Thu lại ba phần thù lao, rất cao, nhưng không có gì đáng trách, dù sao tông môn nuôi dưỡng bạn đến bây giờ, đương nhiên phải cống hiến cho tông môn, huống hồ lúc giết chết mục tiêu, thông thường đều có thu nhập thêm, những thu nhập thêm này thậm chí vượt qua thù lao chính.
Nhận kim phiếu hai ngàn tám trăm lạng từ chấp sự trung niên, Diệp Trần ra khỏi điện phụ.
Ngày thứ nhất, Diệp Trần không nhận nhiệm vụ.
Ngày thứ hai cũng vậy.
Ngày thứ ba, Đằng Vân đại điện trở nên náo nhiệt.
Trương Hạo Nhiên vốn bị cho là lành ít dữ nhiều sống sót trở về, toàn thân đẫm máu, sát khí ác liệt có thể cảm nhận được từ rất xa, thu hút một nhóm lớn đệ tử nội môn đến quan sát.
Ngô Tông Minh sớm đã quay lại nhìn thấy cảnh tượng này, thần tình phức tạp, cứ tiếp tục thế này, hắn vĩnh viễn không thể đuổi kịp Trương Hạo Nhiên, sự quyết tâm của đối phương đến hắn cũng bị chấn động.
Lau vết máu trên mặt, Trương Hạo Nhiên nhìn khắp xung quanh, đến chỗ Diệp Trần, nhếch miệng cười nói:
- Diệp Trần, ta chờ ngươi ở giải đấu xếp hạng.
- Diệp Trần là ai?
- Trương Hạo Nhiên sao lại nói muốn đợi Diệp Trần, không lẽ hắn rất lợi hại?
- Hình như Diệp Trần là người mới tân thăng thành đệ tử nội môn! Sao lại được Trương Hạo Nhiên coi trọng như vậy?
Nghe vậy, rất nhiều đệ tử nội môn trong lòng hoài nghi, tuyệt đại bộ phận đều chưa từng được xem Trương Hạo Nhiên và Diệp Trần chiến đấu, cộng thêm bản thân cũng rất bận, không có thời gian nghe ngóng tin đồn, nhưng sau lần này, chỉ cần hỏi qua một chút, có lẽ đều rõ.
Diệp Trần chân thành nói:
- Nhất định.
Thời gian như thoi đưa, nửa tháng nữa đã lại trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Trần chỉ nhận một lần nhiệm vụ bạch cấp bốn sao, thời gian còn lại toàn bộ dùng để tu luyện, về phần không tiếp nhận nhiệm vụ bạch cấp năm sao, là vì loại nhiệm vụ này không thường xuyên có, hoặc là độ khó quá cao, nhảy lên nhiệm vụ hôi cấp, quá mất thời gian, quan trọng hơn, hắn cảm thấy Thuần Quân Chân Khí sắp đột phá lên đệ thất trọng, loại cơ hội này chỉ ngộ chứ không thể cầu, đi qua sớm một bước, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn, chậm một bước chính là lãng phí thời gian.
Hôm đó, một chuyện đại sự kinh thiên động địa truyền đến Lưu Vân Tông.
Trải qua nhiều tầng quan hệ ảnh hưởng, Diệp Trần cũng biết nội dụng sự tình.
Địa Sát Môn ở Thiên Phong Quốc Tây Bắc Bộ chỉ trong một đêm đã bị giết sạch, bảy mươi tám võ giả Bão Nguyên Cảnh không ai sống sót, đệ tử và bị thương hơn một ngàn, chỉ có một bộ phận rất nhỏ chạy thoát.
Sau khi nghe được thông tin đó, phản ứng đầu tiên của Diệp Trần là nghĩ đến sự kiện ngũ quỷ đài quan. ( 5 con quỷ bê quan tài )
Phải biết Địa Sát Môn cũng giống như Lưu Vân Tông, cùng là cửu phẩm tông môn, chỉ có điều Lưu Vân Tông là tông môn cường đại nhất trong số các cửu phẩm tông môn, thậm chí không hề thua kém bát phẩm tông môn, bởi vì tấn thăng phẩm cấp không phải muốn thăng là thăng, cần phải có một khoảng thời gian rất dài để kiếm chứng, nên mới dừng lại ở hàng ngũ cửu phẩm tông môn.
Nếu không, Thiên Phong Quốc cũng không xếp Lưu Vân Tông vào nhất cốc nhất trang tam tông, dù sao Thiên Phong Quốc riêng cửu phẩm tông môn đã có bốn, nếu không đủ mạnh, đâu có đến lượt Lưu Vân Tông, trong mắt mọi người, Lưu Vân Tông chẳng khác gì bát phẩm tông môn.
Mặc dù vậy, cửu phẩm tông môn Địa Sát Môn bị diệt môn vẫn khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm, tâm sinh sợ hãi.
Địa Sát Môn có hai mươi tư vị trưởng lão nội môn, tất cả đều là tu vi Bão Nguyên Cảnh trung kì trở lên, môn chủ Tương Thiên Sát đã đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong, vũ khí là thần binh lợi khí hãn hữu Nhật Nguyệt Tinh Luân, hai thứ kết hợp lại, ngay cả nhân vật cấp bậc
ngũ đại tôn chủ cũng không dám coi thường hắn, phải dùng hơn trăm chiêu mới có thể phân định thắng thua, còn có trở ra an toàn hay không vẫn là vấn đề lớn.
Một thế lực lớn như vậy, chỉ trong một đêm tất cả đều bị đồ sát, Diệp Trần càng thêm khẳng định, bên trong ngũ quỷ đài quan, mười thì tám chín phần là một vị Cường giả Tinh Cực Cảnh, hơn nữa không phải tu vi sơ kì bình thường, bởi vì Võ giả Tinh Cực Cảnh sơ kì chưa đạt đến thực lực tùy ý tàn sát một cửu phẩm tông môn, cho dù có thêm năm Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì giúp đỡ.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần biết những chuyện này chưa tới phiên hắn quan tâm, hắn không có tư cách đó, trước mắt hắn chỉ có thể làm một việc duy nhất là nhanh chóng nâng cao tu vi, để bảo tồn mạng sống của mình trong những biến cố về sau.
Tin tức Địa Sát Môn bị diệt không chỉ truyền đến Lưu Vân Tông, những thế lực khác cũng biết được nội dung sự tình ngay từ những phút đầu tiên, nhất thời, cả Thiên Phong Quốc thần hồn nát thần tính, sóng ngầm mãnh liệt.
Ngưng Sát sơn mạch.
Nơi từng là Địa Sát Môn.
Cả ngọn núi, đâu đâu cũng là thi thể, có đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử hạch tâm, cán bộ chấp sự, trưởng lão ngoại môn, trưởng lão nội môn, gia quyến trưởng lão, và thành viên gia tộc môn chủ, tất cả đều nằm trên mặt đất, hai mắt mở trừng, thân thể khô quắt lại, khủng bố dị thường.
Trung tâm quảng trường đón khách, một nhân ảnh to lớn cao ngạo đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
Lại gần, mới biết hắn đã chết.
Trên lồng ngực cường tráng bỗng nhiên có một lỗ máu to bằng cái bát, tim bị lấy đi, máu đã khô kiệt, biến thành một thứ vật chất sền sệt màu tro tàn.
Nếu như là người có chút kiến thức xuất hiện ở đây, nhất định sẽ nhận ra, thi thể này chính là Tương Thiên Sát, Địa Sát Môn môn chủ.
Một cao thủ Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong, bị người ta móc mất trái tim, nghe thôi đã thấy bủn rủn.
...
Không biết qua bao lâu, chân trời phía Đông xuất hiện một điểm hồng quang.
Hồng quang càng lúc càng lớn, làm không khí xung quanh cũng bị nhuộm màu, nhìn kĩ lại, có thể thấy hồng quang bao quanh một nhân ảnh, đang dùng tốc độ thanh âm phóng tới.
Ba!
Hồng quang đáp xuống quảng trường đón khách, lượn mấy vòng quanh nhân ảnh rồi ầm ầm tiêu tán.
- Một đêm diệt môn, là người phương nào gây nên?
Nhân ảnh đứng chắp tay, nhìn kĩ, hắn tuổi độ bốn mươi, khớp xương thô lớn, đứng ở đó, như hổ cứ, như long bàn, là Tông chủ Lưu Vân Tông La Hành Liệt.
Trong ngũ đại tông môn, Lưu Vân Tông và Bắc Tuyết Sơn Trang cách Địa Sát Môn gần nhất, sau khi nhận được thông tin, La Hành Liệt lập tức xuất quan, vượt vạn dặm xa xôi đến đây, chỉ để tìm kiếm một chút manh mối, chuẩn bị cho những biến cố sau này.
Giơ tay hướng về phía lồng ngực Tương Thiên Sát, hư không nắm lại, một tia tàn tro chi khí bị hút tới.