Kiếm Động Cửu Thiên

Ứng Gia, Triệu Gia!


trước sau

Ứng gia tiếp tục phái người tới đây, điểm này Chu Hằng sớm có nghĩ tới, nhưng là bắt Lục Thần Phù để làm chi? Cho là nữ nhân này có thể uy hiếp được chính mình sao?

Mặc dù Chu Hằng chưa từng coi Lục Thần Phù là thân thiết trong lòng, nhưng Ứng làm ra chuyện như vậy cũng là chọc giận hắn.

- Người đang nơi nào?

- Long Bảo khách sạn ở thành tây!

Chu Hằng lập tức xoay người lại, bước đi, thật là xui, trở lại đã đụng phải loại chuyện làm cho người ta không thoải mái này.

- Ngươi và Ứng gia có cừu oán?

Hàn Diệc Dao như có điều suy nghĩ, tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

- Chưa nói tới, chính là ta làm thịt mấy người bọn hắn!

Chu Hằng không để ý chút nào, nói.

Hàn Diệc Dao không nhịn được quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, làm thịt mấy người của Ứng gia còn nói không có thù? Vậy đã làm thịt bao nhiêu người? 100? 1000 người? Ứng gia lão tổ chính là tu vi Kết Thai Cảnh, hơn nữa còn có thiên tài quán thế Ứng Thừa Ân, vô cùng yêu nghiệt!

Chu Hằng quả thật bất phàm, nhưng thời gian tu luyện cũng là ngắn, nếu là có thể cho hắn không gian trưởng thành một trăm năm, hắn tất nhiên chính là Ứng Thừa Ân thứ hai!

Thậm chí mạnh hơn!

Đáng tiếc, con đường trưởng thành của võ giả nhất định phải đấu cùng người, đấu cùng trời, làm sao có thể không kết thù kết oán? Đúng là như thế, rất nhiều người vốn nên trở thành nhân vật tuyệt thế thiên kiêu cũng là mai một ở trong dòng lịch sử, có người như phù dung sớm nở tối tàn, có người lại còn không có quật khởi đã biến mất.

Tính tình Chu Hằng thật sự cứng rắn, quá thẳng, quá cứng rắn, không hiểu được sự biến hóa, đối chọi gay gắt, tuyệt đại đa số lúc có thể thắng được, nhưng gặp phải thiết bản cứng rắn, kim may chính là sẽ bị đụng tới gãy đôi!

Đúng rồi, Chu Hằng người nầy chính là người làm thịt Ứng Băng Phong!

Đến lúc này, Hàn Diệc Dao mới rốt cục nghĩ tới, không khỏi cười khổ một tiếng. Thật ra thì so sánh với sự "phản bội" của nàng, Ứng Băng Phong chỉ có thể coi là chuyện nhỏ, vạn nhất để cho Ứng Thừa Ân biết chuyện của nàng, đây chính là tương đương với biển động trời sụp a!

Lấy thực lực bây giờ của Chu Hằng, căn bản không ngăn được lửa giận của một cường giả Linh Hải Cảnh đỉnh phong!

Vì Chu Hằng, nàng nguyện ý rời đi, trở lại Ứng gia! Nhưng Đồng Tâm Kết trong hai người, nàng căn bản không thể rời bỏ. Vậy phải làm sao bây giờ?

Hiện tại phải đi gặp người của Ứng gia, nàng tất nhiên sẽ bị lộ! Người tới, chỉ sợ sẽ là Ứng Thừa Ân đích thân đến, một ngón tay là có thể bóp chết Chu Hằng!

Diệt khẩu?

Giết người của Ứng gia quả thật có thể trì hoãn một chút thời gian, nhưng lần này Ứng gia tuyệt đối là phái ra cao thủ cấp bậc Sơn Hà Cảnh, nếu là loại cao thủ này cũng bị giết, vậy sau đó sẽ là cường giả cấp bậc gì?

Chỉ sợ sẽ là Ứng Thừa Ân!

Một đao kia! Thấy thế nào cũng chỉ có thể cứng rắn đỡ a!

Hàn Diệc Dao ruột mềm trăm mối, nữ nhân chính là cổ quái như vậy, lúc trước hận không được chém Chu Hằng thành ngàn vạn đoạn, nhưng sau khi hiểu được tâm ý của mình, thà rằng chính mình tan xương nát thịt cũng muốn bảo vệ tình lang, làm ra thỏa hiệp mà ngay cả trước kia nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Ngươi nhận biết người của Ứng gia?

Chu Hằng thuận miệng hỏi một câu.

- Xem như thế đi!

Hàn Diệc Dao cười khổ một tiếng, hiện tại cũng chỉ có đi một bước tính một bước.

Ba người rất nhanh liền đi tới thành tây, Long Bảo khách sạn là khách sạn vô cùng trứ danh ở nơi này, chuyên môn dùng để chiêu đãi võ giả cao cấp, mỗi một gian khách phòng thật ra thì cũng là một cái đại viện độc lập, u tĩnh, mỹ quan.

- Tiểu nhân của Ứng gia ở đâu, ta Chu Hằng đến!

Sau khi đến, Chu Hằng căn bản lười hỏi thăm người của Ứng gia đang ở nơi nào, trực tiếp liền rống to.

Một viên đá ném nổi lên ngàn đợt sóng!

Lúc trước Chu Hằng chém giết hai gã tộc nhân của Ứng gia ở trong hoàng cung, mặc dù lúc ấy tin tức này bị phong tỏa một chút, nhưng thời gian dài vẫn là tiết lộ ra, mọi người của đế đô ngoài khiếp sợ lại càng tò mò, tiểu tử này làm sao đối phó sự trả thù đáng sợ đến từ Ứng gia?

Đợi đến sau khi Chu Hằng đi đầm lầy Dã Hỏa, người không biết tự nhiên cho là hắn trốn chạy, từ đó mai danh ẩn tích cũng sẽ không xuất hiện nữa.

Mặc dù rất kinh sợ, nhưng vẫn có thể xem là lựa chọn chính xác! Đối kháng cùng Ứng gia, cần dũng khí, tự tin thế nào?

Ứng gia có lão tổ Kết Thai Cảnh! Có thiên tài tuyệt thế Ứng Thừa Ân! Chu Hằng có cái gì?

Nhạc phụ Khai Thiên Cảnh?

Nói đùa gì vậy!

Nhưng hết lần này tới lần khác, đúng lúc này Chu Hằng lại trở lại, lại vạn phần phách lối, khiêu chiến tới trước cửa, điều này làm cho mọi người thầm hô hắn hết sức ngu xuẩn, cũng càng muốn biết Chu Hằng có thủ đoạn khác hay không!

Dù sao, lúc trước ở bên trong hoàng cung, Chu Hằng cũng là được mọi người cho rằng sẽ bại, hẳn phải chết trong thực lực Khai Thiên Cảnh bạo phát ra. Do đó chém liên tục tam đại cường giả Khai Thiên Cảnh, nhất cử định yên địa vị đệ nhất cao thủ Hàn Thương Quốc của hắn!

Kỳ tích có thể tái diễn hay không?

Mới ba tháng thời gian mà thôi, đổi lại những người khác có thể ngay cả tích lũy linh lực cũng không có được một chút, nhưng ở trên thân Chu Hằng. Hết thảy đều có thể!

Thiên tài đó là có thể làm chuyện người thường không thể, cho nên mới gọi là thiên tài, nếu không giống như người bình thường thì sao coi là thiên tài?

- Ha ha ha! Lúc trước đã nghe nói ngươi rất cuồng ngạo, không nghĩ tới ngươi còn tự đại hơn so sánh với lời đồn đãi!

Trong tiếng cười lạnh, một gã trung niên nhân huyền y bắn ra, trên người cuồn cuộn khí tức vô cùng kinh khủng.

Sơn Hà Cảnh!

Chu Hằng cười nhạt một tiếng, nói:

- Hãy xưng tên ra, dưới kiếm của ta không có hạng người vô danh chết!

- Bổn tọa là Ứng La Thiên.

- Chỉ đùa một chút, ta cần quan tâm ngươi là ai sao, chọc ta đó là chỉ có một con đường chết!

Chu Hằng lập tức cắt đứt lời của đối phương.

Phốc!

Bốn phía không ít võ giả đang xem cuộc chiến đã tới, nghe được lời này không khỏi cười phun ra ngoài.

Tiểu tử này thật là quá thất đức, lại dám trêu chọc một cường giả Sơn Hà Cảnh, lá gan đủ lớn! Cho dù biết tất có một trận chiến sinh tử, nhưng có bao nhiêu người có thể chuyện trò vui vẻ, tùy ý trêu đùa trước mặt cường giả Sơn Hà Cảnh!

- Ngươi . . .

Ứng La Thiên giận đến mặt đỏ bừng, hắn cả đời tung hoành, không biết giết bao nhiêu địch, nhưng người nói năng xảo trá giống như vậy cũng là gặp gỡ lần đầu.

Công phu miệng lưỡi của Chu Hằng là cùng con lừa đen luyện ra được, làm cho Sơn Hà Cảnh giận đến phát run hoàn toàn chính là chuyện nhỏ.

- Cũng chỉ có một con lợn đợi làm thịt sao?

Ánh mắt Chu Hằng quét một vòng, nơi này không dưới ngàn người, khí tức mỗi nơi không giống nhau, hắn cũng không cách nào tìm ra những người khác của Ứng gia ở trong đó.

- Hừ, tiểu bối chỉ biết võ mồm!

Ứng La Thiên dù sao cũng là cường giả Sơn Hà Cảnh, tu vi tâm tính
tự nhiên đủ vững chắc, nổi giận cũng là chuyện trong nháy mắt, lập tức bình tĩnh trở lại, đưa tay chụp tới Chu Hằng.

Ngoài miệng lợi hại hơn nữa đều không có thực dụng, thế giới của võ giả hết thảy lấy thực lực để nói chuyện!

Ầm!

Một bàn tay to hình thành từ linh lực như phô thiên cái địa, hung hăng đánh Chu Hằng.

Xuất thủ! Xuất thủ!

Đây cũng là cường giả Sơn Hà Cảnh a, tồn tại kinh khủng có thể tùy ý áp đảo một võ giả của Hàn Thương Quốc, chính là mọi người Hàn Thương Quốc chung vào một chỗ cũng đánh không lại!

Chu Hằng lấy cái gì ngăn chặn?

Hưu, một đạo nhân ảnh hiện lên, đẩy chưởng nghênh tiếp bàn tay to bằng linh lực ở không trung trước khi Chu Hằng xuất thủ.

Bành!

Một tiếng vang nặng nề, bàn tay to bằng linh lực nhất thời bị oanh tán, linh lực vô cùng vô tận hóa thành bổn nguyên, trở về ở thiên địa tự nhiên một lần nữa.

Linh lực tràn đầy khắp nơi tạo thành gió, không ngừng mà tạo thành lốc xoáy ở trong không khí, Hàn Diệc Dao nổi bật đứng đó, bạch y bồng bềnh, tư thế oai hùng mê người, thanh lệ vô song!

Tuyệt thế đại mỹ nữ!

Lúc mọi người thấy Hàn Diệc Dao, cũng có loại tâm dao động hoảng hốt. Cô gái này cũng quá mỹ thái thanh lệ, thật giống như tiên tử không ăn lửa khói nhân gian, trong trắng không nhiễm bụi, vô luận nam nữ lão ấu cũng sinh ra một loại cảm giác muốn thân cận với nàng, nhưng lại không dám khinh nhờn.

Sau đó, bọn họ mới đột nhiên nghĩ đến, mới vừa rồi hẳn là tuyệt thế mỹ nữ này hóa giải một chiêu thay Chu Hằng!

Hí! Hí!

Đây chính là công kích của cấp bậc Sơn Hà Cảnh a, thực lực của mỹ nữ này thật là đáng sợ!

Mọi người nhìn lại Chu Hằng, trong ánh mắt mọi người mang theo sự hâm mộ ghen tỵ với hận mãnh liệt, số đào hoa của tiểu tử này không khỏi quá mạnh mẻ a! Lúc trước thì có đệ nhất diễm nữ đế đô cam tâm làm nô, hiện tại lại xuất hiện bạn gái xinh đẹp hơn nữa thực lực vô cùng kinh khủng này!

Ghen tỵ! Ghen tỵ muốn chết!

- Hàn . . . Hàn tiểu thư!

Lúc Ứng La Thiên thấy Hàn Diệc Dao, kinh hãi sợ hết hồn.

Cô gái này chính là vị hôn thê của Ứng Thừa Ân!

Ứng Thừa Ân là ai? Thiên tài tuyệt thế yêu nghiệt của Ứng gia, ngày sau nhất định có thể phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh, thậm chí Thần Anh Cảnh, Hóa Thần Cảnh! Hiện tại mặc dù còn không bằng lão tổ, nhưng ai cũng biết, thành tựu ngày sau của Ứng Thừa Ân tất nhiên vượt qua lão tổ, dẫn dắt Ứng gia đi về phía huy hoàng mới.

Vô luận đắc tội người nào, cũng không thể đắc tội Ứng Thừa Ân! Mà Hàn Diệc Dao làm vị hôn thê của Ứng Thừa Ân, cũng có thể coi là đại biểu cho Ứng Thừa Ân, cũng không thể đắc tội.

Hàn Diệc Dao lạnh nhạt nói:

- Thả người, chuyện này như vậy thôi!

Nàng muốn tận lực tranh thủ thời gian cho Chu Hằng.

- Hàn tiểu thư, người này giết tộc nhân của Ứng gia ta, chuyện này tuyệt không thể!

Ánh mắt Ứng La Thiên hiện lên một đạo ngờ vực, Chu Hằng làm sao sẽ ở chung với Hàn Diệc Dao, hai người là quan hệ như thế nào?

Nếu như Hàn Diệc Dao dám cho Ứng Thừa Ân đội nón xanh, vậy chuyện sẽ lớn!

Hàn Diệc Dao khuôn mặt lạnh lẽo, quát lên:

- Ta nói, bỏ qua như vậy đi!

- Xin lỗi, Hàn tiểu thư bây giờ còn không phải là người của Ứng gia ta!

Sắc mặt Ứng La Thiên cũng chuyển sang lạnh lẽo, Hàn Diệc Dao càng bảo vệ Chu Hằng, hắn càng cảm thấy giữa hai người có gian tình, nếu không tại sao phải như thế?

Tiện nhân này, lại dám cho thiên kiêu của Ứng gia bọn hắn đội nón xanh, đáng chết! Đáng chết một vạn lần!

- Hừ, vậy cộng thêm mỗ gia thì sao?

Hưu, một đạo nhân ảnh xẹt qua không khí, chỉ thấy trong sân xuất hiện người thứ tư!

Đây là một nam tử vóc người to con, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, khóe mắt có một vết sẹo, đỏ ngầu như một đạo huyết xà, làm cho người ta cảm thấy hung ác bá đạo đáng sợ. Trên người hắn cũng quanh quẩn khí tức cường đại, không kém Ứng La Thiên chút nào.

- Lăng Bách Đông!

Ứng La Thiên trừng mắt, lộ ra một tia kiêng kỵ, nhưng ngay sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Người của Triệu gia không ngờ xuất hiện! Xem ra, tiểu tử này quả nhiên có Xích Kim huyết mạch, là người của Triệu gia các ngươi!

- Đó là tự nhiên!

Tráng hán được gọi là Lăng Bách Đông kia ngạo nghễ nói, bộ dáng không quan tâm, sau đó hơi khom người một cái với Chu Hằng, nói:

- Mỗ gia Lăng Bách Đông, tham kiến Hằng thiếu!

Triệu gia? Hằng thiếu?

Người xem bốn phía như nằm mộng, nhìn Chu Hằng như vậy cũng không phải là rễ cỏ a, lại có cường giả Sơn Hà Cảnh tôn xưng hắn là Hằng thiếu!

Tiểu tử này cũng quá trâu rồi, ăn được cơm mềm của Sơn Hà Cảnh không nói, lại trèo lên Sơn Hà Cảnh, không, có thể phái ra tôi tớ là Sơn Hà Cảnh, người sau lưng ít nhất phải là tu vi Linh Hải Cảnh!

Đúng rồi, Triệu gia, Triệu gia của Lãng Nguyệt Quốc! Triệu Đoạt Thiên!

Nam tử vĩ ngạn không phân cao thấp cùng yêu nghiệt Ứng Thừa Ân!

Chu Hằng thế nhưng có liên hệ máu mủ cùng Triệu gia?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện