Đối mặt với sự chèn ép của ba tông môn lớn, Trường Thiên phái không thể nào phát triển được. Có thể không bị diệt đã là rất cố gắng rồi.
Cười khổ một tiếng, Lý Trường Phong lại nói:
- Ba tông môn kia dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đối phó với Trường Thiên phái ta. Cứ có một đệ tử Trường Thiên phái hạ sơn đi tìm cơ duyên, nếu bị bọn họ phát hiện thì sẽ bị liệp sát. Cuối cùng Trường Thiên phái chúng ta bị nhốt chết ở trong ngọn núi nho nhỏ này. Tài nguyên càng ngày càng ít, có rất nhiều đệ tử thiên phú không tồi, nhưng do giới hạn về tài nguyên mà cảnh giới đề thăng vô cùng chậm. Thiếu tài nguyên tự nhiên không có mấy đệ tử nguyện ý muốn ở lại Trường Thiên phái. Mấy năm gần đây, số đệ tử gia nhập tông môn thậm chí không được đến năm mươi người.
Tài nguyên của một tông môn là điều căn bản phải có. Đoạn tuyệt con đường tìm kiếm tài nguyên cũng bằng đoạn tuyệt hi vọng của tông môn. Thủ đoạn thật độc ác!
- Tông chủ! Vì sao không để Trường Thiên phái di chuyển đến một địa phương khác trên Huyết Thiên đại lục?
Diệp Trần không tin ba tông môn kia cũng di chuyển theo Trường Thiên phái, đi ra bên ngoài. Đến lúc đó Trường Thiên phái sẽ có cơ hội tiếp tục phát triển. Chứ cứ đứng ở chỗ này thì chỉ có chờ chết mà thôi.
Lý Trường Phong nói:
- Đề nghị này chúng ta cũng đã sớm nghĩ đến. Nhưng không thể thực hiện được. Tuy rằng có thể tránh thoát được sự áp bách của ba tông môn kia, thế nhưng trong quá trình di chuyển sẽ gặp phải sự nguy hiểm. Rất có thể dẫn đến họa diệt tông. Trường Thiên phái sẽ trở thành lịch sử. Ở chỗ này, tuy rằng khó có thể phát triển được, thậm chí còn chịu sự sỉ nhục của ba tông môn. Ngược lại có thể bảo tồn căn cơ của Trường Thiên phái. Dù sao thì vị Phong Đế Vương Giả kia cũng đã có khẩu lệnh, cho nên bọn họ cũng không dám tấn công quy mô lớn lên núi, diệt Trường Thiên phái ta.
- Cũng đúng!
Diệp Trần cũng không có nghĩ đến điểm ấy. Ở thế giới này nơi đâu cũng rất nguy hiểm. Không thể không nói trong lúc di chuyển rất nguy hiêm. Tỷ như gặp phải Huyết Hải Ngũ Thập đạo tặc. Không chỉ cần một phần ba Huyết Hải Ngũ Thập đạo tặc cũng có thể đơn giản diệt trừ Trường Thiên phái.
- Tông chủ yên tâm. Có ta ở đây, ba tông môn kia không đáng nhắc tới. Đệ tử Trường Thiên phái sẽ càng ngày càng nhiều.
Diệp Trần biết mình phải cấp cho Lý Trường Phong một ít tin tưởng.
- Ba tông môn kia không đáng nhắc tới?
Lý Trường Phong nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, hỏi:
- Xin hỏi Diệp Trưởng lão là Bán Bộ Vương Giả đứng đầu.
Diệp Trần thản nhiên cười nói:
- Sau này ngươi sẽ biết!
Hiện tại nói cho đối phương, đối phương cũng không quá tin tưởng. Mà Diệp Trần chung quy không thể để con bài chưa lật tẩy của mình bại lộ quá sớm. Cứ để bọn họ đoán mò, như vậy mới chiếm được không ít lòng tin của mọi người.
Tuy Diệp Trần không có nói cụ thể thực lực của bản thân mình như thế nào, thế nhưng những trưởng lão ở đây đều hưng phấn vô cùng. Diệp Trần có thể đơn giản đánh thắng thái thượng trưởng lão thì tám chín phần mười là người đứng đầu trong Bán Bộ Vương Giả. Về trên Bán Bộ Vương Giả, bọn họ không dám nghĩ tới.
Có một vị đứng đầu Bán Bộ Vương Giả tọa trấn, điều này cũng khiến cho ba tông môn kia phải kiêng kỵ. Không dám khi nhục quá mức Trường Thiên phái ta.
Diệp Trần quang vinh trở thành thái thượng trưởng lão của Trường Thiên phái, đây là một đại sự lớn. Ngày thứ hai, Lý Trường Phong để mọi người tập trung ở cái sân rộng trước đại điện nghị sự, tuyên bố thân phận thái thượng trưởng lão của Diệp Trần.
- Thái thượng trưởng lão còn trẻ tuổi như vậy?
Đúng như những gì Lý Trường Phong dự liệu, nghe được tin này tất cả mọi người đều giật mình.
Tuy không ai hoài nghi Diệp Trần có đủ tư cách hay không, nhưng bọn họ đều biết ngày hôm qua Diệp Trần chỉ dùng hai ngón tay có thể kẹp chặt kiếm của thái thượng trưởng lão. Một quyền đánh văng hắn.
- Có hai thái thượng trưởng lão, Trường Thiên phái ta ngày sau sẽ thay đổi, cuộc sống cũng sẽ khá giả hơn.
- Đây là khẳng định, thực lực của Diệp trưởng lão so với Lục trưởng lão mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu như Lục trưởng lão có thể khôi phục được thần trí. Như vậy Trường Thiên phái ta đã mạnh lại càng mạnh hơn.
Đông đảo đệ tử đều nghị luận.
Nhìn mấy nghìn đệ tử Trường Thiên phái, Diệp Trần nghiêng đầu nói với Lý Trường Phong:
- Tông chủ! Ta xem trong hàng đệ tử, đại bộ phận đều có tâm cảnh rất cao. Thế nhưng tu vi lại thấp, linh thạch cấp cho bọn họ không có đủ sao?
Lý Trường Phong lúng túng nói:
- Linh thạch Trường Thiên phái còn một chút tồn kho, thế nhưng cũng không còn nhiều. Mấy trăm năm qua chúng ta không hề nhập thế. Linh thạch tồn kho càng ngày càng ít. Nhất là thượng phẩm linh thạch hầu như không còn. Ngay cả ta cũng phải dùng linh thạch trung phẩm để tu luyện.
Diệp Trần cũng không nghĩ tới Trường Thiên phái lại thê thảm đến nông nỗi này.
- Nếu tông chủ tin lời ta nói thì từ hôm nay trở đi lấy toàn bộ linh thạch tồn kho lấy hết ra cấp cho đệ tử tu luyện. Về phần uy hiếp của ba tông môn kia sẽ do ta xử lý. Tin tưởng ta, Trường Thiên phái sẽ tìm được lôi ra.
- Hảo!
Lý Trường Phong khẽ cắn môi đáp ứng. Diệp Trần ở trong lòng hắn cũng có phân lượng, mà bản thân hắn cũng hiểu được cái ngày mà Trường Thiên phái vùng lên sắp tới rồi.
Lấy ra một túi trữ vật linh giới hạ phẩm, Diệp Trần đưa tới tay Lý Trường Phong:
- Trong này có một trăm vạn linh thạch thượng phẩm. Không nên từ chối. Đối với ta mà nói chỗ này không tính là cái gì, thế nhưng đối với Trường Thiên phái rất trọng yếu.
Diệp Trần sẽ không bao dưỡng Trường Thiên phái, thế nhưng lúc đầu cũng cần phải giúp đỡ bọn họ chống đỡ qua giai đoạn khó khăn này. Dù sao hiện tại Trường Thiên phái cũng không thể ra ngoài tầm bảo được. Mà một trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm này đúng như Diệp Trần nói đối với hắn không tính là gì cả. Sau khi tiêu diệt Huyết Hải Ngũ Thập đạo tặc linh thạch thượng phẩm của hắn cũng lên tới một ức.
- Điều này!
Lý Trường Phong run rẩy tiếp nhận một trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm. Số lượng này không thể coi là lớn thế nhưng đối với một tông lục phẩm bình thường không thể có được số lượng như vậy. May ra cũng chỉ có tông môn lục phẩm cường đại mới có được số linh thạch thượng phẩm nhiều như vậy.
Làm thái thượng trưởng lão sẽ có một ngọn núi thuộc về chính mình. Ở trên đỉnh núi, kiến tạo một toàn cung điện, Diệp Trần liền đi vào trong.
Thoáng chốc đã qua mấy ngày.
Ba ngày qua, Diệp trần tập trung thời gian vào việc đúc bảo kiếm trung phẩm, buổi tối mới chuyên tâm tu luyện, nỗ lực đề thăng tu vi.