- Là bán cực phẩm bảo kiếm!
Xem xét tinh tế một chút, Kim Kiếm Vương phát hiện, đây là một thanh bán cực phẩm bảo kiếm, vậy mà trước đó, Kim Kiếm Vương chỉ xem nó là một thanh bảo kiếm hạ phẩm bình thường, căn
bản không có chú ý.
- Chẳng lẽ trong Kiếm trủng này, kiếm cắm ở càng cao, phẩm gia tuy nói không đến mức quá thấp, nhưng tỉ lệ xuất hiện
kiếm tốt rất thấp, mà thoạt nhìn qua những thanh kiếm bình thường, thậm
chí không ra gì, lại có khả năng là kiếm tốt, thậm chí là cực phẩm bảo
khí.
Nhận thức được điều này, Kim Kiếm Vương thập phần phấn chấn, rốt cuộc hắn cũng đã tìm được quy luật.
- Kiếm có kiếm cốt, kiếm cốt mạnh, kiếm khí mạnh.
Diệp Trần giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, xuyên qua kiếm hải kiếm
sơn, thỉnh thoảng gặp phải một thanh kiếm có kiếm cốt thanh kỳ, liền nắm lên xem.
Có thể phát hiện, bảo kiếm mà Diệp Trần chạm đến, cũng
không nhất định cùng phong cách, có bảo kiếm, cường thế cao điệu, phong
mang tất lộ, có bảo kiếm, trầm ổn như nước, ôn nhuận không tiếng động,
có bảo kiếm, cổ phác vô hoa, đại xảo vô công, hắn không giống với Kim
Kiếm Vương, chỉ chú trọng kiếm khí, rồi sau đó vô tình rút ra một thanh
kiếm phong cách cổ xưa, liền cho rằng không có gì thỏa đáng.
Mà với
Diệp Trần, khí thế mạnh, phong cách hình thức cổ xưa cũng chi là vẻ bề
ngoài, có lẽ có vận khí tốt mới gặp được một thanh kiếm tốt, nhưng đại
đa số đều thất vọng.
Bảo kiếm càng cường đại, càng có linh tính, mà
bảo kiếm có linh tính, thì không phải là một vật chết, có kiếm cốt,
giống với loài người, bên trong cơ thể loài ngoài có xương cốt, một số
đại sư cũng dùng thanh kỳ xương cốt để hình danh tiềm lực thiên tài, cho nên hảo bảo kiếm cũng có hảo kiếm cốt.
Dĩ nhiên, mọi sự đều không
có gì tuyệt đối, nói không chừng thì Kiếm cốt bất chính, kiếm khí không
mạnh lại là kiếm tốt, nhưng mỗi người đều am hiểu những lĩnh vực khác
nhau, không cách nào cưỡng cầu.
Một đường đi tới, Diệp Trần cũng
thấy một số bán cực phẩm bảo kiếm, bất quá hắn không rút ra, trước khi
tìm được Thiên Hạt Kiếm, hắn không biết rút ra thanh kiếm gì, không phải là hắn nhận thức được điều gì, mà là một loại trực giác, Kiếm trong
kiếm trủng, trải qua vài ngàn năm, linh tính cực kì cường đại, phẩm cấp
vượt xa bảo kiếm cùng cấp, giờ phút này, nếu hắn rút ra một thanh kiếm
khác, là không tôn trọng Thiên Hạt Kiếm, mà như vậy thì rất có thể sẽ
mất đi Thiên Hạt Kiếm.
Về phần nhóm người Tần Liễu, bọn họ không băn khoăn nhiều, thấy một số thanh kiếm tốt liền rút ra, nhưng sau khi mỗi
người rút ra, bỗng nhiên kiếm khí bên trong kiếm trủng bắt đầu chỉa mũi
nhọn về bọn họ, kiếm khí bên trong kiếm trủng lúc trước đều là tự nhiên
tạo thành, hiện tại kiếm khí này là do vô số bảo kiếm vọng lại, mạnh hơn trước gấp mười lần, dù là Tần Liễu cũng không dễ chịu gì, không rút
kiếm lần nào nữa.
- Di, có rất nhiều kiếm giống nhau như đúc?
Qua thời gian một tuần trà, mọi người chăm chú nhìn lại như hoa mắt,
ngoài mấy chục thước phía trước, có một mảnh đất lớn cắm nhiều thanh
kiếm giống nhau như đúc, nhưng thanh kiếm này, dài chừng bốn thước hai,
thân kiếm màu bạc, chuôi màu đen huyền, mang bộ dáng một con hắc hạt,
đuôi hắc hạt là điểm cuối của chuôi kiếm, hai cái càng lớn của hắc hạt
mở ra, tạo thành kiếm ngạc, bảo vệ bàn tay kiếm khách, mà ở vị trí trung ương kiếm ngạc, còn sinh ra hai hạt hồng sắc bảo thạch, giống như ánh
mắt của hắc hạt vậy.
Thân kiếm trong bạc có tím, được phun ra từ
trong miệng hắc hạt, sắc bén vô cùng, chỉ cần khí tức, liền tạo cho
người khác một loại cảm giác không cách nào thừa nhận nổi.
- Thiên Hạt Kiếm, nhất định là Thiên Hạt Kiếm, nhưng tại sao lại nhiều như vậy.
Hô hấp Tần Liễu khẽ gia tốc, thầm nhủ.
- Chỉ có một thanh là Thiên Hạt Kiếm thật sự, những cái khác đều là chế phẩm bắt chước.
Ngoài miệng Mộ Dung Khuynh Thành nói như vậy, nhưng khi nàng vận khởi
Ma nhãn, phát hiện thanh kiếm nào cũng giống nhau như đúc, ngay cả cường độ khí tức cũng giống nhau, căn bản không thể phân biệt được một điểm
đặc thù nào của từng thanh.
- Thiên
Hạt Kiếm chân chính, chỉ có một.
Nét mặt Diệp Trần ngưng trọng, từng bước đi tới.
- Ha ha, tới trước được trước, Thiên Hạt Kiếm này là của ta, đợi ta trở về sẽ từ từ phân biệt. Ngay khi Diệp Trần đi tới, từ một phương hướng
khác, một đạo thân ảnh cũng đi ra, là Kim Kiếm Vương, hắn nhìn thấy
nhiều Thiên Hạt Kiếm như vậy, trên mặt lộ vẻ mừng rõ, vung tay lên, chân nguyên hóa thành một bàn tay khổng lồ, thu tất cả Thiên Hạt Kiếm vào
trong trữ vật linh giới.
- Không biết tự lượng sức mình.
Diệp Trần cũng không ngăn trở, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo.
Ngâm!
Diệp Trần vừa dứt lời, hàng trăm Thiên Hạt Kiếm kêu vang, kiếm khí màu
tím xuất ra, hội tụ lại cùng một chỗ, tạo thành một kiếm cương khổng lồ
màu tím, kích một kích về Bàn tay chân nguyên của Kim Kiếm Vương, sau đó hướng bản thể Kim Kiếm Vương chém tới.
- Cái gì?!
Kim Kiếm Vương kinh hãi, xuất ra bảo kiếm của mình, ngăn chặn phía trước thân mình.
Tạp sát!
Bảo kiếm trong tay Kim Kiếm Vương là Bán cực phẩm bảo kiếm, tên là
Tuyệt Kim Kiếm, bầu bạn với Kim Kiếm Vương đã mười mấy năm, nhiễm máu
tươi của vô số cường giả, nhưng khi đón đỡ công kích của kiếm cương màu
tím, Tuyệt Kim Kiếm lập tức bị đánh gãy, phảng phất như thủy tinh, từng
khúc bị phá toái, một cỗ kiếm khí kinh hoàng nhất thời phá toái Tuyệt
Kim Kiếm, đánh thẳng vào chân nguyên hộ thể Kim Kiếm Vương.
Phốc!
Há mồm phun ra đại lượng máu tươi, Kim Kiếm Vương bay rớt ra ngoài, dọc đường đánh bay không biết có bao nhiêu bảo kiếm đang bay loạn xạ, thật
giống như phi kiếm.
Nhóm người Tần Liễu bị cảnh tượng trước mắt làm
khiếp sợ, hàng trăm Thiên Hạt Kiếm tự động phát ra kiếm khí, đánh một gã Bán bộ Kiếm Vương đến hộc máu, ngay cả Bán cực phẩm bảo khí cũng dính
một kích mà phá toái, nếu như không có Bán cực phẩm bảo kiếm ngăn chặn
kiếm phong, Kiếm cương màu tìm rất có thể đã chém chết Kim Kiếm Vương.
- Bên trong tất có Thiên Hạt Kiếm!
Tần Liễu càng thêm xác định suy nghĩ của mình, chỉ sợ Thiên Hạt Kiếm ở
nơi này, cho dù là đều thượng phẩm bảo kiếm, cũng không thể nào đánh gãy một thanh bán cực phẩm bảo kiếm, bán cực phẩm bảo kiếm nếu dễ bị đánh
nát như vậy, cũng không phải là Bán cực phẩm bảo kiếm rồi, phải biết
rằng, Vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường, cũng không thể một kích phá
toái Bán cực phẩm bảo kiếm được, trừ phi Bán cực phẩm bảo kiếm không có
chủ nhân.
- Đáng giận, sao lại như thế này.
Kim Kiếm Vương đã bị trọng thương, té trên mặt đất không bò dậy nổi, cẩn thận quan sát, có
thể thấy lồng ngực của hắn, y phục phá toái đã kết tinh lại, biến thành
những viên bi, mà da trước ngực, cũng kết tinh một phần, đều có vết
rách.