Quan trọng nhất là, dùng lực lượng một người, hắn cũng không nắm chắc có thể đồng thời đối phó Long Vương và Huyền Hậu hay không.
- Không
Đế, Bạo Phong Vương chết, ta thật đáng tiếc, nhưng được làm vua thua làm giặc, chỉ đơn giản như vậy, chúng ta cũng phải chấp nhận.
Huyền diệu vạn trọng môn từ từ tản đi, Huyền Hậu từ trong hư không đi ra.
- Hay cho một câu được làm vua thua làm giặc, tốt, hôm nay ta để lại
cho Lão Long Vương và Yến nha đầu chút mặt mũi, không chấp nhặt cùng
ngươi, nhưng ngày sau không phải thế đâu.
Không Đế thu liễm khí thế bức nhân trên người, ngữ khí lạnh nhạt.
Mộ địa Tứ Cực Đại đế mở ra, những thứ đồ vật bên trong có thể khiến hắn đưa vào mắt ít càng thêm ít, nếu chỉ vì cực phẩm bảo kiếm mà khai chiến cùng Huyền Hậu và Long Vương, ngược lại chỉ tiện nghi cho Hư Hoàng, hắn không thể chắc chắn sẽ không bị thương khi Huyền Hậu liên thủ cùng Long Vương.
Nghe vậy, Long Vương cười nói:
- Diệp Trần, còn không mau cám ơn Không Đế tiền bối của ngươi đi.
- Đa tạ Không Đế tiền bối đã không so đo.
Diệp Trần cũng là người biết tiến biết lùi, tại thực lực tuyệt đối
trước mặt, thời điểm nên cúi đầu hay là muốn cúi đầu, cái đó và khuất
phục không giống nhau.
- Không cần cám ơn ta, chỉ là hôm nay thôi.
Không Đế phất phất tay, không hề nhìn Diệp Trần.
Khi mọi người đangnói chuyện, càng ngày càng nhiều sinh tử cảnh vương
giả chạy tới, có đỉnh cấp vương giả Tà Vương, Ngục Vương, cũng có một
vài Thần Long độc hành vương giả, còn có một số vương giả chưa hề nghe
nói đến, hẳn là loại vương giả này ẩn thế, không có tiếng tăm gì.
- Diệp Trần, sau khi rời khỏi đây, ngươi cáo biệt thân nhân của ngươi, chuẩn bị ly khai Chân Linh Đại lục đi!
Huyền Hậu vung tay áo, tạo ra một cái bình chướng vô hình, phòng ngừa ngoại nhân nghe được thanh âm của bọn hắn.
- Khinh Huyên nói cũng đúng, phần đông Vương giả tại Chân Linh Đại lục, nhân loại vương giả chỉ vẻn vẹn hơn 100 người, cộng thêm những loại
vương giả khác, rắc rối phức tạp, sự tình ngươi đạt được Thiên Hạt Kiếm
không phải bí mật. Tiếp tục lưu lại Chân Linh Đại lục sẽ vô cùng nguy
hiểm, Khinh Huyên và Lão Long Vương không thể lúc nào nơi nào cũng xuất
hiện trước mặt ngươi được.
Tần Liễu cũng nói.
Diệp Trần gật gật đầu.
- Cái này ta cũng có chuẩn bị tâm lý, đến lúc ly khai Chân Linh đại lục rồi.
Hắn đắc tội không ít Vương giả sinh tử cảnh, tuy nói những vương giả
sinh tử cảnh này hết sức kiêng kỵ Huyền Hậu và Long Vương, không dám ở
bên ngoài đánh chết hắn, nhưng nếu muốn ám sát hắn thì có rất nhiều thủ
đoạn, ở đây, dựa vào người khác cuối cùng cũng chỉ là hạ sách, dựa vào
mình mới là vương đạo.
- Ta sẽ đi cùng ngươi.
Mộ Dung Khuynh Thành siết chặt bàn tay Diệp Trần.
Diệp Trần nghiêng đầu cười cười, có nữ nhân yêu mến đi cùng, đến nơi nào cũng không sao cả.
- Diệp Trần, ngươi yên tâm, người nhà của ngươi, không người nào dám
động đến, cũng sẽ không ai có thể xúc phạm, mà Long thần Thiên Cung ta,
cũng sẽ bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Long Vương nói tiếp:
- Về
phần Từ Tĩnh, ngươi cũng không cần lo lắng, nàng không giống với các
ngươi, chờ đến lúc các ngươi gặp mặt lần nữa sẽ biết thân phận của nàng, đến lúc đó, phải nhờ vào chính các ngươi bảo vệ mình rồi.
- Nhớ kỹ, trước khi trở thành sinh tử cảnh vương giả, tốt nhất không nên quay trở lại, không phải tất cả mọi người đều hi vọng ngươi trở thành Sinh tử
cảnh vương giả đâu, mà ta cũng chỉ có vài năm sống tốt nữa thôi.
- Long Vương tiền bối.
Mặt Diệp Trần hiện lên vẻ lo lắng.
Long Vương cười khoát khoát tay.
- Sống hơn một nghìn năm, ta cũng không ham muốn nữa, nếu có thể trước
khi chết nhìn các ngươi lớn lên thì không còn gì tốt hơn, ta nói thật,
nói không chừng Long thần Thiên Cung còn phải nhờ vào ngươi bảo vệ.
Diệp Trần nghiêm mặt nói:
- Tiền bối yên tâm, chỉ cần Diệp Trần còn một hơi thở thì sẽ không để
cho Long thần Thiên Cung biến mất, đương nhiên, tiền bối nhất định có
thể hảo hảo sống sót, ngươi đã nhiều lần xông qua tử quan rồi.
Long Vương nói:
- Không thể
nào, sự tình bất quá tam, tình huống của ta, chính ta rõ ràng nhất.
Lúc này, Huyền Hậu thở dài:
- Đây là một đại thế, cũng là một thời kì náo động, tương lai sẽ phát
sinh chuyện gì, không ai biết được, Diệp Trần, Mộ Dung, Phượng nhi, ba
người các ngươi là những thiên tài ta xem trọng, nhất định phải cố gắng, nắm giữ vận mệnh của mình.
- Sư phụ, ta biết rồi.
Yến Phượng Phượng thần sắc kiên định.
- Diệp Trần và Mộ Dung cũng sẽ như thế.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành liếc nhau, gật gật đầu.
- Tốt rồi, chuyện kế tiếp các ngươi không xen tay vào được, nhớ kỹ, mau rời khỏi Chân Linh Đại lục, đi càng xa càng tốt.
Huyền Hậu không muốn hù dọa bọn họ quá mức, nhưng tất yếu là muốn mang đến cảm giác áp bách cho bọn họ.
- Tiền bối, cáo từ.
Diệp Trần cũng không phải người chậm chạp, ôm quyền ly khai.
Nhìn đám người Diệp Trần rời đi, Long Vương nói:
- Người có cơ duyên, chỉ có thể là bọn hắn rồi.
- Hắn không phải vật trong ao.
Huyền Hậu một mực nhìn không thấu Diệp Trần, tương lai Diệp Trần có bao nhiêu thành tựu, ai cũng không thể dự đoán.
. . .
Ly khai mộ địa, năm người Diệp Trần rời đi theo đường cũ, rất nhanh liền ra khỏi cấm địa, ra đến bên ngoài.
- Diệp Trần, ta không có gánh nặng trên người, hiện tại sẽ chuẩn bị ly
khai Chân Linh Đại lục, nhưng ta sẽ đi biển sâu ngoài biển cạn, nếu
phương hướng của các ngươi giống như ta, nói không chừng sẽ gặp được tại biển.
Tôn Thiên Lãng cũng không có hậu thuẫn vững chắc, nếu không
ly khai chỉ có một con đường chết, cho nên hắn phải ly khai Chân Linh
Đại lục.
- Tôn huynh, lần này liên lụy ngươi rồi.
Diệp Trần thật lòng xin lỗi.
Tôn Thiên Lãng không vui nói:
- Nói gì vậy, nếu như không có các ngươi, ta đã sớm chết ở bên trong
rồi, hiện tại cái mạng này là nhặt đấy, còn được đến không ít chỗ tốt,
Diệp Trần, nếu như ngươi coi ta là bằng hữu, cho dù là bằng hữu bình
thường, về sau đừng nói đến chuyện này nữa.
- Được, ta không nói tới nữa.
Diệp Trần cũng cảm giác mình quá không dứt khoát.
- Đã như vậy, sau này còn gặp lại, sinh thời, ta cũng có thể bước vào Sinh tử cảnh.
Tôn Thiên Lãng ha ha cười, chạy đi mất hút.
Một người rời đi, bốn người Diệp Trần vừa vặn cùng đường, cùng trở về một chỗ.
Còn cách Huyền Tông không xa, bốn người tách ra.
- Diệp Trần, sau này còn gặp lại.
Yến Phượng Phượng tư thế hiên ngang đứng trên ngọn núi, nói:
- Lần sau gặp mặt, chúng ta đều là Vương giả sinh tử cảnh.
- Nhất định.
Trải qua đồng cam cộng khổ, Diệp Trần sớm đã coi Yến Phượng Phượng là
bằng hữu tốt nhất, không cần lý do gì vẫn có thể vì đối phương xông pha
khói lửa sinh tử.