Kiếm Động Cửu Thiên

Gặp Lại Con Lừa Đê Tiện!


trước sau

Chu Hằng tế hắc kiếm ra, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, một kiếm họa xuất.

Bóng người bay nhanh lập tức dừng hình ảnh, nam tử áo xám kia bất khả tư nghị cúi đầu nhìn một thanh đoạn kiếm rõ ràng xuất hiện ở bộ ngực, đâm vào trong cơ thể hắn thật sâu, linh lực dị chủng cuồng bạo cuốn mạnh trong cơ thể hắn, dễ dàng hủy diệt hết thảy sinh cơ của hắn.

A!

Theo Chu Hằng rút kiếm mà quay về, nam tử áo xám cũng ầm ầm ngã xuống đất, phía dưới chảy ra một mảnh máu tươi nhạt nhạt, phảng phất như bị rút đi vật chất nào đó.

- Cái gì?

Ba người còn lại kia đều là dùng ánh mắt nhìn thấy quỷ mà nhìn Chu Hằng, ai có thể nghĩ tới Chu Hằng cường đại đến trình độ này.

- Thế Cảnh, thực sự cường đại như vậy sao?

Lòng bọn họ tràn đầy khổ sở.

Đồng dạng là Sơ Phân Cảnh, đồng dạng là Sơ Phân nhất trọng thiên, nhưng trước mặt của Chu Hằng ngay cả một chiêu cũng không qua được!

Chênh lệch quá xa!

Đây quả thực là Sơ Phân Cảnh nghiền ép Tụ Linh Cảnh a!

Cũng không kỳ quái, ban đầu Chu Hằng gặp phải 9 Ngân Nhân ở Tâm La Điện, còn không hề có lực hoàn thủ dưới Thế Cảnh của đối phương, nếu không phải Tấn Vân Lưu Quang Bộ thần kỳ, hắn không biết đã chết bao nhiêu lần.

Có thể đối kháng thế, liền chỉ có nắm giữ thế, hoặc là có lực lượng có thể nghiền ép, nếu không tất bại.

Ba người kia hai mặt nhìn nhau, nhất thời quay đầu bỏ chạy, phân ra ba phương hướng bất đồng mà chạy gấp!

- Cổ Tư, hồ ly tinh, một người một người!

Chu Hằng kêu lên, hắn truy kích một người, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhanh như lưu quang thạch hỏa, trong nháy mắt đã đến phía sau của đối phương.

- Ta liều mạng với ngươi!

Người nọ đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên sát ý, cả người toát ra sợi côn trùng màu đen, nhìn qua vô cùng buồn nôn.

Giống như bọn họ, đến tuổi này nhẹ nhàng đã đột phá Sơ Phân Cảnh, chín thành chín cũng là có huyết mạch lực, mạnh yếu là một chuyện khác, nhưng trợ giúp đột phá Sơ Phân Cảnh cũng là không nói chơi.

Vì vậy mới có Sơ Phân Cảnh hơn hai mươi tuổi, thậm chí hơn ba mươi tuổi, không có huyết mạch lực trợ giúp, dựa hết vào ngộ tính của bản thân, muốn đạt tới một bước này cũng phải cần mười mấy năm, thậm chí mấy thập niên chịu khổ sâm tu!

Đây là sự cường đại của huyết mạch lực, cũng là nguyên nhân linh thể ở các đại tông môn cực kỳ nổi tiếng.

Lúc trước, nam tử áo xám kia quá bi kịch, ngay cả huyết mạch lực cũng không có vận chuyển đã bị Chu Hằng xử lí, mà hiện tại hắn là bị vây khốn, không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu thoát thân.

- Ngươi còn không có tư cách này!

Chu Hằng xẹt qua một kiếm, Thế Cảnh hoàn toàn nghiền ép cùng giai, hắc kiếm xẹt qua, cổ người kia nhất thời phun máu, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi đã im bặt.

- Là kiều thê đại nhân!

An Ngọc Mị hận đến nghiến răng, tên khốn kiếp Chu Hằng này lại dám đặt ra ngoại hiệu cho nàng và Lâm Phức Hương, mỗi lần đều gọi nàng là hồ ly tinh, hồ ly tinh!

Phi, hồ ly tinh có xinh đẹp như nàng sao?

Oán trách thì oán trách, nàng vẫn nhanh chóng phóng ra, ngăn đón người thứ hai còn dư lại của đối phương, mà Cổ Tư cũng chọn lấy người cuối cùng.

Chẳng qua là động tác của Chu Hằng cũng quá nhanh, sau khi hắn đánh giết đối thủ của mình, An Ngọc Mị cùng Cổ Tư cũng mới vừa cản lại đối thủ của mình, cả tay đều không có làm nóng, liền thấy Chu Hằng giết tới đây.

- Tha ta một mạng, ta nguyện ý quy thuận ngươi, trọn đời sẽ không phản bội, nếu như phản lời thề, trời đánh ngũ lôi!

Đối thủ của An Ngọc Mị toàn thân phát rét, tên kia quả thực không phải là người, giết cùng giai mà như giết gà, căn bản không có sức phản kháng.

- Ánh mắt ngươi lóe lên, rõ ràng là nghĩ tạm thời bảo vệ tánh mạng, sau khi rời đi sẽ mời trưởng bối tông môn hạ thủ đối với ta!

Chu Hằng rất rõ, sức quan sát của hắn tỉ mỉ bực nào, tâm mạch của đối phương nhảy lên, con ngươi biến hóa căn bản không thể gạt được hắn.

- Cho nên, ngươi vẫn là đi chết đi!

- Không . . .

Người nọ phát ra một tiếng rít, huyết mạch lực đã phát động, cả người dài ra một loạt thiết thứ, phảng phất đột nhiên từ người biến thành con nhím.

- Làm người tốt đẹp thì không làm, không thấy con lừa đê tiện dạng chó hình người này suốt ngày muốn làm người ư, ngươi cũng là càng sống càng thụt lùi! Cũng tốt, tiễn ngươi một đoạn đường, cho ngươi đi đầu thai một lần nữa!

- Cạc cạc, Chu tiểu tử ngươi nói cái gì?

Con lừa đen một bên bất mãn hét lên.

Hắc kiếm của Chu Hằng xẹt qua, một đầu người phóng lên cao. Hắn không dừng lại chút nào, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía người cuối cùng.

. . .

Không trì hoãn chút nào, Chu Hằng vừa tiến vào Sơ Phân Cảnh, lấy lực lượng đáng sợ của hắn cùng với nắm giữ Thế Cảnh, đã có thể nghiền ép Sơ Phân tam trọng thiên thông thường, giết Sơ Phân nhất trọng thiên tự nhiên giống như chơi đùa.

Hắn sẽ không chủ động gây hấn, nhưng phàm là muốn phạm hắn, hoặc là gây bất lợi đối với người đứng bên cạnh hắn, như vậy rất đơn giản, nhất luật đánh giết!

- Chu tiểu tử, tu vi ngươi tiến cảnh cũng tạm được, không bằng làm môn hạ của bổn tọa, bổn tọa có thể chỉ điểm ngươi một chút!

Con lừa đen đứng thẳng người lên, để hai móng trước giao nhau ở trước ngực, một bộ ngươi mau tới bái ta.

- Ngươi con lừa đê tiện này, làm sao tiến vào đây?

Chu Hằng không hiểu chút nào, nếu nói con lừa đê tiện có thể xen lẫn trong hơn trăm người lúc trước cùng nhau đi vào, hắn đánh chết cũng không tin tưởng.

- Chính là một cái trận hỏng, làm sao ngăn được Lư đại gia nhà ngươi!

Con lừa đen để móng trước xuống, dương dương đắc ý chạy chậm.

- Bổn tọa một chân đạp ra, tiến vào!

Chu Hằng tự nhiên sẽ không tin tưởng, nhưng con lừa đen này vô cùng khôn khéo, nếu không phải nó muốn nói, dù uy bức lợi dụ thế nào đều vô dụng! Hắn suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu con lừa đê tiện có thể tìm kiếm thảo dược, kế tiếp ngươi liền mang theo ba người các nàng đi tìm!

- Ừm, bổn tọa sẽ đốc thúc ba người quái dị các nàng!

Con lừa đen chồm người lên.

- Con lừa chết, ngươi nói ai là người quái dị?

An Ngọc Mị rốt cục thích ứng con lừa có thể nói, bắt đầu bạo nộ rồi.

- Lớn như vậy còn nói mình không phải là người quái dị, có muốn Lư đại gia cho ngươi mượn gương để soi soi hay không?

Con lừa đen bại hoại nói.

- Đừng để ý tới nó, ngươi so đo đẹp xấu với một con lừa làm cái gì?

Chu Hằng thật là không biết nên khóc hay cười, chẳng lẻ muốn để cho con lừa đen tiếp nhận thẩm mỹ quan của loài người?

- Hừ!

Lâm Phức Hương của làm cái mặt quỷ với con lừa đen, bởi vì nàng cũng bị đả kích vào hàng ngũ người quái dị.

- Vậy là các ngươi không có kiến thức, nếu để cho các ngươi thấy Thánh nữ của Đông Linh Tiên Trì, không phải là sẽ tự ti tới mức đập đầu chết sao!

Con lừa đen đê tiện dường như không trêu chọc mỗi người tới mức lửa giận ngút trời cũng không cam tâm, chuyển pháo khẩu hướng tới An Ngọc Mị tam nữ.

Cổ Tư căn bản không quan tâm, nhưng Lâm Phức Hương cùng An Ngọc Mị cũng là vô cùng tự
tin đối với dung mạo, đâu chịu bị xỉ nhục là người quái dị trước mặt người trong lòng, lúc này liền miệng đấu miệng cùng con lừa đen.

Con lừa đen kia vốn không chịu ngồi yên, ước gì có người cãi nhau cùng nó, nhất thời hưng phấn chiến đấu cùng An Ngọc Mị hai nàng, lấy một địch hai cũng không rơi vào thế hạ phong chút nào, để cho hai nàng ngay cả tâm muốn chết đều có.

- Ta đi điều tức trước một chút!

Chu Hằng vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, tháp thân thì ghé vào trên người An Ngọc Mị, để nàng mang theo đi về phía trước, dù sao ở trong mắt người bình thường, không có chút phân lượng nào.

- Di, không gian pháp khí có thể cho vật còn sống?

Hai mắt con lừa đen nhất thời trừng rất tròn, dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm An Ngọc Mị, nước miếng nơi khóe miệng lập tức chảy thành nước miếng rớt xuống, đầu lưỡi đỏ rừng rực sắp rớt xuống đất.

- Con lừa đê tiện, ngươi muốn làm gì?

An Ngọc Mị cảnh giới nhìn con lừa đen, con lừa đen này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt, căn bản không cần Chu Hằng nhắc nhở.

- Người quái dị, đưa món không gian pháp khí đó cho bổn tọa xem một chút!

Con lừa đen tùy tiện nói, một bộ cao nhân phong phạm.

- Không!

An Ngọc Mị quyết đoán lắc đầu, đưa cho nó chính là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.

- Ngươi cho bổn tọa xem một chút, sau này bổn tọa sẽ gọi ngươi là Tiểu Sửu bát quái, gọi nàng là đại sửu bát quái!

Con lừa đen nhìn An Ngọc Mị, cũng là đưa một chân chỉ Lâm Phức Hương.

Lâm Phức Hương nhất thời kêu to lên:

- Con lừa đen chết tiệt, người ta xấu hơn nàng lúc nào?

- Đều xấu, đều xấu!

Thành công khơi dậy hai nàng cùng chung mối thù, liên thủ phát khởi công kích đánh con lừa đen. Chẳng qua là con lừa đen đê tiện thì đê tiện, thực lực lại không nhỏ, thế nhưng cũng tăng lên tới Sơ Phân Cảnh, khi hai nàng công kích đến nó ở một bên kêu loạn người quái dị, người quái dị.

- Dừng tay!

Cổ Tư bình tĩnh nói:

- Không nên lãng phí thời gian, tiếp tục tìm kiếm linh thảo!

An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương cũng biết không làm gì được con lừa đê tiện kia, vừa lúc từ bậc thang này mà thu tay lại, các nàng hận hận trợn mắt nhìn con lừa đen, đều quyết định vô luận con lừa đen này nói gì đều coi như không có nghe được.

- Bảo bối gì a, năm đó bổn tọa không biết có bao nhiêu không gian pháp khí, đợi lát nữa sau khi Chu tiểu tử ra ngoài, nhất định sẽ bị sự anh minh của bổn tọa chiết phục, cam tâm tình nguyện dâng bảo vật lên!

Con lừa đen vừa lầm bầm lầu bầu.

Con lừa đê tiện này đã là tự luyến tới cực điểm, da mặt còn dầy hơn so sánh với thành tường!

Lâm Phức Hương cùng An Ngọc Mị liếc mắt nhìn nhau, cũng là thở dài, cùng súc sinh không mặt mũi không có da đấu võ mồm, có thể thắng sao?

. . .

Chu Hằng tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp tự nhiên là để luyện hóa lực lượng trong hắc kiếm, ở trong di tích này, mỗi người cũng thu hồi mặt nạ trên mặt, động binh khí, hắn phải mau sớm tăng lực lượng lên.

Bốn cường giả Sơ Phân Cảnh cung cấp lực lượng tương đối phong phú cho hắn, nhưng tu vi vẫn là Sơ Phân nhất trọng thiên trung kỳ, chẳng qua là tăng lên một chút.

- Mới chỉ như vậy!

Hắn không khỏi cau mày, vốn tưởng rằng có thể nhất cử đẩy mạnh đến Sơ Phân nhất trọng thiên đỉnh phong, nhưng thử nghĩ xem không gian đan điền của hắn là gấp 40 lần Sơ Phân Cảnh bình thường, tu vi tích lũy chậm cũng rất bình thường.

Hắn tâm niệm vừa động, đã rời đi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, lại thấy An Ngọc Mị tam nữ đang cẩn thận tìm kiếm trong bụi cây, mà con lừa đen kia lại đang ngáp dài ở một bên.

- Con lừa đê tiện, làm sao ngươi không có đi tìm linh thảo??

Chu Hằng không khỏi kỳ quái, có "Con lừa tìm thuốc" ở đây, cần gì An Ngọc Mị các nàng tìm kiếm khổ cực như thế.

- Bổn tọa đang rèn luyện các nàng!

Con lừa đen dõng dạc nói.

- Không phải đâu!

Lâm Phức Hương chạy tới.

- Quỷ hẹp hòi không nên tin nó, con lừa chết này căn bản sẽ không biết tìm kiếm linh thảo, nó chỉ biết lừa bịp!

Con lừa đen hừ một tiếng, nói:

- Người quái dị, bổn tọa biết ngươi chẳng qua là đang ghen tỵ thôi!

Sau đó ánh mắt nó đột nhiên sáng ngời,nói:

- Chu tiểu tử, mau để cho bổn tọa xem không gian pháp khí của ngươi một chút!

Chu Hằng cười ha ha một tiếng:

- Ngươi nếu không phải sợ tiến vào ra không được, bản thân ta sẽ không để ý trấn áp ngươi 180 năm, ngày nào đó đột nhiên nghĩ tới lúc thức dậy, làm súp thịt lừa!

Con lừa đen nhất thời nhếch miệng, lộ ra dày đặc răng trắng hướng về phía Chu Hằng, nhưng thử nghĩ xem, chủ nhân của không gian pháp khí quả thật có khả năng này, trừ phi thực lực của nó cường đại đến mức vượt ra khỏi phẩm cấp của pháp khí, lúc này mới có thể mạnh mẽ phá xuất!

Lư đại gia bị trấn áp mấy trăm năm, mấy ngàn năm thật vất vả mới thoát, cũng không muốn lại bị trấn áp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện