Kiếm Đạo Độc Tôn

Vì Tài Phú Mà Chiến! (Thượng)


trước sau

Phải biết rằng, với thân gia của bọn họ thì cũng chỉ có khoảng một hai ngàn vạn Thượng phẩm linh thạch mà thôi, đó là trong tình huống không có thứ gì để tiêu, nếu như gặp phải một vật phẩm có giá trị xa xỉ nào đó thì thân gia của bọn họ lập tức sẽ xẹp xuống không ít!

Năm trăm triệu Thượng phẩm linh thạch chia đều xuống thì mỗi người ít nhất cũng có bốn năm ngàn vạn, cộng thêm số năng lượng bảo thạch thì thu hoạch ít nhất cũng được năm sáu ngàn vạn!

Năm sáu ngàn vạn là khái niệm gì? Không sai biệt lắm tương đương với thân gia của mười Bán bộ Vương Giả a. Với thân gia này mà tiến vào đại hình đấu giá hội thì cơ hồ không khác gì đại phú hào có thể áp chết quần hùng. Đương nhiên là với điều kiện không có Sinh Tử Cảnh Vương Giả tham gia! Năm sáu ngàn vạn tuy nhiều, nhưng đối với một Sinh Tử Cảnh Vương Giả mà nói thì cũng không tính là nhiều lắm. Sinh Tử Cảnh Vương Giả bọn họ chỉ cần tuỳ tiện tiến vào một số Vương giả cấm địa hoặc là tiến vào tinh không thu thập một ít bảo vật cũng có thể bán với giá thành từ ngàn vạn tới trăm triệu! Hoàn toàn không có khả năng so sánh!

Nhưng bất kể thế nào, năm sáu ngàn vạn đối với tuyệt đại bộ phân Bán bộ Vương Giả mà nói chính là một món tài phú khổng lồ, nếu gặp được tuyệt đối sẽ không buông tha.

Kim Vạn Song thở mạnh một hơi, mở miệng nói:

- Dựa theo ước định lúc trước thì lần này Mộ Dung Khuynh Thành sẽ được phân thêm một thành bảo vật. Hay nói cách khác, đống Thượng phẩm linh thạch này sẽ chia ra một phần giao trước cho nàng, phần còn lại sẽ tiếp tục chia đều cho mười một người, mọi người có ý kiến gì không?

Kim Vạn Song cũng không bị số linh thạch khổng lồ trước mặt làm cho mụ mẫm đầu óc. Uy tín chính là điều kiện cơ bản để tạo thành một đội ngũ, nếu hiện tại bởi vì số Thượng phẩm linh thạch này mà không giữ lời thì người làm sao có thể trông cậy những lần sau người khác sẽ tin tưởng ngươi? Với tư cách là đội trưởng của đội ngũ này, Kim Vạn Song có nghĩa vụ phải đảm bảo uy tín, hắn không thể bởi vì bản thân mình là làm cho đội ngũ này phân rã!

Lui một bước mà nói thì cả di tích này bọn họ còn chưa thăm dò được một phần ba, tiếp sau chắc chắn sẽ còn có bảo vật khác, không cần phải vì một nhóm bảo vật đầu tiên mà sinh ra mâu thuẫn, đây là một việc làm vô cùng ngu xuẩn!

- Một thành tức là hơn năm ngàn vạn Thượng phẩm linh thạch a!

Song sinh huynh đệ vốn là người tham tiền nên có chút không nỡ.

- Sao? Nhị vị không có ý định thủ tín à?

Sắc mặt Kim Vạn Song liền sầm xuống.

- Làm sao có thể chứ! Năm ngàn vạn tuy nhiều, nếu chia đều xuống cũng chỉ có mấy trăm vạn, huynh đệ chúng ta hai người cũng không đến nổi tham lam như vậy!

Song sinh ca ca nhếch miệng cười nói.

- Ta nghe theo ca ca ta!

Song sinh đệ đệ cũng nói.

- Những người khác thì sao?

Kim Vạn Song nhìn về những người còn lại.

- Ta không có ý kiến, lúc trước đã hứa thì làm sao có thể đổi ý? Mấy trăm vạn Thượng phẩm linh thạch còn chưa đến mức để cho ta ném đi thể diện của mình!

Trung niên phụ nhân hừ một tiếng, nói.

Mấy người khó chơi nhất đều đã đồng ý, những người khác tự nhiên cũng không có dị nghị gì.

