Thác Bạt Khổ không chuyển nhìn chằm chằm vào Diệp Trần. Diệp Trần, Mạc Tường đã xuất ra át chủ bài mạnh nhất rồi, còn ngươi! Ngươi có cái gì?

Không chỉ Thác Bạt Khổ, tất cả mọi người đều đang suy đoán, Hắc Kiếm Khách bại bởi Diệp Trần, Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác chưa từng đấu với Diệp Trần, La Sát Nữ vừa mới đại xuất danh tiếng, Lỗ Hồn bại bởi Thác Bạt Khổ, Tư Không Thánh mặt không biểu tình, kể cả Lôi Chi Công Chúa Tĩnh Ngạo Huyên, Thiên Thư Công Tử, Cương Linh Tử.

- Thực lực chân thật của ta cũng chưa từng biểu lộ!

Cho Lôi Trạch
Kiếm vào vỏ, Kiếm Ý của Diệp Trần tăng lên như tia chớp, tăng đến một trình độ dị thường đáng sợ, Kiếm Ý như thực chất thậm chí khiến hư không cũng đang rung động, thanh âm kiếm ngâm chấn động đánh sâu vào tâm linh mọi người, cuối cùng, Kiếm Ý không có chỗ phát tiết, xông thẳng lên Vân Tiêu.

Kiếm ý cấp kiếm hồn trung đẳng!

- Đây là có chuyện gì! Kiếm Ý vẫn còn tăng lên, cổ Kiếm Ý này đã không kém một vài kiếm khách Linh Hải Cảnh lợi hại rồi!

- Chẳng lẽ hắn vẫn dùng lực lượng ngang cấp để đấu với đối thủ, thật lực của đối thủ tăng lên, hắn cũng tăng lên theo sao?!

- Thật là đáng sợ, cấp độ Tinh Cực Cảnh sao lại có kiếm ý khủng bố thế được!

...

Mạc Tường rất giật mình, hắn vốn tưởng rằng đối phương đã kiềm lư kỹ cùng, ai biết được giờ mới lộ ra thực lực chân thực, nếu không phải mình thực lực đầy đủ, căn bản không cách nào bức ra thực lực chân thực của đối phương được, khó trách ngay từ đầu hắn đã muốn mình toàn lực ứng phó.

- Tốt, như vậy mới có ý tứ!

Kiếm ý xông lên trời kích thích chiến ý của Mạc Tường lên đên đỉnh phong, tình trạng của hắn tốt đến trước nay chưa từng có, hỏa diễm màu xanh da trời trên người càng đốt càng vượng.

- Tiếp chiêu!

Hỏa diễm màu xanh da trời bao quanh thân thể, tốc độ, phòng ngự và công kích của Mạc Tường đều đạt đến một cảnh giới mới, sau khí lóe lên liền lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Trần, một chưởng bổ qua, đúng là Hổ Phách Chưởng, vẫn chưa hết, tay kia của hắn uốn lượn ra, vẽ xuống một cái, Hổ Phách Câu.

Hai tay cầm kiếm, Diệp Trần tóc dài tung bay, bổ liên tiếp hai Thiên Lôi Thiết ra ngoài.

Ầm ầm!

Chân Nguyên bích chương bốn phương tám hướng không biết đã nứt vỡ biết bao nhiêu lần, cơ hồ có một nửa số người gia nhập vào trong hàng ngũ ngưng tụ Chân Nguyên bích chướng, mà chiến đấu của hai người cũng vừa mới bắt đầu.

Hổ Phách Thập Tự Phách!

Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết!

Sát chiêu của hai người cũng không nhiều lắm, nhưng bởi vì quá nhanh nên khiến người ta không tài nào quan sát được, mà mỗi sát chiêu được thi triển dưới tình huống bất đồng sẽ không có cùng hiệu quả, bộ bộ kinh tâm.

"Thức thứ chín của Thanh Liên Kiếm Pháp ta đã tìm hiểu được, bất quá thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, giờ không phải lúc. " Diệp Trần một bên kịch chiến, một bên suy nghĩ, nếu để Mạc Tường thì chỉ sợ tâm ý nguội lạnh, điều này đại biểu cho Diệp Trần vẫn còn thừa lực.

- Lui!

Mạc Tường lao ra khỏi chiến đoàn, lại một chiêu Hổ Phách Thập Tự Phách trảm xuống

- Đã nên kết thúc rồi!

Tay phải nắm lấy Phá Phôi Kiếm, tay trái cầm ngược chuôi kiếm Lôi Trạch Kiếm, thân thể Diệp Trần có chút cúi thấp xuống, phảng phất một đầu báo sắn súc thế xuất kích.

Thiên Lôi Thiết!

Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết!

Song kiếm cùng xuất!

Giao nhau chặt nghiêng!

Trong lúc những người đang xem cuộc chiến trợn mắt há mồm, kiếm quang chói mắt phảng phất như chia bầu trời làm bốn khối, mà giao lộ chính là thân thể Mạc Tường đang ở trên không trung.

PHỐC!

Hai cổ kiếm quang điệp gia cùng một chỗ, lực công kích chẳng những chém vỡ quang hồ giao nhau, mà còn khiến Mạc Tường bay ngược lên trời, trên ngực có một vết kiếm giao nhau, máu tươi tí tách bắn ra.

Diệp Trần thắng!

Cho đến lúc Mạc Tường ngã trên mặt đất, trong đình đài đều là một mãnh im lặng, lặng ngắt như tờ.

Rồi sau đó, không biết ai dẫn đầu hít một hơi khí lạnh, trong đình đài tức khắc như nổ tung, tiếng nghị luận ầm ĩ không chịu nổi, phân không rõ là ai nói nữa.

- Song kiếm lưu? Nói đùa gì vậy!

- Việc này chẳng khác nào hai gã kiếm khách cùng phát động công kích về phía Mạc Tường, một người thật có thể đồng thời phát ra hai tuyệt chiêu sao?

Tất cả mọi người đều gõ, từng tay vung ra từng kiếm thì rất đơn giản, nhưng muốn phát huy hai kiếm này đến trình độ cao nhất thì đã khó càng thêm khó, chứ đừng nói chi đến chém ra hai sát chiêu. Trước tiên không nói đến vấn đề cấn đối của thân thể, chỉ riêng phân tâm lưỡng dụng đã không thể rồi. Bởi vì bình thường tâm phân lưỡng dụng thật ra sẽ ảnh hưởng đến chiến lực, trừ phi là tâm phân tam dụng, tâm phân tứ dụng, dưới sự thành thạo mới có thể lợi dụng phân tâm nhị dụng tốt, nếu không mỗi người đều có thể song kiếm lưu, song đao lưu rồi.

Diệp Trần không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng bỗng nhiên nổi tiếng.

- Song kiếm lưu, đáng sợ!

Lý Đạo Hiên đã không thể nào diễn tả sự kinh ngạc của mình bằng ngốn từ nữa rồi, cho nên chỉ dùng hai chữ đáng sợ.

Khóe miệng Nghiêm Xích Hỏa co quắp, lời gì cũng không nói

Mạc Linh Phong có chút sùng bái với Diệp Trần gắt gáo nắm lấy chén trà trong tay, phảng phất không dám tương tin vào hai mắt mình, thẳng đến chén trà vỡ nát, nước trà tung tóe ra, mới thanh tỉnh lại.

- Vốn cho rằng đã đuổi theo hắn, thậm chí còn sinh ra cảm giác siêu việt hắn nữa, nhưng... aizzz!

Thác Bạt Khổ biết rõ mình không phải là đối thủ của Diệp Trần, căn bản không cần so.

Bò dậy từ mặtddaats, Mạc Tường ngơ ngác nhìn qua Diệp Trần, nhìn qua Diệp Trần đang thu kiếm vào vỏ, vẻ mặt bình tĩnh, sự đau đớn nơi ngực phảng phất như bị quên đi, chỉ có khí huyết vẫn đang sôi trào. Sự kinh ngạc đối phương mang đến cho hắn quá lớn, lớn đến khiến hắn không biết nên sinh ra cảm xúc gì nữa. Ngoại trừ Thiên Thư Công Tử, còn chưa từng có người nào khiến hắn thảm bại như vậy, Diệp Trần là người thứ hai.

- Nguyên lai đây mới là thực lực chân chính của người, chiến đấu kỹ xảo siêu phàm!

Võ học quang trọng, kỹ xảo chiến đầu cũng không kém, nhân vật lợi hại, thậm chí có thể khiến cho kỹ xảo chiến đấu phát huy ra tác dụng hết sức quang trong, không hề nghi ngờ, Diệp Trần chính là loại người này, loại kiếm khách này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện