Mọi người nhớ thanks ủng hộ ™†™ Rita ™†™ nhé!
Kiếm khách đáng sợ như thế, không chỉ Hắc Diệu Vương cảm thấy không ổn mà những người khác cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhất là Hà quản sự và Nguyệt Linh Sương, sắc mặt hai người một âm trầm, một kinh ngạc, về phần Nguyệt Băng Tâm, nàng đã sớm ngây ngốc, nàng như thế nào biết rõ, mấy tháng không gặp mà thực lực Diệp Trần đã khủng bố như vậy rồi.
Giũ vết máu trên thân Phá Tà Kiếm, Diệp Trần hơi kinh ngạc, kiếm kỹ hắn đánh bại Hắc Diệu Đại Thủ Ấn và công kích của Hắn Diệu Vương đều là Linh Tê Nhất Kiếm, theo thực lực hắn tăng lên, Linh Tế Nhất Kiếm đã phát huy ra tinh túy của hắn, tuy lực phá hoại không bằng Tàn Nguyệt, nhưng lực sát thương cũng thập phần cường hãn.
Đương nhiên, không phải người nào cũng có thể thi triển Linh Tê Nhất Kiếm đến cực hạn, chỉ người có thiên phú như Diệp Trần mới có thể làm được như thế, bởi vì tốc độ quá nhanh, linh hồn lực sẽ không theo kịp, sẽ xuất hiện hiện tượng không thể khống chế, trong lúc vô hình, tiềm lực ngăn chặn Linh Tê Nhất Kiếm, không có biện pháp xuất kích toàn lực.
Hắc Diệu Vương có thể tránh khỏi Linh Tê Nhất Kiếm trảm sát, không hề nghi ngờ gì là công lao của bí pháp, môn bí pháp này, thật sự phi thường hữu dụng.
- Đi!
Tay trái chỉ một kiếm, thần sắc Diệp Trần lạnh lùng.
BOANG..!
Bên hông Diệp Trần, Lôi Kiếp kiếm tự động xuất ra khỏi vỏ, tựa như lôi điện xuyên thẳng vào hư không, cực tốc hướng về phía Hắc Diệu Vương.
Ngự Kiếm Thuật!
Đương!
Một quyền Hắc Diệu Vương đánh bay Lôi Kiếp Kiếm, nhưng Ngự Kiếm thuật như thế nào có thể bị phá như vậy, tu vi Diệp Trần tiến vào cảnh giới Bán bộ Vương giả, tuy rằng linh hồn lực không tăng lên, nhưng sinh ra nhiều màng linh hồn mỏng, cường độ linh hồn tăng nhiều, Ngự Kiếm Thuật xưa đâu bằng nay.
Thân hình lay động, Hắc Diệu Vương liên tục lui về phía sau, không thể ngăn được thân thể.
- Thập ngũ kiếm tề phát!
Cách không điều khiển Lôi Kiếp Kiếm, Diệp Trần chỉ kiếm chúi xuống, đột nhiên Lôi Kiếp Kiếm phân hóa ra thập tứ chuôi Chân nguyên phi kiếm, cùng với bản thể Lôi Kiếp Kiếm, đồng loạt công kích về hướng Hắc Diệu Vương, thế đi như điện, cuồng phong sậu vũ.
Khí huyết trong cơ thể Hắc Diệu Vương sôi trào, căn bản không có thời gian điều chỉnh trạng thái, chỉ có thể ngăn cản công kích của phi kiếm một cách bị động, Chân nguyên hộ thể càng ngày càng mỏng.
- Ngay cả Ngự Kiếm Thuật thất truyền cũng tinh thông, rốt cuộc người này là ai?
- Rõ ràng Hắc Diệu Vương bị áp chế, hơn nữa lại là áp chế tuyệt đối.
Diệp Trần cường hãn như vậy, làm mọi người sinh ra hứng thú với thân phận của hắn.
- Diệp công tử thắng rồi.
Nguyệt Băng Tâm vui vẻ nói.
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Nguyệt Linh Sương nhíu mày.
- Hắc Diệu Vương, ngươi vẫn còn chờ cái gì, đừng nói là ngươi không giết nổi hắn.
Đúng lúc này, Hà quản sự dùng Chân nguyên truyền âm cho Hắc Diệu Vương.
- Ngươi cho rằng dễ đối phó với tiểu tử này lắm sao?
Hắc Diệu Vương một bên luống cuống chân tay ngăn cản công kích của phi kiếm, một bên thẹn quá hóa giận, dùng Chân nguyên phản hồi truyền âm, không thể không nói, Đệ nhị trọng Sinh Tử Huyền Quan vẫn là Đệ nhị trọng Sinh Tử Huyền Quan, Chân nguyên hộ thể cường hãn dị thường, dù Hắc Diệu Vương đổ một lượng lớn Chân nguyên vào phi kiếm, trong lúc nhất thời Chân nguyên cũng không thể gây tổn thương đến hắn, trừ phi là bản thể Lôi Kiếp Kiếm công kích, nhưng Hắc Diệu Vương cũng không phải người ngu, há có thể để Lôi Kiếp Kiếm tiếp cận.
- Hắc hắc, Hắc Diệu Vương ngươi có thể uy chấn mấy chục năm tại Bảo Thạch quần đảo, chắc chắc ẩn giấu không ít thủ đoạn, bằng không sớm đã bại trận rồi.
Hà quản sự tựa hồ tin tưởng vững chắc Hắc Diệu Vương có thể lật ngược thế cờ.
- Hừ, xem ra ngươi nghiên cứu ta rất sâu.
Hắc Diệu Vương hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích.
Đương đương đương đương đương đương đương...
Thập ngũ thanh phi kiếm điên cuồng công kích quanh Hắc Diệu Vương, nhất là bản thể Lôi Kiếp kiếm, mỗi một lần công kích đều là khí thế vạn quân lôi đình, tóe lên
từng mảnh vụn lôi hỏa nhỏ.
- Hắc Tinh bạo!
Thủ lâu tất bại, Hắc Diệu Vương cũng không thể không rõ đạo lý kia, đập bay bản thể Lôi Kiếp Kiếm, Hắc Diệu Vương hét lớn một tiếng, đột nhiên cuộn thân mình lại, mà theo hắn cuộn mình lại, từng mảng hắc quang nóng bỏng bộc phát, trong một phần trăm thời gian cái nháy mắt, ầm ầm sụp đổ, áp súc bên ngoài cơ thể Hắc Diệu Vương.
Sau một khắc, một khỏa thổ cầu cháy đen đường kính hai mét bao Hắc Diệu Vương vào bên trong, mặt ngoài thổ cầu, độ ấm kinh người, rắn chắc không thể tưởng tượng nổi, cho nên Chân nguyên phi kiếm công kích chỉ có thể bắn ra vô số hỏa tinh, chém ra dấu vết dài hẹp mờ mờ.
- Bạo!
Tiếng quát khẽ truyền ra từ trong thổ cầu.
Ầm ầm!
Thổ cầu cháy đen như là một tiểu tinh thần, ầm ầm bộc phất, lực trùng kích cường đại quét ngang bốn phương tám hướng, chẳng những phá Ngự Kiếm Thuật của Diệp Trần mà còn làm đứt đoạn mũi kiếm Lôi Kiếp Kiếm, về phần Chân nguyên phi kiếm, sớm đã tan thành tro bụi, không còn tồn tại.
Xoẹt!
Một đạo hàn quang màu xanh da trời kích xạ đến, Diệp Trần duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy nó.
Đây là mũi kiếm Lôi Kiếp Kiếm.
- Hỏa thổ dung hợp áo nghĩa!
Nhãn lực Diệp Trần cực cao, hắn nhìn ra được tinh bạo của Hắc Diệu Vương là căn cứ vào tinh thần bạo tạc mà nghiên cứu ra tuyệt chiêu này, Sinh Tử Cảnh tại thế giới Chân Linh có thể ngao du tinh không, hàng lâm trên những ngôi sao xinh đẹp, những ngôi sao này, nhỏ thì rất nhỏ, Vương giả Sinh Tử Cảnh hoàn toàn có thể phá hủy nó, bất quá khi ngôi sao nhỏ bạo tạc, Vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường đều lùi ra ba thước, sợ bị cuồng vào vụ bạo tạc, tuy nói Tinh bạo của Hắc Diệu Vương thập phần thô lậu nhưng đối với cường giả đồng cấp thì không thể nghi ngờ là thập phần khủng bố.
Một kích phá vỡ Ngự Kiếm Thuật của Diệp Trần, khí thế của Hắc Diệu Vương đại tăng, hắc mang lóe sáng, sôi trào bên ngoài cơ thể hắn, tựa như hỏa diễm màu đen.
- Có thể bức ta đến bực này, ngươi là người thứ nhất, và cũng là người cuối cùng.
Thanh âm Hắc Diệu Vương như lôi đình, cuồn cuộn mà đến, sóng âm cuồng bạo nhấc lên từng đợt sóng cồn ngập trời, khí thế kinh người.
- Vậy sao?
Diệp Trần mặt không đổi sắc, vung tay vứt bỏ mũi kiếm Lôi Kiếp Kiếm trong tay.
- Vốn ta không định bộc lộ ra quá nhiều át chủ bài, nhưng ngươi lại làm ta phá lệ, cho nên ngươi đi chết đi! Hắc Diệu Vương chưởng pháp thức thứ hai, Liệt Hỏa đại địa!
Bay lên trời, tay phải Hắc Diệu Vương cháy đen một mảng, đẩy về hướng Diệp Trần.
Ầm ầm!
Vầng sáng màu đen và hỏa mang đỏ thẫm đan vào cùng một chỗ, bộc phát như núi lửa, như vỏ trái đất rạn nứt, không gian chỗ Diệp Trần đang đứng, toàn bộ như bị dìm ngập, từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không cách nào chứng kiến được thân ảnh Diệp Trần, tình huống chỗ đó như thế nào.