- Thú vị!
Hải Vô Nhai cười cười ha ha, bắt đầu có chút lưu ý Diệp Trần, một thiên tài có thể đánh đến cửa thứ sáu, tuyệt đối không thể bỏ qua, quả thật, cửa thứ sáu và cửa thứ bảy có chênh lệch không nhỏ, hắn và Yến Phượng Phượng đều là thiên tài đánh tới cửa thứ bảy, nhưng thành tựu của thiên tài đánh tới cửa thứ sáu ngày sau chưa hẳn sẽ kém sắc bọn họ bao nhiêu, dù sao dưới tình huống tư chất kém không lớn lắm, thành tựu vẫn có khả năng đuổi theo được, tư chất chỉ là một tham khảo đại khái thôi, cũng không hoàn toàn chính xác.
- Thế nào hả?
Đôi mắt đẹp của Yến Phượng Phượng nhìn thoáng qua, nói với Hải Vô Nhai.
Hải Vô Nhai nói:
- Tư chất quả thật rất cao, cách ta và ngươi không xa, thậm chí còn có khả năng đuổi theo, nhưng muốn trở thành nhân vật chính trong chiến tranh thiên tài tương lại, vẫn kém một chút, ngươi nên biết những người kia có bao nhiêu biến thái, ta và ngươi chỉ có thể miễn cưỡng chống lại bọn họ thôi.
- Đừng vội kết luận, xem tiếp đi rồi nói sau
- Yến Phượng Phượng cũng muốn nhìn một chút Diệp Trần có thể đi đến bước kia không, phải chăng có thể đánh đến cửa thứ bảy.
Cửa thứ bảy bắt đầu
Ánh mắt Diệp Trần lợi hại nhìn chằm chằm phía trước.
Ông ông ông ông ông ông ông. . .
Thanh âm không gian ba động không ngớt không dứt, theo thanh âm vang lên, bóng người xuất hiện từng mảnh, rậm rạp chằng chịt, thập phần khiến người ta sợ hãi.
Trong nháy mắt, phía trơcs Diệp Trần ngoài trăm mét xuất hiện sáu mươi bốn tên kiếm khách áo bào vàng, kiếm khách áo bào vàng tuy rằng không khí trầm lặng, không có khí tức sinh mệnh, nhưng kiếm khí lượn lờ bên ngoài cơ thể lại cực kỳ cường đại, kiếm khí của sáu mươi bốn tên hội tụ cùng một chỗ, đại địa hoang vũ bỗng xuất hiện thêm nhiều vết kiếm chằng chịt, một cổ sóng trùng kích vô hình khuếch tán ra.
- Trảm!
Nếu đổi thành người bình thường, trước tiên khẳng định sẽ nhanh tránh đi, sau đó tìm kiếm cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, cho dù cơ hội không lớn, nhưng cũng lớn hơn có với thoáng cái đối mặt với sáu mươi bốn tên kiếm khách áo bào vàng, sáu mươi bốn tên kiếm khách áo bào vàng tu vị ý chí không kém mình cùng phát động một phiên công kích, cái đó khẳng định ai cũng không ngăn nổi, nhất định phải bị chôn vùi, nhưng Diệp Trần lại chọn cách khác, triệt hồi hộ thể Chân Nguyên, Kiếm Quang Phi Hành Thuật được thi triển ra, tốc độ tăng vọt đến cực hạn, điên cuồng phóng tới bầy kiếm khách áo bào vàng rậm rạp kia.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy, hơn mười tên kiếm khách áo bào vàng ở phía trước nhất giơ tay lên, trường kiếm huy sái ra kiếm khí lăng lệ ác liệt hình trăng lưỡi liềm, đan xen cùng một chỗ, như một cái lưới lớn chụp về phía Diệp Trần.
Ba!
Người ở trên đường, Diệp Trần đột nhiên gia tốc, lúc này mới là tốc độ cực hạn chính thức của hắn.
Mười đạo kiếm khí đánh ra ở phía sau hắn một không gian sóng vân hình sóng, mà bản thân hắn xuyên qua từ trong khe hở kiếm khí, trường kiếm lập tức ra khỏi vỏ, vừa lên đến chính là Kim Diệu Chấn Sát Kiếm vô kiên bất tồi, không gì không phá, trong đám người huy sái ra một kiếm quang như lụa kim sắc.
Ba cái đầu người xoáy bay lên, Diệp Trần bỗng nhiên liễm tức, hóa thành bóng đen dán lên mặt đất trượt ra ngoài, xuyên thẳng qua đám người.
Ngay lập tức khi hắn kề sát đất mà đi, chí ít có bảy tám đạo bóng đen giao thoa mà qua kiếm quang lăng lệ ác liệt kia, trực tiếp trong cắt ra từng vết hắc ngấn trong hư không, nếu Diệp Trần tốc độ chậm một chút, phản ứng chậm một chút, hơi có chút do dự, hoặc là tiếp tục giết chóc, dưới bảy tám đạo kiếm quang này đánh xuống tuyệt đối sẽ phải nhận kết cục bị phanh thây thôi.
Một cái chớp mắt nhìn như tốc độ ánh sáng, kỳ thật đã xảy ra rất nhiều thứ, giờ này khắc này, tranh thủ
thời gian, không để xảy ra chút sai lầm nào cả.
Rầm Ào Ào'
Sáu mươi mốt tên kiếm khách áo bào vàng còn lại tản ra, bao Diệp Trần vào trong.
Diệp Trần cười lạnh một tiếng, Như Ảnh Tùy Hình dán phía sau lưng một gã kiếm khách áo bào vàng, PHỐC, tên kia bị té xuống, không phải chết trên tay Diệp Trần mà là chết trên tay kiếm khách khác, sóng trùng kích kịch liệt đánh bay Diệp Trần, khiến hắn lại bay đến sau lưng một gã kiếm khách áo bào vàng khác.
Một gã tên áo bào màu vàng kiếm khách té xuống, nếu như bọn hắn có linh trí, khẳng định bị chết vì biệt khuất.
- Nhất Chỉ Phá Hư!
Kiếm khách áo bào vàng toàn bộ phân tán ra, Diệp Trần đã không còn vật che lấp điểm một chỉ đến hai gã kiếm khách áo bào vàng gần đó, ngón tay thanh sắc cực lớn không để ý đến khoảng cách không gian, thoáng cái khiến chúng ngã xuống đất, sau khi ngã xuống đất liền bắn lên lại, đánh bay ba bốn tên kiếm khách áo bào vàng đang muốn phát động vòng công kích mới sau lưng hắn .
Oanh!
Sóng trùng kích tùy ý khuếch tán nương theo đó là kiếm khí lăng lệ ác liệt tán loạn tứ phía, cả khu vực nơi nào cũng bị kiếm khí thiết cát.
- Còn chưa đi ra, tất nhiên xông đến cửa thứ bảy rồi.
Theo thời gian trôi qua nguyên một đám trắc thí giả đã hoàn thành khảo thí, ánh mắt đặt lên người Diệp Trần ngày càng nhiều, hắn lập tức trở thành tiêu điểm.
- Cửa thứ bảy có sáu mươi bốn tên hư nghĩ tinh thần tưởng niệm thể tu vị ngang nhau, có thể tới cửa ải này, ngoại trừ Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt ra, cũng chỉ có chín người thôi.
- Từ hôm nay trở đi, biến thành mười người rồi.
- Hắn từ đâu đến thế, tư chất cao như thế, trước kia không thể chưa nghe nói qua được.
- Hắn là do Yến Phượng Phượng mang đến.
- Phượng Tông Yến Phượng Phượng, khó trách.
Mọi người nhao nhao nghị luận, nhìnDiệp Trần, lại nhìn Yến Phượng Phượng một chút .
Danh khí của Yến Phượng Phượng ở Thiên Vũ Vực rất lớn, luận thân phận, nàng là đại để tử của Huyền Tông, một trong thiên hạ cửu tông, luận thực lực, nàng đã là Tông sư Linh Hải Cản, được người xưng là Phượng Lông, luận tốc độ, nàng càng là đệ nhất Linh Hải Cảnh, không ai sánh bằng.
Danh khí của Yến Phượng Phượng ở Thiên Vũ Vực không chút nào kém sắc những thanh niên cự đầu danh chấn thiên hạ kia, người do nàng mang đến, há có thể yếu sao. Hải Vô Nhai lần đầu tiên động dung, hắn thật sự không nghĩ tới Diệp Trần lại có thể xông đến cửa thứ bảy, thoạt nhìn thì vẫn còn đang chém giết ở cửa thứ bảy, không có dấu hiệu thất bại.
- Ta hiện giờ có chút tin tưởng lời nói của ngươi liệu có đúng không rồi đấy?
Hít sâu một hơi, Hải Vô Nhai thu hồi ánh mắt trên người Diệp Trần lại, cười khổ một tiếng, hắn chậm rãi nói:
- Cho dù không phải là một trong những nhân vật chính của chiến tranh thiên tài tương lại, cũng là một phối diễn trọng yếu.