- Tiểu bối, ngưoi muốn thế nào?
Nam nhân áo tím lạnh lùng nhìn Chu Hằng.
Nói lời thật, chiến lực của Chu Hằng cũng không đáng sợ, đáng sợ là lực
phòng ngự vô cùng mạnh mẽ của hắn, khiến cho chỉ có phần hắn đánh người
khác, như vậy ai nguyện đánh? Cho nên, chín lão tổ Sơn Hà Cảnh xám xịt
chạy bảy, ngay cả yêu thú đáng sợ cũng bị hãi lui!
- Ta đây trước giờ rất nói đạo lý, chỉ cần các ngươi thành ý xin lỗi, làm ra bồi thường, vậy ta cũng có thể không truy cứu sâu!
Chu Hằng cười nói.
Mảnh vỡ cự kiếm màu đỏ chỉ còn lại một mảnh nhỏ, nếu không phải bị con
lừa đen quấy rầy, hắn nhiều nhất còn có nửa ngày là có thể luyện hóa. Mà sự thật chứng minh, muốn đem thể chất của hắn từ Sơn Hà Cảnh tăng lên
tới Linh Hải Cảnh cần kim loại quý báu.
Trước mắt liền có hai lão quái Sơn Hà Cảnh, không đánh cướp bọn họ thì lại đánh cướp ai!
Đi mất chỉ là lão tổ Sơn Hà Cảnh, những người khác đều ở ngoài thung
lũng xem náo nhiệt, sau khi nghe thấy lời nói của Chu Hằng, bọn họ đều
là da mặt liên tục giật.
Nói đạo lý!?
Cái này cũng tính nói đạo lý? Đường đường lão tổ Sơn Hà Cảnh nếu là
hướng về tiểu bối Khai Thiên Cảnh ăn nói khép nép chịu nhận lỗi, ngày
sau còn mặt mũi nào gặp người? Đây cũng không phải ai không phục liền có thể giơ tay trấn chết, đủ để trở thành trò cười của toàn bộ người trong thiên hạ!
Lão tổ Sơn Hà Cảnh có thể trấn chết tất cả mọi người trong thiên hạ sao?
Hiển nhiên không thể!
- Tiểu bối, ngươi thật quá đáng!
Nam nhân áo tím không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
- Ta quá đáng?
Chu Hằng lắc lắc đầu, lúc trước nam nhân áo tím này ra tay với mình
nhưng là không hề cố kỵ. Đừng tưởng rằng hắn một lòng luyện hóa mảnh vỡ
huyết kiếm không phát hiện, chỉ là tạm thời bỏ qua một bên thôi.
Thế giới này quá mức dị dạng, quả đấm lớn chính là lý, thực lực đại biểu hết thảy!
Nam nhân áo tím là Sơn Hà Cảnh, như vậy hắn bất kể khinh người, nhục
người như thế nào đều là đúng, tất lẽ dĩ ngẫu. Ai bảo người ta là cường
giả chứ? Nhưng ngược lại liền kod udược, bởi vì điều này lật đổ “Chân
lý” của thế giới võ đạo – cường giả là vua!
Chu Hằng cười lạnh, nắm tay run lên, nói:
- Vậy đánh cho ngươi chịu phục!
- Hừ, bổn tọa không có hứng thú giằng co với tiểu bối ngươi!
Nam nhân áo tím vung tay áo, thân hình bay lên muốn rời đi.
Đây tự nhiên là lời nói xã giao, nếu là có thể hắn thật sự muốn trấn
giết Chu Hằng tại chỗ! Nhưng yêu nghiệt có thể so với pháp khí Sơn Hà
Cảnh, hắn muốn trấn áp đều không có năng lực này!
Trương Hổ Bà cũng thu quải trượng phi thân mà động, chọc không nổi trốn còn không được sao?
Tiểu tử kia lực phòng ngự quả thật cường đại, nhưng linh lực chỉ có Khai Thiên Cảnh là hết đất, sao có thể theo kịp tốc độ của nàng!
Vút!
Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thân hình như điện chớp, chỉ
vọt một cái liền đuổi kịp nam nhân áo tím, vượt lên trước mặt đối
phương, một quyền đánh ra.
Cái gì!
Nam nhân áo tím suýt nữa kinh hô thành tiếng, hoàn toàn không thể tiếp
nhận sự thật Chu Hằng có thể chặn ở trước người hắn. Điều này cũng quá
khoa trương. Chỉ là tiểu bối Khai Thiên Cảnh không ngờ có được tốc độ
đáng sợ như vậy.
Bùng!
Chu Hằng một quyền đánh ra, nam nhân áo tím không thể không tiếp, trong
một tiếng vang nặng nề, nam nhân áo tím bị mạnh mẽ đánh về mặt đất. Mà
Chu Hằng lại đạp bộ pháp cực huyền diệu, thông qua thân thể rung động
hóa giải lực bay ngược, đuổi theo hướng Trương Hổ Bà.
Ở trước mặt Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trừ yêu nghiệt như Ứng Thừa Ân, chỉ sợ chỉ có lão tổ Kết Thai Cảnh mới có thể so tốc độ với Chu Hằng!
Chu Hằng chỉ nhoáng một cái liền đồng dạng đi tới trước mặt Trương Hổ
Bà, nắm tay đánh ra, cắt qua không khí, phát ra một tiếng trầm đục như
sấm rền.
Thình!
Trương Hổ Bà cũng bị ép trở về.
Hai lão tổ Sơn Hà Cảnh hai mặt nhìn nhau, đều có thể từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy kiêng kỵ thật sâu.
Bọn họ cũng không trao đổi, nhưng cơ hồ là trong cùng một lúc lại bắn
người bay ra, một trái một phải hướng về phương hướng hoàn toàn trái
ngược.
Thình! Thình!
Bọn họ lập tức lại bị đánh trở về.
Lại chạy, lại về. Dường như bọn họ đối mặt cũng không phải là tiểu bối
Khai Thiên Cảnh thấp hơn mình một cảnh giới lớn mà là vươgn giả Linh Hải Cảnh cao cao tại thượng, giơ tay nhấc chân là có thể trấn áp bọn họ.
Tê!
Mọi người ngoài thung lũng nhìn mà mí mắt nhảy điên cuồng. Vị này đến tột cùng là ai, sao lại yêu nghiệt như thế!
Tử Vũ Quốc Liễu Đông Thành? Lãng Nguyệt Quốc Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân? Hàn Phong Quốc Hạ Nhất Khả?
Những người này đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh trong Hoàng triều, Chu Hằng có thể sánh ngang với những thiên tài siêu cấp ngàn vạn năm mới ra một
lần sao?
Nam nhân áo tím và Trương Hổ Bà cuối cùng là vứt bỏ tính toán rời đi,
tiểu tử trước mặt này tuy rằng tu vi cảnh giới không cao, tốc độ lại
nhanh thần kỳ. Bọn họ... còn xa không thể địch lại!
Lão tổ Sơn Hà Cảnh tuy rằng kiêu ngạo vô cùng, nhưng cũng càng thêm hiểu được đánh giá thế cục, lập tức tiếp nhận sự thật.
- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn đem sự tình làm đến tình trạng không thể vãn hồi?
Nam nhân áo tím lạnh lùng nhìn Chu Hằng, lửa giận ẩn sâu cũng không bộc phát ra.
- Tuy rằng ngươi man lực kinh người, tốc độ thật nhanh nhưng dù sao chỉ
là Khai Thiên Cảnh. Chúng ta không làm gì được phòng ngự của ngươi,
nhưng ngươi cũng không gây thương tổn cho chúng ta!
Trương Hổ Bà và nam nhân áo tím đạt thành nhận thức chung, ở chuyện đối kháng Chu Hằng tạm thời liên hợp lại.
Quả thật, chỉ bằng man lực Sơn Hà Cảnh muốn đánh thương, thậm chí đánh chết lão tổ Sơn Hà Cảnh gần như không có khả năng!
Sau khi biết Chu Hằng lực phòng ngự kinh người, ai lại cứng đối cứng với hắn?
- Này, hai lão bất tử các ngươi, Chu tiểu tử nhà ta kêu các ngươi đem
thứ tốt lấy ra, các ngươi liền ngoan ngoãn lấy ra đi. Chẳng lẽ muốn bổn
tọa cho các ngươi một móng thanh tỉnh đầu óc?
Con lừa đen chen lời, đầu lưỡi thè dài, mặt đầy vẻ đê tiện.
Nhìn thấy con lừa đen này, nam nhân áo tím và Trương Hổ Bà chính là mặt
đầy lửa giận. Nếu không phải con lừa đê tiện này miệng nhanh, bọn họ chỉ cần giành được Linh Nguyệt Quả, sau trăm năm là có thể thoải mái trở
thành cường giả Linh Hải Cảnh!
Con lừa đê tiện này, làm sao không làm nó sặc chết!
- Con lừa đê tiện, bổn tọa nhất định sẽ xé nát miệng ngươi!
Nam nhân áo tím không kìm nổi hướng về con lừa đen quát mắng. Con lừa
này thật sự quá đê tiện, bản lĩnh chọc người tức giận rất lớn, dường như sinh ra chính là để kéo cừu hận.
- Đến a, Lư đại gia sợ ngươi sao!
Con lừa đen xoay người, lắc lắc cái mông lừa, cái đuôi phe phẩy.
Mọi người đều có loại cảm giác nhân sinh quan sụp đổ. Yêu thú lên tiếng
nói chuyện vốn là đại kỳ tích, nhưng con lừa đê tiện này tự có biện pháp khiến người đối với nó hận sâu mà đau tuyệt!
- Vậy liền ép
các ngươi cúi đầu!
Chu Hằng hừ khẽ một tiếng, tay phải rung lên, đã cầm hắc kiếm vào trong tay.
Con lừa đen lập tức hai mắt tỏa sáng, mắt láo liên nhìn chằm chằm thanh
kiếm. Nó ánh mắt độc ác, rõ ràng biết được thanh hắc kiếm này tuy rằng
gãy nhưng uy lực vẫn cường đại vô cùng. Nó cũng không để ý giao tình với Chu Hằng, khi muốn xuống ta sẽ xuống tay, bảo bối cầm trong tay mình
mới là vương đạo.
- Con lừa đê tiện, thu hồi nước miếng của ngươi!
Chu Hằng vung kiếm hướng nam nhân áo tím và Trương Hổ Bà.
- Bổn tọa làm sao?
Con lừa đen lau nước miếng, vẫn như cũ hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hắc kiếm trong tay Chu Hằng.
Dưới sự duy trì của lực lượng hùng hậu, hắc kiếm múa như rồng, mang đến
cho nam nhân áo tím và Trương Hổ Bà áp lực thật lớn. Hắc kiếm này nếu
như không chính mình phát uy, cũng không giống pháp khí gia tăng lực
lượng, nhưng chỉ riêng một cái ưu điểm vô kiên bất tồi này là đủ rồi.
Vô kiên bất tồi cũng cần phải xem lực lượng của người sử dụng!
Chu Hằng bây giờ có được man lực của Sơn Hà Cảnh, tuy rằng võ kỹ tạm
thời toàn bộ thành phế phẩm, nhưng hắn nắm giữ Thế, chỉ cần vung kiếm
chém nhanh là được!
Hắc kiếm ngay cả tài liệu Linh Hải Cảnh đều có thể dễ dàng chém phá, chỉ là võ giả Sơn Hà Cảnh lấy cái gì để đỡ?
- Chu tiểu tử, thanh kiếm hỏng này cho bổn tọa mượn chơi mấy ngày!
Con lừa đen đặt mông ngồi xuống đất, hai vó sau vắt chân chữ ngũ, giống chó bắt chước người:
- Ngươi còn không tin được Lư đại gia sao?
- Tin ngươi mới có quỷ!
Chu Hằng vung kiếm chém nhanh, ép cho hai lão tổ Sơn Hà Cảnh liên tiếp lùi lại:
- Con lừa đê tiện ngươi lại không có ngón tay, cho dù cho ngươi kiếm ngươi cầm thế nào?
- Phì, bổn tọa dùng miệng cắn không được sao?
Con lừa đen tiếng quái dị kêu to:
- Lư đại gia về sau sẽ luyện thành miệng kiếm trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, giết khắp thiên hạ!
- Ha ha, ngươi cũng biết mình miệng đê tiện à!
Chu Hằng cười to.
- Bổn tọa thưởng ngươi mặt đầy hoàng kim!
Khi một người một lừa tán gẫu, nam nhân áo tím và Trương Hổ Bà cũng gặp
nguy hiểm lớn. Hắc kiếm sắc bén vô cùng, đối với bọn họ tạo thành uy
hiếp vô cùng lớn!
Bọn họ chưa từng gặp phải hiểm cảnh như vậy!
Đánh - Chu Hằng chính là một pháp khí hình người, căn bản uổng khí lực!
Lui – tốc độ không nhanh bằng Chu Hằng, căn bản chạy không thoát! Mà
phòng thủ - hắc kiếm vô cùng sắc bén, bọn họ làm sao đỡ?
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!
Nam nhân áo tím rống lớn một tiếng, sau khi hít sâu một hơi, cả người
đột nhiên kịch liệt thu nhỏ lại, biến thành chiều cao của đứa bé chỉ năm sáu tuổi!
Hắn đột nhiên nhảy ra, thân hình lại nhoáng một cái hóa ba, chia ba phương hướng bất đồng bỏ chạy.
- Ồ, Tiểu Phân Thân Thuật!
Con lừa đen phát ra một tiếng kinh hô.
Chu Hằng cũng không khỏi trố mắt. Đây là pháp kỹ gì, sao quỷ dị như vậy!
- Chu tiểu tử, Tiểu Phân Thân Thuật này là mạnh mẽ đem thân thể chia
thành ba bộ phận độc lập, chỉ cần có một phân thân không chết, như vậy
cả người sẽ không chết!
Con lừa đen nói.
Đây thật là bí thuật!
Chu Hằng rất cảm thấy hứng thú, thân hình vọt ra. Thình! Một quyền đem
phân thân thứ nhất của nam nhân áo tím đánh trở về, trong giây lát liền
đuổi kịp cái thứ hai, một cước đá ra cũng đá phân thân thứ hai trở về.
Nhưng phân thân thứ ba của nam nhân áo tím lại đột nhiên gia tốc, tốc độ không ngờ không dưới Chu Hằng, trong nháy mắt liền biến mất ở phương
xa. Lúc này, hai phân thân của hắn ầm ầm ngã xuống, hóa thành hai bãi
máu loãng!
- Chu tiểu tử ngươi cũng không cần để ở trong lòng, tên kia tự tàn hai
cỗ phân thân, ít nhất tổn hao trên trăm năm tu vi, lần này hắn thiệt
thòi thảm!
Con lừa đen đứng như người, vươn một móng trước đặt lên vai Chu Hằng, ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm hắc kiếm.
Chu Hằng lắc lắc đầu, thương nặng nam nhân áo tím lại không phải mục đích của hắn.
- Tiểu tử, xem như ngươi thắng, ngươi muốn bồi thường thế nào!
Trương Hổ Bà không thể không cúi đầu, hiện tại chỉ còn lại lẻ loi một
mình nàng, làm sao liều mạng với loại yêu nghiệt đánh không chết, đánh
không hỏng này?
- Ta người này tim cũng không đen, miễn cưỡng lấy cây quải trượng kia đùa nghịch!
Chu Hằng chỉ chỉ quải trượng màu tím trong tay đối phương.
Vậy còn tim không đen?
Đây chính là pháp khí cấp bậc Sơn Hà Cảnh, toàn bộ thiên hạ lại có thể có bao nhiêu cái!
Trương Hổ Bà sắp tức bể phổi, cây quải trượng này nhưng là hao phí tất
cả tài sản của nàng mới lấy được! Loại cấp bậc lão tổ như bọn họ, sau
lưng tự nhiên không có người chống lưng, nếu muốn lấy được một món pháp
khí thích hợp chính mình là khó khăn cỡ nào!
Nàng hung hăng nhìn chằm chằm Chu Hằng mấy lần, đột nhiên ném quải trượng qua, xoay người bước đi.