- Không sai, chỉ là Tụ Linh Cảnh, ở trong này cũng chẳng hơn ai, phải nên vào trong tìm đi.
- Chúng ta đều là thiên chi kiêu tử, tại sao có thể dấn thân vào nguy hiểm!
- Chu Hằng, chúng ta sẽ ở phía sau bảo hộ ngươi, cứ yên tâm mà đi vào!
Sau khi mọi người thoáng sửng sốt, nhao nhao tỏ vẻ đồng ý. Việc này chỉ
cần không phải mình đi vào, quản hắn là ai làm gì! Hơn nữa, tổng cộng
chỉ có ba Tụ Linh Cảnh tiến vào nơi này, hiện tại chỉ có Tỉnh Thiên và
Chu Hằng ở đây, hai người này khẳng định dễ bắt nạt nhất.
Tuy nhiên Tỉnh Thiên chính là Địa linh thể thập tinh, là bảo bối được
Thiên Tinh Tông vô cùng bảo hộ, hơn nữa còn có Thủy Nguyệt Công chúa bao bọc, ai dám bức hắn? Chu Hằng thì không giống vậy, tuy rằng sau lưng
cũng có cao thủ Khai Thiên Cảnh, nhưng dù sao chỉ có một, hơn nữa cũng
không ở đây!
Người là Thủy Nguyệt Công chúa ép, bọn họ chỉ trợ giúp mà thôi, ngày sau An Nhược Trần muốn trả thù cũng phải tìm Nam Cung Nguyệt Dung trước. Mà cái gọi là nhiều người tức giận khó phạm, chẳng lẽ An Nhược Trần dám
đối với kháng toàn bộ Hàn Thương Quốc sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng người sôi trào, đều bức bách Chu Hằng tiến vào trong màn sáng tìm tòi.
- Nữ nhân này thật độc!
An Ngọc Mị ghé vào tai Chu Hằng nói.
Quả thật độc, chọn đúng lúc này làm khó dễ, nếu như Chu Hằng phản đối,
chẳng khác nào chống đối mọi người! Còn nếu ngoan ngoãn nghe lời, thứ
nhất sinh tử khó liệu, thứ hai về sau nào còn mặt mũi nào gặp người?
- Tiểu tử, còn không mau đi vào!
Có vài người không nhịn được, nghiêm mặt quát.
Chu Hằng không giận mà cười, nói:
- Vì sao ngươi không đi vào?
- Hồ đồ trướng!
Không ít người đều mắng chửi, ở trong mắt bọn họ một võ giả Tụ Linh
Cảnh chỉ giống như một con kiến mà thôi, cho dù tư chất xuất sắc mấy đi
nữa, lại cùng giai vô địch thì cũng chẳng làm gì được, không vượt qua
đạo hạm này chính là rác rưởi!
- Bức hắn tiến vào!
Nam Cung Nguyệt Dung lạnh lùng nói.
Nàng là Công chúa đương triều. Lại là cao đồ Thiên Tinh Tông, ra lệnh một tiếng. Đủ để trở thành tồn tại thánh chỉ.
- Tuân lệnh công chúa điện hạ!
Không ít người đều cung kính đáp, dù sao xảy ra chuyện gì đã có Thủy
Nguyệt Công chúa chặn. Bọn họ quả thật không muốn đợi thêm, vô cùng nôn
nóng muốn vào trong màn sáng kia tìm hiểu bí mật.
Thời gian không đợi người!
- Tiểu tử, không nên ép chúng ta động thủ!
Có mười mấy người vây quanh.
- Làm càn!
An Ngọc Mị lập tức nhẹ giọng quát, mị mắt trợn lên, một đạo uy áp cuốn
qua, khiến mọi người trong lòng chấn động, ý chí chiến đấu hoàn toàn
biến mất, sợ hãi như muốn quỳ rạp trên mặt đất thần phục.
Long uy áp!
Nàng luyện hóa Hoàng Long Đan, chiếm được thanh long huyết mạch. Không
nghĩ tới nắm giữ cả long uy, đây cũng không phải là tự nhiên có thể có
được, khiến cho Chu Hằng không khỏi ngạc nhiên vui mừng.
Chu Hằng cười cười, tiến lên trước một bước, nói:
- Nhiều người như vậy, không có ai đứng ra nói một lời công đạo sao?
- Quả đấm lớn chính là công đạo!
Có người hừ lạnh nói, dù sao mọi người đều là Sơ Phân Cảnh, long uy áp
có thể ảnh hưởng bọn họ, nhưng cũng chỉ là ảnh hưởng. Vẫn không thể ảnh
hưởng ý chí tâm linh bọn họ.
Ánh mắt Chu Hằng đảo qua, mặt lạnh lại nói:
- Ta đây rất dễ nói chuyện, cũng không chủ động chọc người! Tuy nhiên.
Ai muốn chọc tới ta, ta cũng không để ý hung hăng dạy dỗ một trận!
- Nếu ai ta ra với ta, ta sẽ ném người đó vào trong kia.
Hắn chỉ chỉ cái lồng sáng vàng.
- Hắc, ha ha ha ha!
Mọi người đều cười ha hả. Chu Hằng đây là đang tuyên chiến với mọi
người a, tiểu tử này tưởng rằng cùng giai vô địch là có thể khiêu chiến
được với Sơ Phân Cảnh sao? Cho là có nhạc phụ Khai Thiên Cảnh có thể
khiến mọi người cúi đầu xưng thần sao?
- Tiểu tử khoác lác. Bản thiếu gia đến cho ngươi tỉnh táo lại!
Một gã thanh niên bước ra, vung tay chụp tới Chu Hằng.
- Cút!
Chu Hằng hừ lạnh. Thân hình nhoáng lên một cái, đã cắt qua trước người
đối phương, tay phải vươn ra chụp mạnh lên cánh tay đối phương, bàn tay
vặn mạnh, thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, người nọ lập tức hét thảm
một tiếng.
Chu Hằng tiện tay ném ra, cái đầu người nọ đụng lên quầng sáng vàng kia, tiếng kêu thảm thiết lập tức ngừng lại, cả người đột ngột biến mất!
Đã chết? Hay là bị truyền tống đi nơi khác?
Không người nào có thể chứng thực chuyện này!
Chu Hằng nếu đã ra tay thì không chút lưu tình, thân hình lại chuyển,
Tấn Vân Lưu Quang Bộ triển khai, hắn như hổ nhảy vào đàn dê, thủ đoạn
độc ác giở ra, sau vài lần hô hấp, lại có ba người bị vạn nát cánh tay
bị ném vào trong cái lồng sáng vàng.
Hắn không quan tâm người bị ném vào sống hay chết, nếu những người này
muốn buộc hắn đi vào, vậy hắn tại sao phải thủ hạ lưu tình?
Dưới linh lực oanh kích, người bị hắn vặn nát tay cho dù có được huyết
mạch lực cũng đừng mơ tưởng trong thời gian ngắn có thể khép lại, mà
trước tiên phải trục xuất linh lực của hắn ra ngoài! Mà muốn trục xuất
linh lực dị chủng thì cũng không phải việc dễ dàng trong nhất thời có
thể làm được.
Nếu như tiến vào cái lồng sáng vàng mà không chết, vậy cũng chỉ chút đau khổ, tóm lại đừng nghĩ sống khá giả!
Tấn Vân Lưu Quang Bộ phối hợp nắm giữ Thế, lực lượng gấp 40 lần Sơ Phân
nhất trọng thiên bình thường, trừ Sơ Phân nhị trọng thiên còn có thể
miễn cưỡng chống đỡ được vài cái, những người khác căn bản không có sức
đánh trả, từng người giống như cây cỏ bị ném vào trong.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, lại nhao nhao biến mất.
- Đây, đây không phải là Tụ Linh Cảnh!
- Sơ Phân Cảnh!
- Con bà nó, tiểu tử này tiến vào Sơ Phân Cảnh!
- Yêu quái a, lúc trước tiến vào di tích hắn rõ ràng chỉ là Tụ Linh tam
trọng thiên sơ kỳ, làm sao đột phá Sơ Phân Cảnh nhanh như vậy!
Chu Hằng không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì hắn cũng không che giấu
được khí tức Sơ Phân Cảnh nữa, dù sao hắn cũng không có năng lực lớn như vậy, áp chế lực lượng ở mức Tụ Linh tam trọng thiên còn dễ dàng thu
thập mọi người như vậy sao?
Bị phát hiện thì bị phát hiện, di tông Đại Diễn Tông vốn tràn đầy cơ
duyên, đột phá đại cảnh giới cũng không phải sự tình tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Vài phút sau, lại có hơn 30 người bị Chu Hằng ném vào màn sáng vàng,
những người còn lại nhao nhao lui tới phía sau ba cường giả Sơ Phân tam
trọng thiên Thủy Nguyệt Công chúa mạnh nhất, cũng chỉ có bọn họ có thể
chống lại được Chu Hằng.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt Dung cực kỳ khó coi, nàng vốn còn tưởng có
thể ăn đứt Chu Hằng, không nghĩ tới chỉ vài ngày không gặp, không ngờ
Chu Hằng nhảy vào Sơ Phân Cảnh! Nàng tuyệt không cho là mình cao hơn hai tiểu cảnh giới là có thể dễ dàng thắng được Chu Hằng, lực lượng của đối phương cường đại đến đáng sợ, lại có một môn võ kỹ ít nhất là Địa cấp
trung phẩm, đủ để ảnh hưởng đến thắng bại!
Nàng không phải là không biết đạo lý dưỡng hổ vi hoạn, nhưng mà ai có
thể nghĩ tới yêu nghiệt này không ngờ có thể đột phá trong thời gian
ngắn như vậy?
- Đã đi vào nhiều người như
vậy, các ngươi còn khách sáo gì?
Chu Hằng mỉm cười:
- Các ngươi có hai lựa chọn. Đầu tiên là tự mình đi vào, không cần ăn
đau khổ gì! Thứ hai. Bị ta ném vào, vậy sẽ bị gãy một cánh tay!
- Không nên quá lớn lối!
- Ngươi chỉ mới vừa vào Sơ Phân Cảnh. Sẽ có người trị được ngươi.
Đám người phía sau khó chịu kêu lên.
- Hừ, lúc trước các ngươi cho rằng quả đấm mình lớn, bức bách ta, tại sao giờ không nói lời này?
Chu Hằng lạnh lùng nói:
- Hiện tại quả đấm của ta lớn hơn các ngươi, ta khi dễ các ngươi thì thế nào?
- Hỗn đản!
Đám người đều phẫn nộ, bọn họ ở trong tông phái của mình, người nào mà
không phải thiên chi kiêu tử, chưa từng bị ủy khuất như vậy.
- Cùng tiến lên, xử lý hắn!
Không biết là ai rống lên một tiếng trước, gần 70 tên võ giả Sơ Phân Cảnh nhao nhao tràn ra tấn công tới Chu Hằng.
Chu Hằng rất mạnh, mặc dù là Sơ Phân nhất trọng thiên, nhưng chiến lực
ít nhất là Sơ Phân tam trọng thiên! Nhưng mà hay tay khó địch bốn tay,
hảo hán không chịu nổi nhiều người, đây là chí lý!
Một gã võ giả Sơ Phân tam trọng thiên có thể đồng thời chống lại năm tên Sơ Phân nhị trọng thiên, mà một gã Sơ Phân nhị trọng thiên cũng kém
không nhiều lắm, có thể chống lại năm tên Sơ Phân nhất trọng thiên.
Trong 70 người còn dư lại, có một phần ba là Sơ Phân nhị trọng thiên,
cho dù mạnh như Thủy Nguyệt Công chúa cũng không dám tiếp xúc mũi nhọn.
Chỉ là bọn họ đánh giá mình quá cao. Đánh giá thấp Chu Hằng.
- Làm càn!
An Ngọc Mị gầm lên một tiếng, tiếng như long ngâm, uy áp cuồn cuộn!
Mọi người đều sợ hãi trong lòng. Phản ứng không tự chủ được chậm lại nửa nhịp, Chu Hằng đúng lúc đột phá. Rắc, rắc, rắc, tiếng khớp xương loạn
hưởng. Lại 7, 8 người bị hắn đánh vỡ xương cốt ném vào trong màn sáng.
- Long, long uy áp!
Nam Cung Nguyệt Dung ánh mắt lóe lên, hai mắt nhìn chằm chằm An Ngọc Mị, lộ ra vẻ không thể tin.
Ở trong mắt nàng An Ngọc Mị chính là một tiểu thư phong tao yếu ớt, nếu
như không phải có lão tử Khai Thiên Cảnh đứng ở phía sau thì cũng không
khá hơn nữ nhân thanh lâu bao nhiêu. Nhưng một tiếng long ngâm này lại
mạnh mẽ phá vỡ quan niệm của nàng, long uy áp a, mặc dù không có lực sát thương thực tế, nhưng mà hiệu quả vận dụng lại không có kém bất kỳ võ
kỹ nào.
Nữ nhân này sao đột nhiên lại có long uy áp?
Liên tưởng đến Chu Hằng đột nhiên tiến vào Sơ Phân Cảnh, Nam Cung Nguyệt Dung trong lòng vừa động, hai người này khẳng định chiếm được đại cơ
duyên ở trong di tích!
Đỏ mắt, ghen tị!
Nàng là Công chúa đương triều, thiên chi kiều nữ chân chính, những cơ duyên này hẳn phải thuộc về nàng!
- Đủ rồi!
Một người thoát ra chính diện đấm tới Chu Hằng, quyền phong giống như
đao nhọn, xé rách không khí thành mảnh nhỏ, cho thấy lực lượng vô cùng
cường đại.
- Ngươi nói đủ rồi là đủ rồi sao?
Chu Hằng không chút yếu thế vung quyền đón đỡ, thình thịch một tiếng
trầm đục vang lên, thân hình hai người đồng thời chấn động, nhao nhao
rút lui ba bước, lại là cục diện chẳng phân biệt được cao thấp.
Nhìn thấy kết quả như vậy, Nam Cung Nguyệt Dung lại biến sắc.
Nàng tự nhiên nhận ra người giao thủ với Chu Hằng, người nọ là Phí Hiếu
Toàn, đến từ Độc Huyết Tông, thực lực khá cường đại, đã từng giao thủ
với nàng, trên phương diện lực lượng nàng hơn một chút, nhưng chỉ hơn
được một chút mà thôi.
Chu Hằng có thể đánh ngang với Phí Hiếu Toàn, như vậy lực lượng cũng
không kém nàng bao nhiêu! Mấu chốt là, Chu Hằng mới chỉ là Sơ Phân nhất
trọng thiên a, nếu như hắn đạt tới Sơ Phân tam trọng thiên, bên trong
cùng giai ai có thể chống nổi hắn đây?
Vốn cho rằng huyết mạch lực của hắn loãng, cảnh giới càng cao, tiềm lực
này lại càng nhỏ, không nghĩ tới lại hoàn toàn ngược lại, hắn càng ngày
càng trở nên yêu nghiệt!
- Ngươi rất không tệ!
Phí Hiếu Toàn dùng kiêu căng thái độ nói:
- Đầu nhập dưới trướng bản thiếu gia, đảm bảo ngươi một đời vinh quang!
- Đáng tiếc, cho dù ngươi muốn làm chó cho ta cũng không xứng.
Chu Hằng không chút lưu tình trào phúng nói.
- Thật to gan!
Phí Hiếu Toàn ánh mắt lành lạnh, hắn cũng không phải người Hàn Thương
Quốc, mà đến từ Độc Huyết Tông, tổng giáo ở Lãng Nguyệt Quốc, Hàn Thương Quốc chỉ là một phân giáo nho nhỏ, hắn tự nhiên xem thường nơi này.
Với nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra Chu Hằng có mang đại bí mật, bởi
vậy liền lên tiếng mời chào, dụng ý cướp lấy cơ duyên của Chu Hằng,
không nghĩ tới lại bị Chu Hằng chỉ vào mũi thoá mạ, có thể không giận
sao?
- Chu Hằng, ngươi rất to gan, giết hai người bổn tông còn dám chạy loạn khắp nơi?
Phí Hiếu Toàn liếc Chu Hằng một cái, sau đó dùng ánh mắt tham lam nhìn
chằm chằm về phía hạ thân An Ngọc Mị, cô gái này được Chu Hằng chăm sóc
càng ngày càng quyến rũ:
- Bản thiếu gia sẽ giết ngươi, sau đó tận tình hưởng dụng nữ nhân của
ngươi! Yên tâm, với thủ đoạn của bản thiếu gia, nữ nhân nào cũng đều
được phụ vụ sướng muốn chết.