- Đúng vậy!
Cát trưởng lão mỉm cười, hiếu kỳ đánh giá Diệp Trần.
Tên trung niên Nhân Ma bị chém bay đầu đã chết đến không thể chết hơn
được nữa, trên cổ hắn bắn ra đại lượng máu tươi, huyết nhục cũng liên
tục nhúc nhích tựa hồ muốn tái sinh lại sinh mạng cho hắn nhưng chưa tới Sinh Tử Cảnh thì không thể lấy huyết trọng sinh được, cho nên hắn vẫn
không tránh khỏi cái chết.
"Rầm rầm rầm ..."
Giãy dụa một hồi, thi thể không đầu của hắn rơi xuống mặt biển.
Một trận chiến này, hơn ba mươi tên Nhân Ma đều toàn bộ chết hết!
- Tiểu nữ tử Nguyệt Băng Tâm, là đệ tử trong Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc, không biết tính danh của công tử là?
Hít sâu một hơi, Nguyệt Băng Tâm chậm rãi đi tới trước người Diệp Trần, hỏi.
- Tại hạ là Diệp Trần!
Thu hồi Lôi Kiếp Kiếm, Diệp Trần nhìn Nguyệt Băng Tâm nói.
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Diệp công tử nếu không ngại thì có thể cùng Mộ Dung cô nương đi tới nhà ta làm khách, ta sẽ khoản đãi
thật tốt cho hai vị!
Diệp Trần lắc đầu, nói:
- Cái này không
cần, ta đối với nơi này còn chưa quen thuộc, ngươi giới thiệu cho ta một chút là được rồi, coi như là báo đáp ơn cứu mạng đi!
- Hai vị không biết nơi này?
Nguyệt Băng Tâm hỏi.
- Ta chỉ nghe các ngươi nói nơi này là Hỗn Loạn Ma Hải nhưng vẫn không biết được tình huống cụ thể.
Nguyệt Băng Tâm gật gật đầu, nói:
- Nơi này đúng là Hỗn Loạn Ma Hải, sở dĩ nó được gọi là Hỗn Loạn Ma Hải là bởi vì ở dưới đáy biển có vô cùng vô tận ma khí, đem cả phiến hải
dương này biến thành Ma Hải. Do ma khí hưng thịnh nên ở Hỗn Loạn Ma Hải
có không ít thế lực, nhưng thế lực chiếm vị trí bá chủ chính là Nhân Ma
nhất tộc, nghe nói Nhân Ma tộc ở Hỗn Loạn Ma Hải là từ nơi khác đến đây
từ mấy trăm năm trước. Mà mấy trăm năm trước nơi này vẫn chỉ là một hải
dương bình thường, không hề có một Nhân Ma tộc nhân nào.
Thanh âm êm tai của Nguyệt Băng Tâm vang lên.
Mấy trăm năm trước mới tới đậy? Là từ đâu mà tới? Chẳng lẽ ở một nơi
nào đó còn có đại lượng Nhân Ma sao? Nghe vậy, Diệp Trần và Mộ Dung
Khuynh Thành đều nghi hoặc, nhưng từ ngữ khí của Nguyệt Băng Tâm thì
hình như cũng không quá tinh tường tình huống của Nhân Ma tộc nơi này.
- Thế lực Nhân Ma tôc nơi này thế nào?
Mộ Dung Khuynh Thành hỏi.
Nguyệt Băng Tâm thành thật nói:
- Mạnh đến khủng khiếp. Tại Hỗn Loạn Ma Hải này tập chung đại lượng
Nhân Ma gia tộc, mỗi một gia tộc đều có Ma Vương trấn thủ, gia tộc mạnh
nhất có tới ba Ma Vương. Nghe nói trong đó có một vị rất có khả năng là
Nhân Ma Hoàng!
- Nhân Ma Hoàng? Thật sao?
Mộ Dung Khuynh Thành
có chút kinh ngạc, ở Chân Linh Đại Lục cũng có Nhân Ma Vương hơn nữa có
tới hai người, nhưng không có ai là Nhân Ma Hoàng, không ngờ ở Hỗn Loạn
Ma Hải này lại có.
- Đây chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng ta cho rằng
hơn năm thành không phải là giả, nếu không những Ngũ phẩm thế lực xung
quanh đây cũng không cần phải kiêng kỵ Hỗn Loạn Ma Hải như vậy. Mà trăm
năm trước, ở Hỗn Loạn Ma Hải đã phát sinh một hồi kinh thế đại chiến,
quy mô của trận chiến đó rất lớn, ngay cả Thiên Đỉnh Thiên cũng bị xé
rách, không gian thác loạn, nghe nói là do một Phong Đế Vương Giả và
Nhân Ma Hoàng đại chiến gây nên.
Nguyệt Băng Tâm biết gì nói đó.
"Có lẽ Hỗn Loạn Ma Hải này chính là đại bản doanh của Nhân Ma nhất tộc."
Trước kia Diệp Trần vẫn cho rằng Nhân Ma nhất tộc cũng không có gì nguy hiểm bởi vì số lượng Nhân Ma Vương và Nhân Ma không nhiều, hiện tại thì suy nghĩ của hắn đã thay đổi rồi, bởi vì còn có một nơi như Hỗn Loạn Ma Hải có đại lượng Nhân Ma như thế này.
- Nơi này không nên ở lâu,
Nhân Ma tộc ở nơi này có chăn nuôi mấy trăm vạn Tức Dực Hắc Ma Trùng. Tứ Dực Hắc Ma Trùng cũng không có bao nhiêu linh trí nhưng lại có thể đem
cảnh tượng nhìn thấy được thu về, cho nên bọn
chúng chính là tai mắt mà
Nhân Ma tộc bố trí khắp nơi trong Hỗn Loạn Ma Hải này. Nếu bị chúng phát hiện thì chúng ta có chắp cánh cũng khó thoát!
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Nguyệt Băng Tâm lo lắng nói.
Diệp Trần nghe nàng nói vậy thì cũng kinh ngạc với mức độ khống chế của Nhân Ma tộc ở Hỗn Loạn Ma Hải này. Tứ Dực Hắc Ma Trùng, lúc hắn còn là
một Ngưng Chân Cảnh đã từng thấy Thi Quỷ Đạo Nhân nuôi dưỡng. Tứ Dực Hắc Ma Trùng nói về chiến lực chỉ tương đương với tam cấp yêu thú nhưng nếu dùng số lượng trăm vạn mà tính thì thập phần đáng sợ, quan trọng nhất
là bọn chúng không phải dùng để chiến đấu mà là một loại ma trùng dùng
để điều tra tin tức và theo dõi.
- Đã như vậy thì chúng ta rời đi trước rồi nói sau.
Diệp Trần cũng không có cuồng vọng tới mức cho rằng bản thân hắn có thể khiêu chiến cả Nhân Ma nhất tộc nên hướng Nguyệt Băng Tâm gật gật đầu,
nói.
Ngay khi đám người Diệp Trần rời đi không lâu thì từ phương xa
đột nhiên truyền tới đại lượng thanh âm "Rít rít ...", chỉ một thoáng
sau, một đoàn hắc vân rất nhanh di động tới. Đây cũng không phải thật sự là hắc vân mà là do đại lượng côn trùng màu đen tập trung lại mà thành. Nhìn sơ qua thì số lượng không dưới mấy ngàn con.
Những con côn
trùng này so với Tứ Dực Hắc Ma Trùng Diệp Trần đã từng thấy giống nhau
như đúc, chỉ có điều là hình thể nhỏ hơn, chỉ dài có khoảng ba tấc, trên lưng có bốn cái cánh mỏng màu đen, phần đầu rất tròn, trên đó có rất
nhiều con mắt màu bạc, những cảnh vật xung quanh đều thu vào trong những con mắt này.
"Ào ào ào ..."
Một con yêu thú cấp năm thuỷ ngư
tưởng rằng đám côn trùng này là con mồi nào đó, nên mạnh mẽ phóng ra
khỏi mặt nước, há cái miệng rộng đầy răng nhọn ra.
"Ông!"
Kỷ
luật của đám Tứ Dực Hắc Ma Trùng này rất nghiêm minh, nhưng mấy chục con ở rìa bên ngoài không chịu nỗi sự hấp dẫn, đột nhiên thoát thỏi đội
hình, vỗ mạnh bốn cánh tạo thành những tia ô quang xuyên qua thân hình
con thuỷ ngư cấp năm kia. Chỉ trong thoáng chốc, con thuỷ ngư kia chỉ
còn lại là một cái xác cá thủng lỗ chỗ rơi xuống mặt nước.
Cảm thấy mỹ mãn, mấy chục con Tứ Dực Hắc Ma Trùng này mới vỗ cánh đuổi theo đội ngũ.
Nếu Diệp Trần ở chỗ này nhất định sẽ rất giật mình. Tứ Dực Hắc Ma Trùng trong ấn tượng của hắn tối đa cũng chỉ có thực lực tam cấp yêu thú, cho dù có vài chục con thì cũng không có khả năng chỉ trong nháy mắt miễu
sát như vậy. Như vậy thì đám Tứ Dực Hắc Ma Trùng này chắc chắn không
phải là tam cấp mà phải là tứ cấp trở lên.
...
Hỗn Loạn Ma Hải rất rộng lớn và có vô số hòn đảo.
Trên một hòn đảo bình thường không có gì đặc biệt, đám người Nguyệt Băng Tâm đang cùng hai người Diệp Trần nói lời cáo từ.