Kiếm Đạo Độc Tôn

Vương Giả Chi Binh. (Thượng,hạ)


trước sau

Bởi vì Sở Trung Thiên cố ý làm chậm cho nên ba người có thể thấy được rõ ràng đối phương làm thế nào để hóa cương nguyên thành khí lưu hình tơ, khí lưu hình tơ lại làm sao bộc phát ra ngoài, cái tốc độ này, ước chừng phải chậm đi so với nguyên bản cả trăm lần.

Bá!

Trở lại Đình Lâu, Sở Trung Thiên nói với Diệp Trần:

- Ta không chiếm tiện nghi của ngươi, cương nguyên thành tơ này là ta đáp trả lại cho ngươi đấy.

Nghe vậy, Diệp Trần cười cười.

Vùng trời phía tây bắc, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một vết nứt không gian vừa sâu vừa đen, vết nứt không gian ngọn ở hai đầu, ở giữa thô ra, giống như là một con mắt màu đen mở ra, bên trong hỗn độn một mảnh, cùng lúc đó, trong tốc độ lưu động của thiên địa nguyên khí trở nên nhanh hơn, hướng về phía kia lao nhanh tới.

- Ân!

Bốn người đối với cảm ứng Thiên Địa nguyên khí đều rất mẫn cảm, lập tức phát hiện ra sự khác thường, ánh mắt lướt qua vô số khu kiến trúc, rơi vào cái khe đen không biết cách đó bao xa.

- Đây là vết nứt không gian!

Trái tim Diệp Trần mạnh mẽ nhảy dựng lên, Phá Hư Chỉ cần không gian ý cảnh và không gian áo nghĩa để thôi động, không gian ý cảnh lại cần quan sát không gian chi lực để tìm hiểu, mà bên trên vết nứt không gian lại tràn ngập không gian chi lực, tuy rằng không bằng được với chỗ sâu trong hư không, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Tĩnh Ngạo Huyên nhíu mày

- Đích thật là vết nứt không gian, chúng ta qua đó xem!

Tất cả mọi người đều hiếu kì, nhất là đối với những thứ không biết, bốn người triển khai thân pháp, lao cực nhanh về khe hở hắc sắc hướng Tây Bắc.

Vết nứt không gian hắc sắc cực lớn, phảng phất như bầu trời bị xé mở ra một vết rách, cường giả trong phạm vi mười mấy vạn dặm đều có thể cảm nhận được không gian ba động khác thường, hơi chút chần chờ, có người không làm ra hành động gì, có người không chịu nổi sự hiếu kì, lao về phía ba động, trong nhất thời, bốn phương tám hướng của vết nứt không gian đều có người chạy đến.

Vết nứt không gian nhìn như cách Lôi Đô không xa, như kỳ thật lại ở ngoại vi của Lôi Đô, khoảng cách đạt tới hơn vạn dặm, chỉ là do huyền ảo của không gian chi lực nên mới cảm thấy không xa.

- Rất nhiều người a!

Đến đến khi bốn người đến phụ cận của vết nứt không gian, nơi này đã đông nghịt người, tiếng nghị luận trầm thấp hội tụ cùng một chỗ, giống như có vài chục vạn con ong đang bay múa, âm thanh ông ông không dứt bên tai.

Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lại, giữa không trung, một khe hở hắc sắc treo tại đó, quy mô của đạo khe hở này cực kì kinh người, dài hơn mười dặm, cao vài dặm, trong cái khe chẳng những tràn ngập không gian chi lực tinh thuần, mà còn có cả hắc sắc khí tức khiến nhân tâm run sợ nữa.

- Không gian chi lực rất tinh thuần, bất quá hắc sắc khí tức này không đơn giản, chẳng những ẩn ẩn khắc chế Chân Nguyên, mà còn phòng bị tinh thần lực và linh hồn lực rót vào nữa.

Đối với Cường giả Tinh Cực Cảnh mà nói, thấy được những thứ không biết, nhất định sẽ thúc dục tinh thần lực đi dò xét, sau đó mới dám hành động, Diệp Trần so với bọn hắn nhiều thêm một lựa chọn, hắn vận dụng linh hồn lực, nhưng linh hồn lực tối đa cũng chỉ rót vào bên trong được vài dặm, bên trong đen kịt một mảnh, khắp nơi đều là hắc sắc khí tức, không dò xét được gì cả.

Bên cạnh, Lý Tiêu Vân nói:

- Hư không không thể nào vô cớ băng liệt mà xuất hiện vết nứt không gian được, thế nhưng cái khe hở không gian này lại dài đến hơn mười dặm, nếu như là do hư không băng liệt tạo thành, phạm vi mấy vạn dặm đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, trở thành một mảnh Thâm Uyên, nhưng cái khe hở không gian này lại xuất hiện vô thanh vô tức, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào, cho nên, cái khe hở không gian này không có chút liên hệ nào với hư không băng liệt cả.

Tĩnh Ngạo Huyên đi theo nói:

- Có khi có một vi diện nào đó ở sâu trong hư không phát sinh sụp xuống, sinh ra cầu nối với vị diện của chúng ta cũng nên.

- Vị diện sụp đổ!

Diệp Trần nhíu mày, sự hình thành của vị diện có hai loại, một là thiết cát không gian, hai là vận dụng không gian chi lực sáng tạo ra, nếu như vị diện sụp đổ, không gian chi lực tự nhiên sẽ xé rách không gian, sinh ra vết nứt không gian lớn nhỏ không đều.

XÍU... UU!! XÍU... UU!! XÍU... UU!! . . .

Không ít Đại năng Linh Hải Cảnh chạy đến, nhao nhao đứng tại núi cao ở phụ cận.

- Vết nứt không gian lớn thế sao, chắc có lẽ không phải hình thành do hư không băng liệt đâu, đây nhất định làm một cái vị diện sắp sụp đổ.

- Vị diện? Chỉ có cường giả nhân loại thời kỳ thượng cổ mới có thể lăng không chế tạo vị diện, trong đó không không chừng sẽ có thứ tốt cũng nên.

- Không nên bị lợi ích làm mờ mắt, ngoại trừ những vị diện đã hiểu rõ, có thể tùy ý tiến vào thì có ai dám tiến vào vị diện lạ lẫm đâu, không nói đến cái vị diện này tồn tại phong hiểm cỡ nào, chỉ cần một chuyện là vị diện này sắp sụp đổ đã không thể không phòng rồi, một khi vị diện toàn diện sụp xuống, đừng nói là ta với ngươi, cho dù là Tông sư Linh Hải Cảnh cũng phải bị không gian chi lực cuồng bạo xé thành mảnh nhỏ, vạn kiếp khó phục.

- Ha ha, ta cũng chỉ nói chơi thôi, không nắm chắc chín phần thì sẽ không đơn giản mạo hiểm đâu.

Theo thời gian trôi qua, Đại năng Linh Hải Cảnh đến ngày càng nhiều, những Đại năng Linh Hải Cảnh này có rất nhiều độc hành khách, có ba đến năm người tập trung cùng một chỗ, thỉnh thoảng lại dùng linh hồn lức quét vào sâu trong khe hỡ, hy vọng có thể phát hiện chút gì đó.

- Ồ, ở nơi sâu trong khe hỡ có thứ gì đấy muốn lao ra thì phải!

Một ít Đại năng Linh Hải Cảnhcon mắt lập loè, nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian giữa không trung.

Khe hở đen kịt, không gian chi lực tràn ngập, một điểm vầng sáng dần dần phóng đại, tốc độ bay ra nhanh đến nổi mắt thường không thể nào nhìn được.

Vèo!

Vầng sáng chói mắt tách ra, một bả xích tử màu đỏ bừng tràn ngập hoa văn cổ xưa vọt ra, chém một tòa núi gần đấy thành hai khúc

- Cỗ ba động Bảo Khí cường đại khiến con mắt của mọi người sáng ngời.

- Là thượng phẩm công kích Bảo Khí, đoạt đi!

Không biết là ai phát ra một tiếng hét lớn, những người khác giựt mình tỉnh lại, nguyên một đám mang theo thần hắn tham lam vọt tới, tranh đoạt quyền sở hữu bả xích từ màu đỏ sậm đó.

Phụ cận của vết nứt không gian triệt để rối loạn.

Diệp Trần lắc đầu, không hề có ý gì đến thứ đó.

Lý Tiêu Vân và Tĩnh Ngạo Huyên cũng không tham dự vào hàng ngũ cướp đoạt, một kiện thượng phẩm công kích Bảo Khí bọn hắn căn bản không để vào mắt.

Sở Trung Thiên bĩu môi

- Không biết sống chết.

Thượng phẩm công kích Bảo Khí là tốt, một gã Cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn đạt được thượng phẩm công kích Bảo Khí, lập tức trở thành tồn tại Tinh Cực Cảnh vô địch, một gã bình thường Đại năng Linh Hải Cảnh bình thường có được thượng phẩm Bảo Khí thuận tay, cũng sẽ khiến cho thực lực của hắn tăng lên một bậc, nhưng bất cứ vật gì cũng phải cần có thực lực đến bổ trợ, không có thực lực, đó chính là hành vi muốn chết, thật quá ngu xuẩn.

Quả nhiên, Cường giả Tinh Cực Cảnh tham dự cướp đoạt còn không kịp hưng phấn, đã bị Đại năng Linh Hải Cảnh tiện tay giết chết, đợi đến khí nhân số tử vong đạt đến một quy mô nhất định, những Cường giả Tinh Cực Cảnh khác chậm một nhịp triệt để tỉnh ngộ, dốc sức liều mạng lùi về phía sau, thượng phẩm Bảo Khí đối với bọn họ mà
nói chính là một củ khoai lang phỏng tay, ai đạt được, thì người đó phải chết, Đại năng Linh Hải Cảnh mới là nhân vật chính trong chuyện này.

Rầm rầm rầm. . .

Đại năng Linh Hải Cảnh không có được thượng phẩm Bảo Khí còn nhiều, nguyên một đám đỏ mắt giết qua, người ngăn cản giết người, ma ngăn cản giết ma.

Cuối cùng, đạt được thanh xích tử đỏ hồng chính là một người tên là Hồng Mộc chân nhân, đại năng cấp chân nhân, thực lực của hắn trong phần đông đại năng Linh Hải Cảnh cũng thuộc về hàng đầu, tốc độ ra tay lại nhanh, hơn nữa có mấy vị bằng hữu tương trợ cho nên hắn mới thuận lợi đoạt được.

- Hồng Mộc, thanh xích tử này thế nào?

Một người bạn của Hồng Mộc Chân Nhân hiếu kì hỏi.

- Ha ha, đây là Bảo Khí từ thời Thượng Cổ, uy lực so cùng Bảo Khí phẩm cấp thì cao hơn một bậc, hơn nữa thuộc tính lại có thể phối hợp với áo nghĩa của ta, có nó thì chiến lực của ta tối thiểu cũng tăng lên hai thành.

Hồng Mộc Chân Nhân khắc linh hồn ấn kí vào xích tử, cao hứng nói.

Mấy người động dung, bản thân Hồng Mộc Chân Nhân đã có một kiện thượng phẩm công kích Bảo Khí, không có bất kì thiếu hụt gì, không thể tưởng tượng được thanh Bảo Khí từ thời Thượng Cổ lại có thể khiến chiến lực của hắn tăng lên một hai thành, chênh lệch trong đó không phải chỉ nửa hay một phần đâu

- Mấy người các ngươi yên tâm, thượng phẩm công kích Bảo Khí trước kia của ta thuộc về các ngươi rồi, về phần phân phối ra sao, các ngươi tự mình phân chia đi.

Hồng Mộc Chân Nhân cũng rất biết cách làm người, ném công kích Bảo Khí của mình cho bằng hữu.

Quanh thân, một ít đại năng Linh Hải Cảnh ngấp nghé thanh xích tử này nhìn chằm chằm vào, bọn hắn không phải không biết sự trân quy của thanh xích tử đó, Bảo khí từ thời Thượng Cổ, coi như là thứ rác rưởi nhất, cũng tốt hơn Bảo Khí hiện giờ nhiều, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

Nếu không phải thực lực của Hồng Mộc Chân Nhân đủ mạnh, thì bọn hắn đã sớm động thủ rồi.

- Lại có Bảo Khí đi ra!

Đúng lúc này, trong cái khe không gian lại lần nữa bắn ra một cái côn sắt màu vàng đất, cũng giống với thanh xích tử màu đỏ sậm, côn sắt cũng là thượng phẩm công kích Bảo Khí.

Đã có kinh nghiệm lần trước, Đại năng Linh Hải Cảnh tham gia tranh đoạt lần này còn nhiều hơn trước... nhất là những đại năng có thế lực mạnh nhưng không có Bảo Khí thuận tay.

Oanh!

Một bàn tay cự đại rơi xuống, chí ít có hơn mười tên đại năng Linh Hải Cảnh bị đập bay, côn sắt rơi vào tay một hoàng y trung niên.

- Là Tông sư Linh Hải Cảnh!

Mọi người kinh hãi, nhao nhao kéo khoảng cách ra.

Đại năng Chân nhân cấp vào năng năng Linh giả cấp kém nhau một cấp bậc, Đại năng tông sư cấp và đại năng chân nhân cấp lại kém nhau một cấp bậc. Một gã đại năng tông sư cấp bình thường, cho dù không có Bảo Khí vừa tay, cũng có thể đơn giản đánh chết đại năng chân nhân cấp.

Hoàng y trung niên nắm lấy côn sắt màu vàng đất, tùy ý huy vũ hai cái, núi lớn ở phụ cận bị lớp lớp chia năm sẻ bảy, kình khí văng khắp nơi.

- Hắc hắc, không tệ, đồ vật của Thượng Cổ đều là thứ tốt.

Vết nứt không gian giống như một bảo khố có lỗ thủng, thỉnh thoảng lại bay ra một hai kiện Bảo Khí, mà trong mười kiện Bảo Khí, chí ít có bảy kiện là thượng phẩm Bảo Khí, trong bảy kiện thượng phẩm Bảo Khí cũng có hai ba kiện là phòng ngự Bảo Khí, công kích Bảo Khí thì chúng Đại năng Linh Hải Cảnh còn không thèm để ý đến, nhưng thượng phẩm phòng ngự Bảo Khí vừa xuất hiện, chỉ có thể dùng hai từ điên cuồng để hình dung.

Dưới tình huống bình thường, một kiện phòng ngự Bảo Khí có thể vượt qua hai kiện công kích Bảo Khí, nhất là phẩm cấp càng cao, giá trị của phòng ngự Bảo Khí càng lớn, ai lại không muốn phòng ngự của mình mạnh hơn một chút, thực lực bảo vệ tính mạng cao hơn một chút chứ.

Hoàng y trung niên con muốn nhúng chạm thượng phẩm phòng ngự Bảo Khí vừa bay đên, bất quá vận khí của hắn lại không tốt, xuất hiện một đại năng tông sư cấp ngang ngửa hắn, hai người đấu đến thiên hôn địa ám, không ai nhường ai, cuối cùng phòng ngự Bảo Khí bị một đại năng tông sư cấp khác đắc thủ.

- Móa nó, xui.

Hoàng y trung niên mặt sắc âm tinh bất định.

- Ông trời của ta ơi, lần này là Bảo Khí phẩm cấp gì mà ba động lại cường liệt đến thế, liền không gian chi lực cũng đều phải nhượng bộ.

Trong tiếng ù ù, một cái phủ đầu lớn chừng ngọn núi nhỏ bay ra, thanh phủ đầu này tản mát ra ba động kinh người, vết nứt không gian cũng như bị căng ra một chút, hắc sắc khí tức tán loạn, cuối cùng, phủ đầu lóe ra hào quang chói mắt, bổ mấy chục tòa núi lớn thành phấn vụn, khiến đại địa xuất hiện một cái Thâm Uyên chui vào sâu trong lòng đất.

Dưới chân bất ổn một hồi, Diệp Trần sợ hãi than nói:

- Cái này là cực phẩm Bảo Khí!

Cực phẩm Bảo Khí có danh xưng là Vương Giả Chi Bình, nó có nghĩa là chỉ có Vương giả Sinh Tử Cảnh mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của cực phẩm Bảo Khí, rơi vào tay Đại năng Linh Hải Cảnh, chỉ dùng hai ba lần là đã bị rút sạch Chân Nguyên rồi, cực phẩm và thượng phẩm nhìn như kém một phẩm cấp, nhưng chênh lệch không phải chỉ gấp đôi gấp mà là gấp ngoài 10 lần.

Cực phẩm Bảo Khí thật giống như địa vị của Vương giả Sinh Tử Cảnh trong lòng võ giả, nó vương giả trong Bảo Khí, uy năng vô lượng.

Ngoài dự đoán mọi người chính là, không có người nào đi tranh đoạt cái phủ đầu đó cả, tối đa chỉ đứng ở bên cạnh Thâm Uyên nhìn xuống xem xét, không dám có hành động.

- Toàn bộ thối lui, thanh phủ đầu này đã thuộc về giáo chủ Thiểm Linh Vương của Thiểm Linh Giáo chúng ta rồi.

- Nói đùa gì vậy, nó là thuộc về Ngự Thú Vương mới đúng.

- Hừ, nơi này ở gần Lôi Đô, phủ đầu này tính kiểu gì cũng phải thuộc về tay Hắc Lôi Vương của Lôi Đô chúng ta mới phải, chớ nên gây phiền toái cho tông môn của mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện