Sáng ngày thứ hai, thời điểm khi Ngô Tú Mị đến dưới chân núi, lại phát hiện
trong túp lều đã không có một bóng người, chỉ có hoa tươi bốn phía đồng
loạt nở rộ chẳng phân biệt mùa nào.
Đi rồi?
Ngày thứ ba, ngày thứ tư . . . Một tháng. . . Nửa năm . . . Hai năm . . . Chu Hằng cũng không có xuất hiện nữa.
Phiền muộn của Ngô Tú Mị đột nhiên tiêu tan, nhưng làm cho Nộ Giang Tông phấn chấn không thôi chính là, ái nữ của vị tông chủ này dường như đột
nhiên thoát khỏi điểm mấu chốt; ở võ đạo tinh tiến nhanh chóng tới dọa
người, chẳng những vượt lên trước Lộ Đồng bước vào Tinh Thần Cảnh, hơn
nữa còn tiếp tục tăng lên, căn bản không có xu thế dừng lại!
Nên biết rằng, ở Tinh Thần Cảnh mỗi khi hình thành một tinh tú mới cũng
không dễ dàng a, chẳng những cần tích lũy linh lực, còn cần lĩnh ngộ,
không lĩnh ngộ được, chỉ có một thân linh lực cũng không thể hình thành
tinh tú mới!
Nàng và Lộ Đồng có được sự đãi ngộ trong tu luyện giống nhau, đan dược
ăn vào để gia tăng tích lũy linh lực, số lượng cũng giống nhau như đúc,
nhưng nàng hình thành một viên tinh tú chỉ cần bốn tháng, mà Lộ Đồng lại là bảy tháng!
So sánh, ai tài năng xuất chúng hơn liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ!
Bởi vậy, tầm quan trọng của nàng lập tức cũng vượt qua Lộ Đồng, đương
nhiên Nộ Giang Tông cũng không thể buông bỏ Lộ Đồng, hai người này nếu
là đều có thể trở thành Thiên Hà Cảnh, vậy Nộ Giang Tông liền thực sự
thăng quan tiến chức như diều gặp gió.
Mọi người đều cho rằng Ngô Tú Mị "thông suốt" là vì hậu tích bạc phát,
nhưng chỉ có Ngô Tú Mị tự mình biết, đó là bởi vì Chu Hằng!
Nhưng vị đại gia này đến tột cùng chạy đi nơi nào?
Lại là một năm sau, Thiên Lam Tông điệu thấp làm việc khiêm tốn đột
nhiên cường thế xuất hiện lại, tuyên bố muốn Nộ Giang Tông diệt môn!
Tin tức truyền ra, lập tức kinh động tất cả thế lực ở khu vực chung quanh.
Thiên Lam Tông nhịn ba năm, như thế nào đột nhiên nổi lên?
Đáp án rất nhanh đã được công bố, nguyên lai Thiên Lam Tông có một vị
tông chủ thượng thượng đại luôn luôn bế quan khổ tu, cuối cùng mấy ngày
trước đã đột phá đến Tuệ Tinh Cảnh! Để lập uy, Thiên Lam Tông dĩ nhiên
lựa chọn Nộ Giang Tông là đối tượng, một là báo thù khuất nhục ba năm
trước đây, thứ hai cũng là phơi bày một ít lực lượng của Tuệ Tinh Cảnh!
Lần này, Thiên Lam Tông sẽ không cho Nộ Giang Tông bất cứ cơ hội nào. Bị giễu cợt ba năm, Thiên Lam Tông nhất định phải trừ tận gốc Nộ Giang
Tông, như vậy mới có thể làm cho Thiên Lam Tông đứng thẳng người một lần nữa.
Đại quân rất nhanh thì nguy cấp!
Thiên Lam Tông xuất động tất cả cường giả, trừ bỏ một gã "cường giả siêu cấp" Tuệ Tinh Cảnh, còn có bốn gã Thiên Hà Cảnh, 36 gã Tinh Thần Cảnh,
đội hình như vậy quả thật đủ để bóp chết Nộ Giang Tông hơn trăm lần!
- Nộ Giang Tông tạp toái môn, đều lăn ra đây nhận lấy cái chết cho ta!
Một gã cường giả Thiên Hà Cảnh quát lớn. Thanh âm rầm rầm đột nhiên truyền khắp toàn bộ đỉnh núi, hắn dừng một chút, lại nói.
- Lão tổ khai ân, người nào quỳ một đường đi từ trên núi xuống, có thể chỉ phế tu vi, thoát chết!
Đối với võ giả mà nói, huỷ bỏ tu vi thực ra không có quá nhiều khác biệt cùng chết. Nhưng cuối cùng ít nhất còn có thể lưu lại một cái mạng.
Không bao lâu sau, liền thấy một nhóm người bò từ trên núi xuống dưới.
Bởi vì là bò cho nên tốc độ cũng không nhanh.
- Ha ha ha ha!
Không chỉ là Thiên Lam Tông, rất nhiều người đã chạy tới xem náo nhiệt cũng nhao nhao cười to.
Lần này là Thiên Lam Tông rõ ràng muốn lập uy, mặt mũi này nhất định
phải bán, bằng không có khả năng lần ra oai này sẽ chĩa vào trên đầu
tông môn của mình! Cho nên, mỗi một tông môn ở phụ cận cũng sẽ phái ra
môn nhân cấp quan trọng tới đây xem cuộc chiến, sau khi đánh xong, tự
nhiên còn phải bày tỏ lòng trung thành các loại với Thiên Lam Tông!
Trước kia người mạnh nhất bên trong khu vực này cũng chỉ là Thiên Hà Đế, hiện tại Thiên Lam Tông đột nhiên xuất hiện một Tuệ Tinh Vương, toàn bộ cân bằng liền bị đánh vỡ, biến thành cục diện mới là Thiên Lam Tông
xưng vương, thế lực khác chỉ có thể phụ thuộc.
Những người quỳ bò xuống này quả thực vứt sạch mặt của Nộ Giang Tông!
Những người này leo đến dưới chân núi, lập tức liền bị đánh bể đan điền, vô số năm vất vả tu luyện đều hóa thành bọt nước. Sau đó bị ném ra
ngoài giống như chó chết.
- Những người còn lại của Nộ Giang Tông nghe đây, các ngươi còn có một
giờ cuối cùng, nếu không quỳ bò ra ngoài . . . Giết không tha!
Nhưng lần này, trong Nộ Giang Tông không còn người bò ra ngoài nữa.
Thời gian từng giờ trôi qua, rất nhanh kỳ hạn chót một giờ đã đến rồi.
- Giết!
Thiên Lam Tông phát động tổng tiến công, cường giả Minh Tiên trở lên đều là bay vút lên, mà những người khác giết lên theo đường núi.
Đánh giáp lá cà! Đại chiến lập tức bạo phát!
Máu chảy thành sông!
Mấy năm này, Nộ Giang Tông mặc dù có thêm hai cao thủ Tinh Thần Cảnh,
nhưng vừa so sánh với Thiên Lam Tông, chỉ là ở số lượng cao thủ Tinh
Thần Cảnh liền kém khá xa, huống chi Thiên Lam Tông còn có bốn gã cường
giả Thiên Hà Cảnh>>
Cao thủ Tuệ Tinh Cảnh đương nhiên không thể nào động, hắn phải trấn áp vị cường giả thần bí kia của Nộ Giang Tông.
- Như thế nào vị tiền bối kia còn không ra tay?
- Chúng ta đều phải chết a!
- Ta đầu hàng!
- Không nên!
Rất nhiều người không hàng, là bởi vì bon hắn đều tin tưởng vị cường giả thần bí kia sẽ cứu vớt bọn họ từ trong nguy nan một lần nữa, mà khi áp
lực tử vong đã gần ngay trước mắt, bọn họ liền không thể kiên trì nữa.
Đây không phải dũng khí chân chánh, chỉ là ôm may mắn mà thôi.
- Giết! Không chừa một mống!
Cao thủ của Thiên Lam Tông nói, hiện tại đầu hàng? Đã muộn!
Ngươi nghĩ đầu hàng liền đầu hàng, coi lời nói của Thiên Lam Tông là cái gì?
Phốc! Phốc! Phốc!
Máu tươi văng khắp nơi, chi gãy bay loạn.
Người sống sót của Nộ Giang Tông đã chưa tới mười người, trừ bỏ bốn Tinh Thần Cảnh, còn dư lại cũng đều là Minh Tiên bậc cao.
- Lão tổ, người thần bí kia quả nhiên là sợ hãi uy thế của lão nhân gia ngài, căn bản không dám ra tay!
Dưới chân núi, một người trẻ tuổi nói nịnh cường giả tân tấn Tuệ Tinh Cảnh của Thiên Lam Tông.
Cường giả Tuệ Tinh Cảnh kia tên là Chư Lập, hắn vuốt râu mỉm cười, có vẻ rất cẩn thận, nhưng biểu tình vui thích trên mặt cho thấy hắn thực ra
rất hưởng thụ nịnh hót như vậy.
- Ác đồ kia giết 11 người của tông ta, tội ác tày trời, nếu là dám thò đầu ra, lão phu chắc chắn chém hắn dưới kiếm!
Chư Lập nói.
- Lão tổ uy vũ, kẻ nhát gan kia tuyệt đối không phải kẻ địch của lão tổ!
Người trẻ tuổi vội vàng tiếp tục vuốt mông ngựa.
- Ha ha ha! Trừ bỏ người nữ kia, toàn bộ giết chết!
Một gã Thiên Hà Vương nói.
- Thiên Lam Tông ta nếu nói muốn
nạp nữ nhân này là thị thiếp, liền nhất định nói lời giữ lời!
Ngô Tú Mị thần tình tuyệt vọng, nàng tình nguyện chết cũng sẽ không gả
cho một người đáng ghét! Mà nàng cũng có tự trách thật sâu, nếu không
phải nàng "ép" Chu Hằng đi, những người bên trong tông cũng sẽ không
chết!!
Phốc! Phốc!
Lại có hai Minh Tiên chết trận, tình thế đã là nguy ở sớm tối.
- Thấy không, đây là kết quả khi cãi lời bổn tông!
Dưới chân núi, một gã thanh niên cất giọng nói, ánh mắt quét người chung quanh một vòng, trên mặt có kiêu ngạo cùng phách lối vô cùng.
Loại cảm giác này thật tốt quá, cao cao tại thượng. Ánh mắt của mỗi
người nhìn về phía mình đều tràn đầy kính sợ, cho dù là thực lực mạnh
hơn so với chính mình cũng là như thế!
Mọi người đều im lặng, xem người khác lập uy, cho dù mình không phải là
con gà trong cái hố kia, nhưng bị coi là khi con thì trong lòng làm sao
có thể dễ chịu?
Nhưng tình thế phụ thuộc vào người mạnh, lúc này đứng ra phản đối chẳng
những sẽ đánh mất tánh mạng của mình, sẽ còn liên lụy tới tông môn sau
lưng!
Trừ bỏ yên lặng chịu đựng, còn có thể có biện pháp nào?
- Ai!
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, phiêu đãng ở trong núi.
- Chu đại gia!
Ngô Tú Mị lập tức kêu lên, vô cùng ngạc nhiên vui mừng.
Chu đại gia?
Lộ Đồng không khỏi khó hiểu, ba năm trước đây Chu đại gia đã không biết
tung tích, nàng còn tưởng rằng Chu Hằng trở về quê nhà. Nhưng Ngô Tú Mị
vì cái gì ngạc nhiên vui mừng như vậy, vì cái gì chỉ nghe một tiếng thở
dài liền cho rằng là Chu Hằng?
Cho dù là Chu Hằng thì như thế nào? Cũng không phải là chịu chết sao?
- Đều cút cho ta!
Chu Hằng khôi phục thanh âm trẻ tuổi.
- Ha ha ha ha, rốt cục ngươi đã xuất hiện!
Thân hình Chư Lập bắn ra, đã bay vút lên khoảng không, khí tức Tuệ Tinh
Cảnh tận tình phóng thích ra không che dấu chút nào, để mọi người ở dưới đều khó thở.
- Không cần giả thần giả quỷ, nhanh đi ra chịu chết đi!
Ầm!
Một ngón tay như cự trụ từ trên trời giáng xuống, điểm tới chỗ Chư Lập.
- Lớn mật, ngươi nghĩ lão phu là . . .
Bành!
Chư Lập ra quyền nghênh đón, miệng còn muốn kiêu ngạo hai câu, nhưng chỉ chốc lát, hắn căn bản không có một tia chống cự liền bị ấn xuống dưới.
Lực lượng kinh khủng trên ngón tay lưu chuyển, thân thể Chư Lập còn
không có bị áp tới đất liền thấy một cột mưa máu hiện lên, đường đường
là Tuệ Tinh Vương trực tiếp bị oanh thành mưa máu.
Mọi người đều là thất thanh thất sắc!
Tuệ Tinh Vương a, cường giả có thể tung hoành một phương! Nhưng chỉ là
một chiêu liền bị đánh giết, người trong bóng tối kia mạnh bao nhiêu?
Thiên Lam Tông thật đúng là không hay ho, vừa mới sinh ra một Tuệ Tinh
Vương, nhưng trong nháy mắt liền bị người ta đánh giết, hơn nữa ngay cả
mặt mũi cũng không thấy! Chuyện này đủ để cho Thiên Lam Tông trở thành
trò cười của thiên hạ!
- Cút!!
Chu Hằng lại quát một tiếng, bành bành bành bành, đệ tử Thiên Lam Tông
xông lên núi bất kể tu vi cao thấp, trong nháy mắt đều bị chấn thành mưa máu.
Người dưới chân núi thất kinh, bất kể là dư nghiệt của Thiên Lam Tông, hay người xem cuộc chiến ai cũng quay đầu bỏ chạy.
Nơi này quá nguy hiểm!
- Tiền . . . Tiền bối!
Mấy người may mắn còn tồn tại của Nộ Giang Tông đều là run giọng kêu
lên, bọn họ biết vị cao nhân thần bí kia rất cường đại, nhưng cường đến
nước này . . . vậy hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
- Chu đại gia . . .
Ngô Tú Mị thì si ngốc kêu.
- Chu đại gia, thực sự là ngươi sao?
Lộ Đồng cũng kêu lên, hiện tại nàng nhớ lại một ít chuyện không hợp tình lý, tỷ như, Thiết Huyết Trại bị phá hủy hoàn toàn, nhưng phần mộ của
cha mẹ nàng lại là bình yên vô sự!
Thân hình Chu Hằng nhoáng lên một cái, chậm rãi đi ra từ trong một góc, vẫn là hình dáng sáu mươi, đầu đầy tóc hoa râm.
- Chu đại gia!
Ngô Tú Mị lập tức nhào tới.
Tay phải Chu Hằng phất một cái, thân hình cô gái nhỏ lập tức nghiêng một cái, nhào vào khoảng không.
- Bái kiến tiền bối!
Mọi người đều quỳ xuống, đây chính là một vị tồn tại có thể miểu sát Tuệ Tinh Vương, thực lực . . . sâu không lường được! Ít nhất lấy cấp độ của bọn họ đã không thể tính toán.
Chu Hằng gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Lộ Đồng, ý bảo nàng đi qua.
Lộ Đồng vội vàng đi tới, Ngô Tú Mị thì bĩu môi, trong lòng tràn đầy giận dữ, Chu đại gia này ngay cả ngực của nàng cũng đã sờ cho lớn, không ngờ ăn xong chùi mép không nhận, thật ghê tởm a!
- Bắt đầu từ ngày mai, ta dạy cho ngươi tu luyện!
Chu Hằng nói.
Lộ Đồng mừng rỡ, Chu Hằng cụ thể mạnh bao nhiêu hắn không biết, nhưng
một chiêu có thể đánh giết Tuệ Tinh Vương, đã làm cho hắn chỉ có thể
nhìn lên.
- Bái kiến sư phụ!
Hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Chu Hằng gật đầu, nói:
- Ngươi là đồ đệ thứ hai của ta.
Trên thực tế, Lộ Đồng hẳn xem như người thứ ba, trừ bỏ Tiểu Ăn Tạp, hắn còn có một đồ đệ Hồ Nhân tiện nghi.
- . . . đồ đệ thứ ba, về phần chuyện của ta, về sau sẽ chậm chậm nói cho ngươi biết!