Phải chết, tất cả các ngươi phải chết cùng ta!
Cưỡng ép nói
chuyện, lỗ thủng trên cổ họng Hắc Diệu Vương lại giãn ra, thanh âm do
Chân nguyên chấn động truyền tới, vặn vẹo ác độc.
Chỉ trong mấy cái nháy mắt, thân thể Hắc Diệu Vương bành trướng, hắc sắc quang mang
lóe sáng, chiếu thông thấu da thịt hắn, có thể chứng kiến nội tạng bên
trong, nhưng nhìn đan điền hắn lại phát hiện có một đoàn hắc sắc quang
mang không ngừng xoay tròn, bành trướng, mà ở mi tâm đối phương cũng
xuất hiện một vết rạch, ý chí võ đạo tỏa ra.
Lúc sắp chết, Hắc
Diệu Vương thúc dục bí pháp, muốn tự bạo thân thể và hồn hải mình, một
gã Bán bộ Vương giả mạnh nhất đã đạt đến đệ nhị trọng Sinh Tử Huyền Quan tự bạo, hơn nữa lại là tự bạo song trọng, có thể nghĩ uy lực lớn như
thế nào, cho dù Bán bộ Vương giả mạnh nhất bị cuốn vào trong cũng lành
ít dữ nhiều.
- Tên khốn kiếp!
Mọi người thấy thế đều
kinh hãi, điên cuồng chạy thục mạng ra ngoài, khoảng cách bọn hắn đến
hai người chỉ có vài chục dặm, loại khoảng cách này còn chưa đủ để ngạnh kháng một gã Bán bộ Vương giả mạnh nhất tự bạo, chỉ sợ khoảng cách trăm dặm cũng không an toàn, cho nên chạy càng xa càng tốt.
- Tự bạo!
Lông mày Diệp Trần nhíu mạnh một cái, khoảng cách giữa hắn và Hắc Diệu
Vương là gần nhất, gần trong gang tấc, nếu đối phương tự bạo, hắn tuyệt
đối chạy không thoát.
- Ha ha, thắng ta thì thế nào, ngươi vẫn chết thôi.
Hắc Diệu Vương vô cùng vui vẻ, bộ dáng tươi cười vặn vẹo.
- Muốn tự bạo, trước tiên phải hỏi ta đã.
Thần sắc Diệp Trần nghiêm túc lên, mi tâm chợt vỡ ra, bắt đầu khởi động vầng sáng màu bạc.
- Đây là cái gì? Con mắt thứ ba?
Hắc Diệu Vương cảm thấy không ổn, vết rách trên mi tâm Diệp Trần giống
như con mắt dọc màu bạc, chỉ là con mắt dọc này không có đồng tử, nhưng
hắn có thể cảm giác được thị lực con mắt dọc này xuyên thấu ngạch cốt
của hắn, chứng kiến hồn hải hắn, một cỗ uy áp linh hồn nguy nga mênh môn gắt gao khóa chặt hắn lại.
PHỐC!
Một chùm tia sáng
màu bạc bắn ra từ con mắt dọc của Diệp Trần, tiến vào hồn hải Hắc Diệu
Vương, vốn hồn hải Hắc Diệu Vương đang long trời lở đất, bờ biên giới
sắp sụp đổ, tùy thời đều có thể bạo phá, nhưng chùm tia sáng màu bạc vừa tiến vào, hồn hải lập tức bị đục lỗ, chút ý thức còn sót lại của Hắc
Diệu Vương cũng bị chôn vùi theo.
Giải trừ nguy cơ tự
bạo của hồn hải, chút ý thức còn sót lại của Hắc Diệu Vương biến mất,
Chân nguyên trong cơ thể hắn không chuẩn bị đến trình độ mấu chốt, liền
tự bạo, chỉ nghe "phanh" một tiếng, thân thể Hắc Diệu Vương liền tan
thành tro bụi, một cỗ hắc sắc quang mang bạo phát, lóe sáng lên, trong
khoảnh khắc hóa thành một khỏa hắc sắc hỏa cầu lớn vài dặm, trong nháy
mắt thôn phệ thân ảnh Diệp Trần vào trong.
- Diệp Trần!
Mộ Dung Khuynh Thành lo lắng, hét lên, nàng là người duy nhất không rời khỏi nơi đây.
- Đừng lo, huynh không sao!
Chợt, thanh âm Diệp Trần truyền vào tai Mộ Dung Khuynh Thành.
Trung ương hỏa cầu màu đen là một vàng Chân nguyên hộ thể màu vàng xanh nhạt, một mực thủ hộ thân thể Diệp Trần, hắc sắc quang mang trùng kích
phía trên, chỉ có thể kích thích thành từng vòng rung động, không cách
nào dao động mảy may nào, theo năng lượng tán đi, thân ảnh Diệp Trần dần dần hiện ra.
- May mắn là ta đã ngăn chặn hắn tự bạo song trọng thành công, nếu không thì dù ta có mặc Thanh đồng giáp cũng bị nổ thành thịt nát, khó có thể giữ được mạng sống.
Tinh thần Diệp Trần có chút uể oải, sắc mặt lộ vẻ mỏi mệt.
Song trọng tự bạo là một loại bí pháp Ngọc thạch câu phần thập phần
khủng bố, một khi Hắc Diệu Vương thi triển thành công, Chân nguyên cuồng bạo phối hợp với ý chí võ đạo bộc phát, đừng nói tu vi Diệp Trần dưới
Sinh Tử Cảnh, bất luận kẻ nào cũng đều không thể chống
lại được, không
thể nắm giữ sinh tử của mình.
Cũng may là tại thời khắc mấu
chốt, Diệp Trần thi triển ra năng lực thiên phú Linh hồn chi nhãn, linh
hồn chi nhãn sơ kỳ chỉ có thể quan sát bên trong sự vật trong phạm vi
lớn, nhưng cảnh giới Diệp Trần tăng lên, hôm nay đã là Bán bộ Vương giả, Linh hồn chi nhãn đã diễn sinh ra Linh hồn chi quang.
Linh hồn chi quang kỳ thật là linh hồn lực cao độ tụ tập biểu hiện nên, có hiệu
quả công kích linh hồn rất mạnh, tương đương với bí pháp công kích linh
hồn, dưới sự đả kích của Linh hồn chi quang, hồn hải Hắc Diệu Vương bị
đục thủng, ý thức cũng tiêu tán theo, hồn hải tự nhiên tự bạo, tan thành mây khói, Chân nguyên trong cơ thể hắn bắt đầu tự động bạo loạn, không
thể đạt tới trạng thái tự bạo lớn nhất, chỉ tương đương với Chân nguyên
tự bạo của Bán bộ Vương giả bình thường nhất mà thôi, không làm gì được
Thanh đồng giáp của Diệp Trần.
Nếu uy lực tự bạo Chân nguyên
của Hắc Diệu Vương lớn nhất, Diệp Trần lãnh trọn thì không chết cũng tàn phế, thập phần nguy hiểm.
Bất quá đây là lần đầu thi triển
Linh hồn chi quang, Diệp Trần cũng không phải bình yên vô sự, linh hồn
lực hắn thoáng cái tiêu giảm hơn một nửa, muốn khôi phục lại như cũ, tối thiểu cũng cần mấy tháng thời gian, tuy trong lúc này, chiến lực hắn
không có bị tổn hại, nhưng đã không còn khả năng thi triển Linh hồn chi
quang lần nữa, bằng không thì linh hồn lực sẽ tiêu hao sạch sẽ, như vậy
thì rất nguy hiểm.
Đây cũng là nguyên nhân tinh thần Diệp Trần có chút uể oải.
- Uy lực tự bạo yếu như vậy sao?
Mọi người bỏ chạy ra bốn phương tám hướng đều đình chỉ thân hình lại,
Hắc Diệu Vương thi triển song trọng tự bạo, uy lực quá yếu, căn bản
không thể ảnh hưởng ra xa như vậy, đoán cũng cũng chỉ hơn mười dặm.
- Không đúng, uy lực tự bạo không ẩn chứa ý chí võ đạo!
Có người kịp phản ứng.
- Có lẽ đúng như ngươi nói, chẳng lẽ kẻ này thi triển thủ đoạn gì, ngăn cản hồn hải Hắc Diệu Vương tự bạo.
Mọi người vì lo chạy trốn nên không chú ý sát na phát sinh sự tình kia, cho nên không ai chứng kiến Diệp Trần thi triển Linh hồn chi quang, chỉ có thể ám tự suy đoán.
- Ngay cả Song trọng tự bạo cũng có thể
ngăn cản, Băng Tâm, về sau ngươi không cần lo lắng cho ân nhân của ngươi đâu, với thực lực của hắn, có thể ít hiếp được người khác dưới Sinh Tử
Cảnh, ít càng thêm ít.
Mặc dù vừa rồi Nguyệt Linh Sương không
có bỏ chạy, nhưng lui ra xa hơn mười dặm, Hắc Diệu Vương thi triển song
trọng tự bạo, nàng không cách nào ngăn cản được, cũng không có thời gian cứu Diệp Trần, điều duy nhất có thể làm là lui về phía sau.
Nguyệt Băng Tâm hỏi:
- Dì nhỏ, ngươi nói Diệp công tử có đủ tư cách để xếp vào dự khuyết bảng Sinh Tử Cảnh hay không?