Đinh đinh đinh đinh!
Hỏa tinh văng khắp nơi, Lục Thiếu Du kiệt lực ngăn cản thế công của Liễu Vô Kiếm, tốc độ ra chiêu càng lúc càng nhanh, bất tri bất giác đã vượt qua cực hạn của mình.
- Đích xác có tiến bộ!
Tay trái của Liễu Vô Kiếm ở sau lưng hạ xuống, thân pháp dần dần linh động, phiêu hốt bất định, kiếm khí bỗng nhiên cuồng bạo như sấm, hung mãnh như sóng.
Phanh!
Không trốn tránh kịp, Lục Thiếu Du bị một đạo kiếm khí bổ trúng, bay ra xa vài trăm thước, khóe miệng chảy máu ngày càng nhiều, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên.
- Thu Phong!
Hai tay cầm kiếm, Lục Thiếu Du thi triển ra thành quả nửa năm qua, sát nhiêu mạnh nhất, áo nghĩa kiếm chiêu trung giai Thu Phong.
Kiếm phong màu vàng này, thập phần khủng bố, hướng về phía Liễu Vô Kiếm.
Lông mày Liễu Vô Kiếm nhíu lại, nửa năm trước Lục Thiếu Du không thể nào mạnh như thế, nửa năm sau, có thể đấu với mình gần trăm chiêu, còn nghiên cứu ra sát chiêu mạnh hơn, không chút nào ngừng lại, Liễu Vô Kiếm cũng sử ra sát chiêu Thiên Lý Nhất Tuyến.
Phốc phốc!
Kiếm phong màu vàng cùng kiếm khí va vào nhau, kim phong lập tức bị cắt mở, bất quá kim phong như vô cùng vô tận, kiếm khí một đường đi qua cũng bị ảnh hưởng không ít, sinh ra một luồn sóng xung kích kim bạch lưỡng sắc, trùng kích trên thân hai người.
Phun ra một ngụm máu tươi lớn, Lục Thiếu Du rốt cục không chống đỡ nổi, thân thể nghiêng nghiêng bay rớt ra ngoài, mà Liễu Vô Kiếm cũng lùi mấy chục bước, bị chính diện đánh lui lần thứ nhất.
- Aizz, Lục Thiếu Du cũng thất bại!
- Tuy bại nhưng vinh, nửa năm trước, Lục Thiếu Du không thể chống nổi mười kiếm của Liễu Vô Kiếm, hiện tại một trăm kiếm rồi, thực lực tăng gần một nửa.
- Ân, khẳng định Lục Thiếu Du cũng biết chính mình không thể thắng được, chỉ là muốn nghiệm chứng thực lực của mình thôi.
Tiếp không được mười kiếm, rất nhục, nhưng tiếp trăm kiếm, bất đồng hoàn toàn, dù Liễu Vô Kiếm cũng không có ứng phó toàn lực.
Hô!
Thở ra một hơi, Diệp Trần nói:
- Có lẽ ta nên xuất tràng.
- Đừng chủ quan, xem thường đối phương.
Mộ Dung Khuynh Thành nhắc nhở.
- Ta biết rõ, với thực lực của hắn, ta có muốn chủ quan cũng không được.
Kiếm thế của Diệp Trần đột nhiên phát ra ngoài, như đêm tối lan tràn, trải rộng toàn bộ khu vực Cửu Long hồ Cửu Long sơn.
Không cần nhắc nhở, thoáng cái mọi người bị hấp dẫn, trong mắt mọi người, Thiên Địa phảng phất đã biến mất, chỉ còn lại một người Diệp Trần, cảm giác bên trong thế giới ấy là một mảnh tĩnh mịch, một ít người gần đó phát hiện ra ngay cả nói chuyện mình cũng không nói nên lời, như sa vào ác mộng, tư duy, thân thể đều không nhúc nhích được.
- Kiếm ý đáng sợ thật.
Bạch Vô Tuyết hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Độc Cô Tuyệt cũng có chút khiếp sợ, tay chân hưng phấn phát run lên, ai cũng không thể khiến cho cảm giác của hắn bồn chồn như thế, chờ đợi như thể.
Kiếm ý đáng sợ của Diệp Trần nhắm về phía Liễu Vô Kiếm nên thải y nữ tử đứng kế bên cũng cảm nhận được, sau khi lùi lại mấy bước, sắc mặt nàng tái nhợt, nói:
- Không thể nào.
Nàng chưa từng thấy qua kiếm ý cấp bậc này, so với Diệp Trần, Liễu Vô Kiếm cũng hơi có chút không bằng, điều này làm nàng khó có thể tiếp thu.
- Liễu Vô Kiếm, hiện tại ngươi nên biết, tại sao ta không giao thủ cùng ngươi rồi chứ. Ngươi, cũng không có tư cách coi rẻ Diệp Trần.
Trong mắt Độc Cô Tuyệt ánh lên tia kỳ dị, thầm nghĩ.
Trường kiếm bên hông rung động không dứt, tựa hồ tùy thời sẽ ra khỏi vỏ, ánh mắt Liễu Vô Kiếm híp lại thành một đường ngang, lãnh mang lạnh như băng lưu động bên trong, rét lạnh như đao, trên người Diệp Trần, hắn cảm nhận được uy hiếp nồng đậm, loại uy hiếp này, không phải là uy hiếp do hắn tự định nghĩa, mà là uy hiếp đến từ bản năng thân thể, bản năng thân thể cũng cảm nhận được uy hiếp, có thể nghĩ thực lực Diệp Trần mạnh đến cỡ nào.
- Hảo, Liễu Vô Kiếm ta thật sự đã coi thường ngươi, nhưng bất luận như thế nào, ngươi đều phải bại dưới tay ta.
Tay
trái đặt tại chuôi kiếm, sống lưng Liễu Vô Kiếm thẳng lên, một cỗ kiếm ý bén nhọn, nghịch lưu xông phá lên tận trời, va chạm cùng kiếm ý của Diệp Trần, nhất thời trong hư không truyền đến tiếng bạo liệt vô cùng vô tận, ý chí phong bạo hỗn loạn tự dưng mà có, khuếch tán đến bốn phương tám hướng.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ những người ở gần, đầu đau như muốn vỡ tung, liền lui ra xa, tránh sự xâm nhập của ý chí phong bạo.
- Ý chí phong bạo, mau lui lại, đây chính là ý chí cấp vương giả.
Trong đám người, có người kinh hô lên tiếng.
Hủy diệt kiếm ý của Diệp Trần cao đến ngũ giai, uy năng tương đương với lục giai bình thường, Kiếm ý của Liễu Vô Kiếm cũng là cấp năm, hơn nữa cũng không phải là kiếm ý bình thường, mà là một loại kiếm ý hi hữu- Vân tiêu kiếm ý, tuy so với Hủy diệt kiếm ý thì kém hơn, nhưng mạnh hơn nhiều so với kiếm ý bình thường, kiếm ý hai người đối nhau tương đương với kiếm ý của hai vương giả Sinh Tử Cảnh đối nhau, có thể tưởng tượng lực sát thương mạnh như thế nào.
Dĩ nhiên, mặc dù kiếm ý hai người cường đại, nhưng dù sao bản thân cũng không phải là Vương giả Sinh Tử Cảnh, vận dụng đối với kiếm ý, yếu hơn Vương giả Sinh Tử Cảnh không ít, chẳng qua, kiếm ý cấp vương giả không phải thứ tầm thường có thể so sánh, không lùi lại mà nói, rất có thể bị phong bạo bóp chết linh hồn, chết thảm tại chỗ.
Bản thân mỗi kiếm ý không có tác dụng nhan sắc bên ngoài nhưng bên trên thì có màu sắc riêng, như Hủy Diệt kiếm ý của Diệp Trần là một màu đen cắn nuốt vạn vật, không có một tia quang hoa, còn Vân tiêu kiếm ý của Liễu Vô Kiếm lại trong trắng có xanh, không mãnh liệt, cũng không yếu ớt, nhu hòa bay lên theo gió, hai loại kiếm ý bén nhọn va nhau, dẫn đến bầu trời trên Cửu Long sơn cũng biến sắc, màu đen mạnh hơn, áp chế màu trắng, chiếm cứ một phạm vi lớn, màu trắng thủ vững trận địa, tùy thời phản công.
- Tân lãng!
Kiếm ý bị áp chế, Chân nguyên bên trong cơ thể Liễu Vô Kiếm phun trào ra, đều rót vào trường kiếm trong tay hắn, tựa như một cơn sóng lớn màu trắng trên hải dương, chém một kiếm về phía Diệp Trần.
Hổn hển!
Màu đen và màu trắng bị xé rách, một đạo công kích trực tiếp xuyên qua hắc bạch nhị sắc, hướng về phía Diệp Trần trên núi, sở hướng vô địch.
Rút Lôi Kiếp Kiếm ra, Diệp Trần giơ kiếm lên cao.
Kiếm khí màu đen giống như một cái khe trên hư không, nuốt một nửa kiếm khí hình sóng, một nửa kia cũng mai một đi, dần dần tan rã.
- Lợi hại, bất quá thế này vẫn còn chưa đủ.
Liễu Vô Kiếm ha ha cười dài, một thân hắn di động như cầu vồng, trong nháy mắt xuất ra mấy trăm kiếm tấn công hướng Diệp Trần, mỗi một kiếm đều nhanh đến không thể tin được, phảng phất một người hóa thành mấy trăm người, đồng thời chém ra, nhằm vào những chỗ yếu hại của Diệp Trần.