- Tốt, hiện tại bắt đầu kiểm kê số lượng Thượng phẩm linh thạch!

Kim Vạn Song lộ ra bộ dáng tươi cười, đi tới trước.

Diệp Trần thấy thế cũng cười nhạt một tiếng! Một cái Hắc Ám Lực Trường mà kiếm được hẳn năm ngàn vạn Thượng phẩm linh thạch, đây đúng là một bút mua bán rất tốt a!

Đáng tiếc, có một số việc thường không được như ý. Đang lúc mọi người chuẩn bị kiểm kê số lượng Thượng phẩm linh thạch thì chỗ một truyền tống trận khác trong cung điện đột nhiên xuất hiện một nhóm người. Nhóm người này số lượng tuy kém bên này nhưng uy thế phát ra rõ ràng chỉ hơn chứ không kém.

Mà người cầm
đầu của đám người này chính là thiếu chủ của Hoàng Kim Sư tộc Sư Thiếu Bảo. Dáng người của Sư Thiếu Bảo cực cao, chừng hai mét hai, bả vai rộng lớn, vẻ mặt cương nghị, hai con ngươi màu vàng kim tản ra kim sắc quang mang chói mắt, khí thế mạnh mẽ.

Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thì còn chưa đủ khiến cho Diệp Trần lo lắng, nhưng trong mấy người đứng bên cạnh bên Sư Thiếu Bảo lại có mấy người mà lúc ở trong trà lâu Diệp Trần nhìn không thấu như: tên mập mạp đầu trọc có hình xăm, tên văn sĩ tay ôm kiếm, trung niên phụ nhân có khí tức âm độc và cả lão đầu kỳ quái luôn mặt áo mưa nữa!

Ngoài những người này ra thì những người khác Diệp Trần mặc dù chưa gặp qua nhưng không một ai có thể xem thường được bởi vì không có ai là kém hơn với đám người Diệp Trần bên này mà thậm chí còn mạnh hơn.

Thấy có khách không mời đột nhiên xuất hiện, đám người Kim Vạn Song đều căng thẳng, nhìn chằm chằm vào đối phương, hào khí giương cung bạt kiếm lập tức xuất hiện trong cung điện.

- Chỉ sợ phải đại chiến một trận rồi!

Mộ Dung Khuynh Thành ngưng trọng nói.

Diệp Trần gật gật đầu, nói:

- Trừ khi tất cả mọi người có thể ngồi xuống cùng chia đều linh thạch, mà chuyện này hiển nhiên là không có khả năng, cho nên chỉ có thể đại chiến một hồi!

Những trận chiến phát sinh do tài phú và bảo vật trong cổ di tích quả thật là như cơm bữa, nếu không có chiến đấu chém giết mới đúng là kỳ quái cho nên mọi người cũng sớm đã tạo thành thói quen rồi, do đó cũng sẽ không hề oán hận câu nào và cũng không lùi bước.

- Ha ha, nhiều Thượng phẩm linh thạch như vậy! Quả nhiên là lão thiên chiếu cố Sư Thiếu Bảo ta!

Vừa từ trong truyền tống trận đi ra, Sư Thiếu Bảo đã cuồng vọng cười thật lớn, một đầu tóc vàng kim tung bay giống như một ngọn lửa kim sắc vậy!

- Hắc hắc, ta thấy có mấy con ruồi đang vo ve!

Tên mập mạp đầu trọc đứng bên cạnh Sư Thiếu Bảo không khác gì một quả cầu thịt, nhưng miệng lưỡi thì quá bất hảo, vừa lên tiếng đã hạ thấp đám người Diệp Trần, không khác gì Sư Thiếu Bảo căn bản không coi mấy người Diệp Trần ra gì.

- Cứ đập chết là xong!

Trung niên phụ nhân bên phía Sư Thiếu Bảo tuy dung mạo không được như trung niên phụ nhân bên này, dáng người cũng khá thô nhưng khí chất lại vô cùng âm độc, người bị đôi mắt ti hí của nàng ta nhìn chằm chằm vào thì không khác gì như có một con độc xà đang nhìn mình vậy.

Bên này, Kim Vạn Song cũng không nói lời nào mà nhìn về phía những người còn lại. Bởi vì lúc này không phải là trận chiến của một người mà là đội chiến cho nên cần phải hỏi ý kiến của tất cả. Nếu có mấy người không đồng ý thì trận chiến này cũng không cần phải tiến hành, bởi vì dù có đánh cũng đánh không lại!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện