Kiếm Động Cửu Thiên

Triệu Đoạt Thiên Yêu Nghiệt


trước sau

- Không thấy?

Mai Di Hương bất mãn bĩu môi.

- Tiểu tử không lương tâm kia, ăn ngon ngủ ấm, còn ở chung với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song như bổn tiểu thư, vậy mà lại chạy?

- Tức chết bổn tiểu thư!

Nàng dậm chân liên tục, nào còn một chút giả trang làm công tử tiêu sái trần tục, chỉ còn đáng yêu quyến rũ tràn đầy vị nữ nhân.

Đúng là tính cách thay đổi liên tục mà.

- Ba người các ngươi, đi tìm Tiểu Kim cho bổn công tử!

Nàng quát gọi ba thủ hạ.

- Rõ, đại tiểu thư!

Ba tên tùy tùng kia lập tức cung kính thưa.

- Là công tử!

Mai Di Hương cắn răng nói.

- Rõ, công tử!

Ba người tùy tùng này lại thưa một tiếng, vội vàng ra ngoài tìm kiếm người gọi là Tiểu Kim.

- Chu huynh, mời ngồi!

Mai Di Hương chào hỏi mời Chu Hằng ngồi xuống, lại biến trở về dạng công tử trần tục, tuấn mỹ yêu dị đủ khiến cho nữ nhân thét to. Tuy nhiên sau khi biết nàng là nữ nhân, nhìn thế nào cũng phát hiện ra sự quyến rũ của nàng, mỗi một hành động đều có phong tình mê người.

Đây tuyệt đối là đại gia tộc có gia thế sâu xa, loại khí chất cao quý phát ra từ sâu trong lòng này không phải hình thành trong sớm chiều, mà phải trải qua tích lũy nhiều năm, đã thấm sâu vào cốt tủy.

So sánh lại, tuy rằng Lan Phi có khí tràng đầy đủ, luôn muốn bày ra thế quý phi của nàng, nhưng ở trước mặt Mai Di Hương lại chỉ thành làm cho ra dáng, nói khí tôn quý, Mai Di Hương toàn thắng.

Chu Hằng liếc lão nhân nghiêm trang đứng ở góc phòng, dựa vào tu vi của bảo tiêu này cũng đủ chứng minh lai lịch của Mai Di Hương lớn đến kinh người!

--- Nhạc gia coi như là hào môn nhỏ ở Lãng Nguyệt Quốc, nhưng bảo tiêu của Nhạc Hổ chẳng qua là Ích Địa Cảnh. Còn lão già này ít nhất cũng phải Sơn Hà Cảnh, chênh lệch hai bên căn bản không thể nào so sánh!

Tuy nhiên, cùng là con cháu hào môn, thân phận Mai Di Hương tuy rằng cao quý hơn, nhưng không có tính ngạo mạn hùng hổ dọa người, đây mới là phong độ nên có của con cháu hào môn Hoàng triều, thân phận cao quý nào phải thông qua bá đạo hung ác để thể hiện.

- Mai tiểu thư, cô cảm thấy hứng thú với thứ gì trên hội đấu giá này?

Chu Hằng cũng không biết phải nên nói gì, cứ tùy tiện lấy chủ đề hôm nay ra nói chuyện.

Mai Di Hương biếng nhác ngồi ở ghế dựa, thị nữ xinh đẹp lập tức lấy ra chiếc khăn thơm, thay nàng lau gò má mịn màng bóng loáng, khiến người ta phải hâm mộ chiếc khăn thơm kia có thể ở gần giai nhân như thế.

Nữ nhân này phong tình muôn mặt, lúc giả đàn ông cũng ra dáng ra hình, lúc trở lại vai nữ nhân thì phong tình vạn chủng, bộ dáng biếng nhác kia càng thêm mê người, dụ dỗ nam nhân muốn nhào lên người nàng tìm kiếm thắng cảnh che giấu.

- Cũng không nhìn trúng thứ gì, chỉ là nhàn rỗi dạo chơi thôi!

Mai Di Hương hé miệng cắn một miếng nho tím của thị nữ đưa sang, lại không cẩn thận cắn trúng ngón tay thị nữ kia, làm cho thị nữ này mắt như hoa đào, má nổi phấn hồng.

Loại xinh đẹp trung tính của nàng hiện giờ cũn có lực sát thương mạnh mẽ với nữ nhân!

Chu Hằng đột nhiên không còn lời để nói, liền chìm vào im lặng.

- Chu Hằng, có muốn đi Lãng Nguyệt Quốc dạo chơi?

Mai Di Hương lại hỏi.

Lãng Nguyệt Quốc?

Đi thì nhất định phải đi, mẫu thân ở ngay Triệu gia Lãng Nguyệt Quốc, hắn nhất định phải đón về để một nhà đoàn tụ. Tuy nhiên, bây giờ còn không phải lúc, tuy rằng hắn có chiến lực mạnh mẽ, vô địch cùng cảnh giới, thậm chí Sơ Phân tam trọng thiên có thể chiến đấu với Ích Địa nhất trọng thiên, nhưng tu vi ông cậu vạn ác của hắn thì ít nhất là Sơn Hà Cảnh!

Đúng rồi, Mai Di Hương đến từ Lãng Nguyệt Quốc, phải nên biết tư liệu của Triệu gia chứ?

Ánh mắt Chu Hằng sáng lên, vội hỏi:

- Ta quả thật muốn đi Lãng Nguyệt Quốc, tuy nhiên trước mắt còn chưa đến lúc! Mai tiểu thư, tại hạ muốn hỏi cô chuyện của một người!

- Ồ, là người nào?

Mai Di Hương vẫn biếc nhác không thôi, phát tán ra không khí xinh đẹp dụ người.

Nàng cùng Tiêu Họa Thủy là hai loại phong cách hoàn toàn khác!

Tiêu Họa Thủy quả thật là họa thủy, trời sinh là yêu tinh mê chết người không đền mạng, khiến người ta vừa gặp là muốn leo lên giường. Còn Mai Di Hương thì có khí chất cao nhã, vừa gặp khiến người ta không thể xâm phạm, nhưng ở cùng nàng càng lâu, lại càng phát hiện loại mị hoặc quyến rũ tận xương của nàng phát ra từ sâu bên trong!

Một người cuồng bạo như ngọn lửa, một người thì nước chảy đá mòn, nhìn bề ngoài thì tính xâm lược không bằng người trước, nhưng thời gian tích lũy dần, mị lực lại không hề kém hơn.

Đây là một đóa ngọc lan xinh đẹp, càng thưởng thức sẽ càng phát hiện phong tình mê người của nàng.

Chu Hằng vội vàng thu liễm tâm thần, nói:

- Triệu Đoạt Thiên!

- A!

Mai Di Hương phát ra một tiếng kêu khẽ, ngồi vụt dậy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

- Ngươi quen biết Triệu Đoạt Thiên?

- Không biết!

Chu Hằng lắc đầu, đây là lời thật, tuy rằng hai người là quan hệ cậu cháu, nhưng từ khi sinh ra hắn vẫn chưa từng gặp mặt.

Mai Di Hương tự nhiên không tin nàng như cười như không nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, nói:

- Triệu Đoạt Thiên là người nổi danh Lãng Nguyệt Quốc, hơn 20 năm trước Triệu gia gặp phải một trận nguy cơ có thể nói là diệt tộc, chỉ trong một đêm ngã xuông sụp đổ!

- Nhưng không quá mấy năm, Triệu Đoạt Thiên liền mạnh mẽ trỗi dậy, xây dựng lại Triệu gia, cũng quét sạch những thế lực đối địch ngày xưa, còn đẩy Triệu gia lên độ cao mới! Hai năm trước Triệu Đoạt Thiên đã đạt đến Linh Hải Cảnh đỉnh phong, lúc nào cũng có thể tiến lên một bước, trở thành cường giả Kết Thai Cảnh!

- Một khi hắn đi ra một bước này, như vậy không cần nghi ngờ, Triệu gia sẽ trở thành hào môn đỉnh cấp Lãng Nguyệt Quốc, Kết Thai Cảnh có được thọ nguyên gần 3000 năm, trước mắt Triệu Đoạt Thiên còn chưa đầy trăm tuổi, có thể bảo đảm Triệu gia mấy ngàn năm trường thịnh không suy!

Khè, ông cậu của hắn cũng là yêu nghiệt mà!

Trong trăm năm có hy vọng xông lên Kết Thai Cảnh? Tư chất cỡ này thật là đáng sợ!

Chu Định Hải vốn tưởng hiện giờ Triệu Đoạt Thiên có thể đã bước chân vào Linh Hải Cảnh, nhưng không ngờ tới ông cậu này chẳng những bước vào Linh Hải Cảnh, thậm chí còn có hy vọng xông lên Kết Thai Cảnh! May mắn hắn không biết, bằng không hắn có tin tưởng Chu Hằng hơn đi nữa, cũng không thể nào nghĩ tới Chu Hằng còn có thể yêu nghiệt hơn cả Triệu Đoạt Thiên.

- Thật đúng là lợi hại!

Chu Hằng khẽ giọng nói, trong mắt lại toát ra thần sắc kiên quyết.

Vậy thì sao, hắn nhất định sẽ đánh bại Triệu Đoạt Thiên, đón mẫu thân về nhà!

- Nào chỉ là lợi hại, quả thật chính là quái thai mà!

Mai Di Hương chống chiếc cằm
trắng muốt.

- Theo cha ta nói, khẳng định Triệu Đoạt Thiên lấy được truyền thừa thượng cổ, thậm chí là bảo vật của cường giả Hóa Thần Cảnh, tu vi mới có thể tiến bộ nhanh như vậy!

Chu Hằng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tích lũy tu vi chính là một vấn đề lớn, không có số lượng lớn linh đan diệu dược chống đỡ, nào có thể đã hoàn thành tích lũy lực lượng từ Tụ Linh lên đến Linh Hải Cảnh trong vòng trăm năm!

Tuy rằng cảnh giới võ đạo càng cao, lá chắn cảnh giới mới là khó khăn lớn nhất, nhưng tích lũy tu vi cũng sẽ theo cảnh giới tăng lên mà tiêu tốn nhiều thời gian hơn.

- Này, tu vi của ngươi cũng rất yêu nghiệt mà!

Mai Di Hương đột nhiên hưng phấn, nhảy dựng lên, đứng trước mặt Chu Hằng, đối mặt đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Nàng dán thật gần, mùi thơm cơ thể yếu ớt không ngừng truyền vào mũi Chu Hằng, làm hắn không khỏi toát ra một cỗ suy nghĩ vẩn vơ.

- Ồ, bổn tiểu thư đột nhiên phát hiện, ngươi cùng vị thiên tài Triệu gia kia có mấy phần giống nhau!

Mai Di Hương một tay ôm ngang ngực, một tay vuốt cằm nhỏ trắng muốt ra vẻ trầm tư.

- A, ta hiểu rồi, có phải ngươi là con tư sinh ở bên ngoài của Triệu Đoạt Thiên?

- Đúng rồi, khẳng định như thế, cho nên ngươi mới hỏi thăm chuyện của hắn!

- Chậc chậc chậc, thật không ngờ tới, cái tên Triệu Đoạt Thiên này tuy rằng cứng đầu luyện võ thành cuồng, không ngờ tới con lén lút sinh ra một đứa con trai!

Hai mắt nàng tỏa sáng, tựa như phát hiện ra một mỏ vàng, hưng phấn vung tay dậm chân vui vẻ.

Năng lực liên tưởng của nữ nhân này cũng phong phú quá đi chứ!

Chu Hằng dở khóc dở cười, nhưng nếu không có lời giải thích, nói không chừng nàng thật nghĩ thế, lỡ như đi ra tuyên dương, chẳng phải càng thêm hỏng chuyện! Trong này còn liên quan tới danh dự của mẫu thân hắn, hắn không hề muốn người ta hiểu lầm.

- Triệu Đoạt Thiên là cậu của ta!

Chu Hằng nghiêm mặt nói.

- Hầy....

Mai Di Hương lập tức lộ ra vẻ thất vọng, mặt đẹp xụ xuống.

- Không thú vị!

Nàng lại lười biếng nằm trở về.

Chu Hằng coi như hiểu được, nữ nhân này chính là ưa gây chuyện, chỉ sợ thiên hạ không rối loạn!

- Hả, không đúng!

Mai Di Hương đột nhiên lại lại lên tinh thần.

- Triệu Đoạt Thiên chỉ có một muội muội, nhưng không có nghe nói cô ta đã gả ra ngoài!

Hai mắt nàng lại tỏa sáng.

- Quả nhiên ngươi vẫn là con tư sinh!

Chu Hằng đầu đầy chỉ đen, mình có đúng là con tư sinh hay không, có đáng vui vẻ như thế không chứ?

- Ta không phải con tư sinh, mẫu thân ta là Triệu Khả Hân, phụ thân là Chu Định Hải, bọn họ là cưới hỏi đàng hoàng, chỉ là đến sau...

Chu Hằng đột nhiên ngừng lại, không nói tiếp.

Bằng thông minh của Mai Di Hương làm sao không đoán được, nàng vỗ tay mềm nói:

- Đúng rồi, cái tên Triệu Đoạt Thiên kia rất là thối tha, cho là huyết mạch Triệu gia hắn cao quý, chắc chắn sẽ không cho thân muội muội tùy tiện xuất giá! Cái tên khốn này, trước kia trong nhà ta có tên khốn trưởng bối nào đó muốn gả ta cho tên khốn kia, tên khốn kia lại còn từ chối!

Chu Hằng bị nàng liên tiếp nói tên khốn này nọ đến choáng váng, ngây ra một lúc mới phản ứng lại, không khỏi kỳ quái. Ông cậu của hắn dù không quá trăm tuổi, nhưng cũng đã gần trăm tuổi, từng tuổi này còn có người chịu gả cô nương xinh đẹp mọng nước như thế cho hắn?

Sau đó hắn liền bật cười, người thường chỉ sống được trăm năm, nhưng Linh Hải Cảnh có được thọ mệnh khoảng 2000 năm, Triệu Đoạt Thiên quả thực đang tuổi xuân không thể thanh xuân hơn nữa, làm sao dính dáng tới già lão.

- Tiểu Chu Tử, vậy là ngươi muốn cướp mẫu thân trở về?

Mai Di Hương ánh mắt đẹp xoay chuyển, lộ ra tươi cười không có ý tốt.

Tiểu Chu Tử?

- Ta có tên!

Chu Hằng nghiêm túc nói:

- Đương nhiên ta sẽ đón mẫu thân trở về!

- Tiểu Chu Tử không dễ nghe sao? Vậy gọi Tiểu Hằng Tử đi, ngươi đúng là chọn ba lấy bốn!

Mai Di Hương thở dài, dáng như ta không có cách nào với ngươi nữa.

- Vậy chúng ta liên thủ, đánh cho Triệu Đoạt Thiên tơi bời hoa lá! Hừ hừ hừ, dám coi thường bổn tiểu thư, trước giờ chỉ có bổn tiểu thư mới được bỏ người khác!

Tiểu Hằng Tử?

- Tên ta là Chu Hằng!

Chu Hằng có xúc động muốn đánh vào mông nàng.

- Đừng có tùy tiện sửa đổi tên của ta!

- Ầy, Chu Hằng nào có dễ kêu bằng Tiểu Chu Tử, Tiểu Hằng Tử!

Mai Di Hương lại thở dài.

- Được rồi, nể ngươi cầu bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ phiền thêm một chút vấy

- Vậy thì thật cám ơn nhiều!

Chu Hằng cắn răng nói.

Cộc cộc cộc, lúc này, có tiếng gõ cửa, sau đó một nam nhân đẩy cửa vào, chính là một tùy tùng nghe lệnh ra ngoài tìm Tiểu Kim, hắn chắp tay khom người nói:

- Khởi bẩm tiểu thư...

- Là công tử!

Mai Di Hương không vui chỉnh lại.

Chỉ đen trên đầu Chu Hằng lại toát ra thêm mấy sợi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện