Mây tan mưa tạnh, ba nàng
đều ngồi tĩnh tọa ở một bên, nguyên dương mạnh mẽ của Chu Hằng chính là
vật đại bổ đối với các nàng, bởi vì thực lực chênh lệch lớn, đối với các nàng thậm chí còn được bổ ích hơn cả linh thạch thượng phẩm.
Tuy rằng Chu Hằng không thể thay đổi tư thế nằm, nhưng võ giả vận chuyển linh lực kỳ thật hoàn toàn không hạn chế thân thể ở trạng thái gì, hắn
vận chuyển linh lực, làm dịu thân thể.
Theo hắn ước đoán, thương thế này ít nhất phải nằm trên giường hơn một
tháng, nhưng có Thiên Dương Địa Âm Công song tu hỗ trợ, vậy hắn chỉ cần
10 ngày là khôi phục, không thể so sánh được.
Thương thế như vậy, lực huyết mạch cũng không có tác dụng gì, bởi vì
trong cơ thể hắn có linh lực dị chủngc Triệu Đoạt Thiên, không loại bỏ
linh lực này, hắn không thể vận chuyển lực huyết mạch để khôi phục
thương thế.
Hắn lẳng lặng nằm đó, chìm đắm tâm thần suy tư về Vực.
Một ngày lại một ngày, thân thể hắn đang nhanh chóng tốt lên, còn lý
giải về Vực cũng ngày càng sâu sắc, có một loại hiểu ra như kén sắp hóa
bướm.
Chỉ là, còn kém một chút xíu.
Vực là cái gì? Là lòng ta chỉ tới, sinh ra ngàn vạn biến hóa!
Vậy có thể coi là một cái không gian đặc thù, do ý thức của võ giả sinh
ra, có thể bao phủ một cái khu vực. Ở trong khu vực này, võ giả chính là thần, là tiên, thống trị tất cả.
Trừ khi luôn bảo trì hành động tốc độ cao tuyệt đối, không cho đối
phương có cơ hội phong tỏa thần thức mình, bằng không Vực vừa mở ra là
công kích mọi hướng, không phải vấn đề mà tốc độ giải quyết được.
Muốn chống lại Vực, một là có được lực lượng càng mạnh hơn, nói là lực
lượng tuyệt đối nghiền ép sẽ không sai, dốc sức phá vạn pháp. Hoặc là có được lực phòng ngự cực mạnh, mặc kệ mưa rền gió dữ, ta vẫn sừng sững
không ngã.
Cũng như hiện tại Chu Hằng đang nắm giữ Vực, sau đó đi đấu với lão tổ
Kết Thai Cảnh, vậy công kích ngàn vạn thì có thể làm gì được đối phương?
Vực chỉ là một loại hình thức phóng ra lực lượng, xét đến cùng, vẫn phải xem thực lực của bản thân như thế nào!
Cuối cùng, giống như chống lại Thế, cũng có thể dùng Vực chống lại Vực.
Trong lòng Chu Hằng không ngừng lĩnh ngộ, thầm nghĩ nếu có một trận
chiến sảng khoái, nói không chừng hắn sẽ có thể một lần đột phá!
Hắn có ba nữ nhân cùng mẫu thân dốc lòng chiếu cố, mỗi ngày cũng rất
thoải mái, thấm thoát 11 ngày trôi qua, cuối cùng hắn có thể đi lại, mỗi một hành động đều như như rồng ngâm hổ gầm, tự có một cỗ uy thế lớn.
Lần bị thương này, tuy rằng hắn nằm dài 10 ngày, nhưng thu hoạch rất
lớn, ngay cả tích lũy linh lực cũng tăng lên một bậc nhỏ, sắp đạt đến
Khai Thiên nhị trọng thiên trung kỳ.
Lại 2 ngày sau, hắn khôi phục lại như ban đầu, tức thời ném ba nàng Tiêu Họa Thủy lên giường hung hăng chinh phạt một phen, làm cho ba nữ nhân
không ngừng cầu xin, phấn chấn lại hùng phong bị áp đảo mấy ngày qua.
Sáng sớm, hắn dạo bước trong hoa viên.
Từ khi có nhận thức đại khái về Vực, hắn liền đặc biệt thích thân cận
thiên địa tự nhiên, tuy rằng Lăng Thiên Cửu Thức mạnh mẽ, nhưng cũng vì
quá mạnh mẽ, lại khiến hắn không thể lĩnh ngộ những chi tiết nhỏ, cần
phải chân chính tiếp xúc với tự nhiên.
Chim hót, hương hoa, cỏ xanh biếc, nhiều loài hoa nở, trong lòng Chu
Hằng không ngừng trào ra minh ngộ, trong đan điền sinh ra một gốc sen
đạo, cánh hoa tám màu, mùi sen tươi mát phát ra từ người hắn, xa mười
dặm cũng ngửi được.
- Hả, sao lại có mùi lạ?
- Linh lực của ta tự nhiên chuyện động, chỉ một chút liền có hiệu quả bằng một ngày khổ tu!
- Đầu óc của ta bỗng nhiên thông thoáng, ha ha, thì ra "Câu Minh Thiên Dược" là hiểu như thế!
Tiếng ồn chấn động vang lên, chỉ thấy tám thiếu niên đi tới, mỗi người
đều có khí thế như rồng như hổ, có thấy nội tình phi phàm.
Triệu gia không hổ là Triệu gia, dạy dỗ con cháu thật là không bình thường!
Trong lòng Chu Hằng thì thầm, trong tám người kia có một thiếu niên gầy
yếu bước ra, liếc nhìn hắn, vẻ mặt toát ra ngạo khí, nói:
- Thì ra là ngươi, hả, trên người ngươi cất giấu thứ tốt gì?
Bọn họ đều có thể ngửi được mùi sen phát ra từ trên người Chu Hằng, còn tưởng là thiên tài địa bảo gì?
Tuy rằng tám người này đều toát ra ngạo khí, nhưng không có một chút
tham lam dòm ngó. Thế giới võ giả tràn đầy cướp bóc, bọn họ không phải
là không tham, mà là bởi Chu Hằng là người Triệu gia, vậy làm sao mà
động tâm được?
Sau khi trải qua đại tai nạn 20 năm trước, từ trên xuống dưới Triệu gia đồng lòng đoàn kết, coi trọng nhất là người thân.
Chu Hằng không khỏi buồn cười, hỏi:
- Các ngươi biết ta?
- Ngươi là cháu trai của gia chủ đại nhân!
Thiếu niên gầy yếu giơ tay phải, nhếch ngón cái chỉ vào mình.
- Ta là Triệu Hoành Thành, về sau ngươi gọi ta là Thành ca!
Ý cười trên mặt Chu Hằng càng mở rộng, nói:
- Ta lớn tuổi hơn ngươi, hẳn là ngươi phải gọi ta là ca mới phải!
- Hừ! Chúng ta bối phận giống nhau, vậy không xem tuổi, mà dùng nắm đấm quyết định ai mới làm lão đại!
Triệu Hoành Thành lại chỉ ngón cái vào mình.
- Thực lực của ta mạnh nhất, đương nhiên là ca của các ngươi, có đúng không?
- Phải, Thành ca!
Bảy thiếu niên khác cũng lớn tiếng hô.
Chu Hằng lắc đầu, nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta!
Thiếu niên này quả thật bất phàm, đã đạt đến Ích Địa tam trọng thiên
đỉnh phong, nhưng đừng nói còn cách khoảng cách Khai Thiên một đoạn
đường rất dài, ngay cả đạt tới Khai Thiên cũng còn xa mới là đối thủ với hắn.
- Vậy mà còn cuồng hơn ta!
Triệu Hoành Thành hừ một tiếng.
- Nhưng mà, thực lực là đánh ra, không phải khoác lác mà thành! Chu
Hằng, đừng tưởng rằng ngươi có thể chịu được một chỉ tay của gia chủ đại nhân mà không chết liền tự cho rằng mình lợi hại, nên biết đó là gia
chủ đại nhân hạ thủ lưu tình!
Chu Hằng lại có cảm tình với những thiếu niên này, làm hắn cảm nhận được thân tình hiếm thấy ở đại gia tộc, hắn cười khẽ, nói:
- Vậy ta phải chứng minh thế mới mới lợi hại hơn các ngươi?
- Ngươi có thể đỡ được 10 quyền của ta, tính là ngươi có chút bản lĩnh!
Triệu Hoành Thành hét lớn, đột nhiên vung quyền đánh ra.
- Bắt đầu!
Ầm!
Một quyền của hắn đánh ra, lực quyền cắt qua không khí, tiếng nổ vang bên tai không ngớt.
Chu Hằng giơ tay chụp lấy, vững vàng nắm chặt tay của Triệu Hoành Thành, nấm đấm chỉ cách mặt Chu Hằng một tấc.
- Đột chỉ kích!
Triệu Hoành Thành quát lên, nắm ngón mở ra bắn về phía mặt Chu Hằng.
- A!
Hắn lập tức hét thảm, da mặt nhăn nhúm.
- Đau đau đau! Buông tay! Hằng ca, buông tay!
Lực lượng cơ bắp
của Chu Hằng đáng sợ cỡ nào, năm ngón kẹp lại cũng đủ cho Triệu Hoành Thành chịu khổ, đau đến rớt cả nước mắt.
- Thành ca, sao ngươi một chiêu liền thua?
- Đánh lại đi!
Những thiếu niên khác đều hô lên, dù bọn họ coi Chu Hằng là người trong
nhà, nhưng người trong nhà cũng chia rất nhiều bè cánh, ít nhất bây giờ
Chu Hằng còn chưa dung nhập vào vòng của bọn họ, bọn họ tự nhiên không
muốn thấy lão đại của mình bị thua.
- Đánh cái gì!
Triệu Hoành Thành trừng mắt quét một vòng.
- Hằng ca là Khai Thiên Cảnh, chúng ta gộp lại cũng không đủ đánh lại một ngón tay của Hằng ca nữa là!
Tiểu tử này cũng lưu manh, biết không đánh lại liền luôn miệng kêu "Hằng ca" không ngừng, là quỷ lanh trí, sẽ không vì xuất thân đại gia tộc
liền ngông cuồng đến quên mất mình có bao nhiêu trọng lượng.
Tuổi của Chu Hằng xấp xỉ bọn họ, nhanh chóng nói chuyện rôm rả.
Triệu gia trải qua 20 năm trước liền tắm lửa tái sinh, hiện tại là một
cái hào môn mới sinh, mà mỗi một hào môn lúc mới hình thành luôn tràn
đầy sức sống, vô cùng đoàn kết. Chỉ là sau khi truyền thừa nhiều đời mới sẽ bị quyền lực, ích lợi ăn mòn, cuối cùng nội đấu nặng nề.
Có một số cũng vì nội đấu mà sụp đổ.
Bây giờ Triệu gia đang trong thời gian phồn vinh tốt nhất, cũng làm Chu
Hằng vui vẻ hòa nhập vào hoàn cảnh này. Hắn thua trận, phải ở lại Triệu
gia ba năm.
Mấy ngày tiếp theo, Chu Hằng thường thưởng chỉ điểm tám người Triệu
Hoành Thành tu luyện một chút, dù hắn không tu luyện công pháp võ kỹ
Triệu gia, nhưng hắn tu luyện Lăng Thiên Cửu Thức tạo thành đại trí tuệ, thế mạnh ở tầng cao, mỗi một lĩnh ngộ đều vô cùng quý giá đối với mấy
người Triệu Hoành Thành.
Bọn họ cũng vui vẻ tiếp nhận vị "Hằng ca" này, vô cùng tôn kính hắn.
Lại mấy ngày sau, Triệu Hoành Thành rầu rĩ không vui một mình đến tìm Chu Hằng, hỏi:
- Hằng ca, ngươi có linh thạch không?
- Ngươi cần bao nhiêu?
Chu Hằng hỏi.
- Càng nhiều càng tốt!
Hắn tràn đầy mong chờ nhìn Chu Hằng.
Linh thạch vừa là tài nguyên tu luyện, cũng là tiền thông dung của võ
giả. Triệu gia khống chế chi tiêu của tộc nhân rất nghiêm, tiêu tốn để
tu luyện thì không keo kiệt, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép tộc nhân
hình thành thói quen tiêu tiền phung phí.
Đây là hào môn mới nổi phải tiết kiệm, bằng không truyền thừa mấy đời,
làn sóng hưởng thụ sẽ ăn mòn mỗi tộc nhân. Dù sao, võ giả tu luyện có
được thực lực chỉ là một quá trình, mục đích còn không phải là vì hưởng
thụ?
Chu Hằng nhìn hắn, hỏi tiếp:
- Ngươi cần linh thạch làm gì?
- Mua đấu thú!
Triệu Hoành Thành cũng dứt khoát.
- Đấu thú?
- À, Hằng ca vừa tới đế đô, còn không biết đấu thú là cái gì!
Triệu Hoành Thành gật đầu, giải thích.
- Đấu thú, chính là dã thú, yêu thú chuyên môn chiến đấu! Đương nhiên,
ta muốn mua khẳng định là yêu thú, hơn nữa ít nhất phải là yêu thú Sơ
Phân Cảnh!
Lãng Nguyệt Quốc đã trải qua không biết mấy vạn năm vinh quang, đế quốc
đã sớm không còn ý tiến tới, chỉ còn làn sóng hưởng thụ thối rửa. Đấu
thú này không giống Đấu Thú Trường ở Hàn Thương Quốc, cho mấy con yêu
thú chém giết, ở trong này, đấu thú tạo thành sản nghiệp, cực kỳ được
ủng hộ.
Đấu thú có người chuyên nuôi dưỡng, đấu thú của ai có thể quét ngang vô địch, chủ nhân cũng sẽ được tán tụng nồng nhiệt.
Mọi người từ trên xuống dưới đế đô đều thích đấu thú, phần lớn người đều có đấu thú của mình, ngay cả hào môn mới nổi như Triệu gia cũng không
ngoại lệ, rất nhiều tộc nhân đều có nuôi riêng đấu thú này.
Bởi vì đấu thú thắng lợi sẽ được nhận tiền thưởng, loại chuyện có thể
thỏa mãn thú vui, có thể kiếm được thu nhập thêm, tự nhiên ai mà không
thích.
Triệu Hoành Thànhvốn có một con đấu thú lợi hại, nhưng mấy ngày trước
thua to, bị đấu thú của đối phương cắn chết tươi, cho nên hắn muốn đi
mua một con khác, báo lại thù này!
- Ứng Sơ Thần?
Trong mắt Chu Hằng lóe lên ý lạnh.
- Người mà ngươi muốn đánh bại, là con cháu Ứng gia?
- Phải!
Triệu Hoành Thành gật đầu.
- Hơn nữa, hơn nữa...
Hắn ê a cả nửa ngày, mới bị Chu Hằng ép hỏi ra, thì ra trong này còn dính dáng đến người thứ ba - Bạch Phỉ Phỉ.
Bạch Phỉ Phỉ là tiểu công chúa Bạch gia trong ba đại hào môn Lãng
Nguyệt, năm nay chỉ mới 17 tuổi, là hậu bối xuất sắc Bạch gia, dung mạo
xinh đẹp, được vô số thiếu niên đế đô ngưỡng mộ.
Triệu Hoành Thành cùng Ứng Sơ Thần cùng đang đeo đuổi Bạch Phỉ Phỉ, đấu
thú chính làm loại thủ đoạn đả kích nhau cùng lấy lòng Bạch Phỉ Phỉ.