Bạch Vũ Thế
cũng tỏ vẻ đây là tư oán của Chu Hằng cùng Ứng gia, cũng không phải là
ngoại địch, không có ở bên trong hiệp nghị liên thủ của tam đại hào môn, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Hai vị lão tổ này vốn là còn đang lo lắng sau khi Ứng Thừa Ân tấn nhập
Kết Thai Cảnh, thực lực của Ứng gia sẽ bành trướng đến tình trạng không
thể vãn hồi, để cho hai nhà khác không thể không nhượng bộ.
Hiện tại Chu Hằng xuất thế ngang trời, Lãng Nguyệt Quốc xuất hiện lão tổ Kết Thai Cảnh thứ tư, tự nhiên có thể áp chế Ứng gia thật lớn, mặc dù
vẫn là tránh không được chuyện Ứng gia chiếm được ưu thế về địa vị,
nhưng vẫn tốt hơn so sánh với một nhà độc đại.
Ba người này cũng là Lão Hồ Ly, tự nhiên mọi người hiểu được ý nghĩ
trong lòng đối phương, sắc mặt Ứng Thiên Ấn lạnh như băng, nhưng hắn
cũng không thể ra lệnh cho Mai Tùng Đào cùng Bạch Vũ Thế, chẳng qua là
khẽ hừ một tiếng.
- Tiểu bối, lão phu liền giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết cái gì gọi là kính lão!
Ứng Thiên Ấn nhìn về phía Chu Hằng, nói, đừng nói là giữa các võ giả
cùng cảnh giới, trừ phi tử chiến nếu không rất không có khả năng phân ra sinh tử, hiện tại hai đại lão tổ Mai, Bạch tại chỗ, cho dù hắn có cơ
hội đánh chết Chu Hằng, hai người này cũng sẽ xuất thủ ngăn cản.
Vì vậy hắn cũng chỉ có ý nghĩ hung hăng chèn ép Chu Hằng, về phần giết
người . . . Làm sao cũng phải đợi Ứng Thừa Ân đột phá Kết Thai Cảnh, hai người liên thủ ám sát, không để cho Chu Hằng chút cơ hội thoát thân
nào!
Tiểu tử này thật sự quá trẻ tuổi, quả thực còn yêu nghiệt hơn so sánh
với Ứng Thừa Ân, không nhanh chóng diệt trừ thì hắn há có thể yên lòng.
Gai xương là huyết mạch lực của Ứng gia, mà Ứng Thiên Ấn phá vỡ vào Kết
Thai Cảnh, tạo thành Thần chích của mình, gai xương này tự nhiên có biến hóa, càng thêm sắc bén, cứng rắn tiến hóa.
Chu Hằng cười nhạt, nói:
- Ứng Thừa Ân đâu? Đừng giống như con Ô Quy rụt đầu, đi ra ngoài nhận lấy cái chết!
Nghe hắn gọi, người của Ứng gia phía dưới cũng nghẹn tức, ngươi đường
đường là lão tổ Kết Thai Cảnh, Ứng Thừa Ân lại vẫn là Kết Thai Cảnh,
trên thực tế vẫn chỉ có thể xưng là Linh Hải Cảnh. Như vậy có thể đánh
sao?
Gọi đi ra ngoài chịu chết, tiểu tử này cũng thật là đủ tùy tiện!
Ầm!
Gai xương bàn tay to ầm ầm rơi xuống, Chu Hằng cũng là không trốn không né, tiếp tục nói:
- Ứng Thừa Ân, trước kia ngươi ỷ vào việc cao hơn ta một cái cảnh giới
mà muốn giết ta, hôm nay ta cao hơn ngươi một cái cảnh giới. Chúng ta
tính toán hết món nợ này!
Lúc người của Ứng gia nghe được câu này, thì tập thể hết chỗ nói rồi.
Quả thật, Ứng Thừa Ân ban đầu lấy tu vi Kết Thai Cảnh khi dễ Chu Hằng
mới Sơn Hà Cảnh, không nghĩ tới người không có giết được, ngược lại làm
cho đối phương lĩnh ngộ Vực ở Sơn Hà Cảnh, chính là trận chiến này thành toàn cho thanh danh yêu nghiệt nhất của Chu Hằng. Mà Ứng Thừa Ân thì
thành nhân vật phản diện đáng thương!
Bất quá thấy Chu Hằng không tránh không né cũng không chống đỡ, trong
mắt mọi người của Ứng gia cũng là sáng lên, chính là Kết Thai Cảnh thì
như thế nào, có thể cứng rắn ăn một kích của lão tổ bọn họ sao?
Cự chưởng đánh xuống, gai xương dày đặc!
Bành!
Lực lượng kinh khủng cuốn lên, một mảnh tro bụi tràn ngập, bùn đất đầy trời, cái gì cũng thấy không rõ.
Bạch Vũ Thế cùng Mai Tùng Đào đều rất không giải thích được, không ngờ
Chu Hằng dùng thân thể đón nhận một kích kia, tiểu tử này là muốn chết
phải không? Nhưng thấy thế nào tiểu tử này cũng không giống như là người ngu như vậy a!
- Ha ha ha ha ha!
Ứng Thiên Ấn lại là cười to, hắn rõ ràng uy lực một kích này của chính
mình, huyết mạch gai xương chuyên phá phòng ngự, dưới một kích này thì
đả kích tạo thành đối với Chu Hằng gần như mang tính hủy diệt, cho dù
không có chết cũng sẽ bị thương nặng!
Hắn không thèm để ý vì sao Chu Hằng sẽ làm ra chuyện tình ngu như thế, nếu là địch nhân càng ngớ ngẩn như vậy càng tốt!
- Lão tổ uy vũ!
- Lão tổ khí phách!
- Lão tổ bách chiến bách thắng!
Người của Ứng gia cũng là hoan hô, lão tổ nhà mình đại thắng, tự nhiên phải đặc biệt hô to, hô lên uy danh của Ứng gia!
Tro bụi dần dần tản đi, mơ hồ có thể thấy được một nam tử đứng thẳng
trong đó. Tản ra thần uy nhàn nhạt, cũng là đi thẳng vào lòng người, làm cho người ta thần phục kính sợ.
Là Chu Hằng!
- Sao . . . Làm sao có thể?
- Chịu một kích của lão tổ, làm sao có thể còn đứng?
- Đây nhất định là gia dôi!
Tất cả mọi người của Ứng gia phát ra tiềng kinh hô, bọn họ thà rằng tin
tưởng heo mẹ leo cây, cũng không cách nào tiếp nhận một màn trước mặt
này.
Bạch Vũ Thế, Mai Tùng Đào, Ứng Thiên Ấn sắc mặt cũng là ngưng trọng, trong ánh mắt chớp động lên quang thải không rõ.
Bọn họ đều là Kết Thai tam trọng thiên, thực lực tương đương nhau, chính là Bạch Vũ Thế cùng Mai Tùng Đào cũng biết rõ một kích kia của Ứng
Thiên Ấn đến tột cùng là có lực phá hoại đáng sợ đến cỡ nào, nhưng không ngờ Chu Hằng không trốn không tránh cứng rắn ăn một kích kia, quả thực
làm cho người ta hoài nghi hai mắt của mình!
Thật là đáng sợ, lực phòng ngự của tiểu tử này làm sao mạnh mẻ như thế?
Không thể nào? Thế gian tuyệt không có người có thể chất sánh ngang pháp khí Kết Thai Cảnh, trên người tiểu tử này khẳng định mặc tuyệt thế hộ
giáp gì đó!
- Ứng lão quỷ, ngươi là chưa ăn cơm a, làm sao khí lực nhỏ như vậy, tiểu gia cũng đứng cho ngươi đánh, làm sao ngay cả một bước cũng không đánh
lui được tiểu gia?
Chu Hằng cười hắc hắc, châm chọc không chút lưu tình.
Sắc mặt Ứng Thiên Ấn khó coi, đường đường là lão tổ Kết Thai Cảnh, đã là chí cường giả đỉnh cấp trên đời này, hắn căn bản không cần giấu diếm
tâm tình của mình, xem không thuận mắt liền giết, cần làm bộ sao?
- Tiểu tử, bất quá là đở của lão phu một chiêu, có cái gì đáng giá để kiêu ngạo!
Hắn hừ lạnh nói, đỉnh đầu hiện lên một quả trứng màu bạc trắng, bên
trong là một cây gai xương dài nhọn, vỏ trứng tản ra khí tức kinh khủng.
Hắn là Kết Thai tam trọng thiên, Thần chích đã sắp thành Hóa Anh, vô cùng cường đại!
- Tiểu bối, có dám ăn một chưởng nữa của lão phu?
Gai xương chớp động lên từng đạo thần huy, sặc sỡ loá mắt, Ứng Thiên Ấn
sử xuất phép khích tướng, một chưởng đánh ra, đánh về phía Chu Hằng,
lòng bàn tay thì vươn ra một cây gai xương thô to như thân thể nam tử
trưởng thành, hàn quang tràn đầy, vô cùng đáng sợ!
Bạch Vũ Thế cùng Mai Tùng Đào cũng là
cười lạnh, Ứng gia lão tổ này thật sự coi Chu Hằng bị ngu sao, ngay cả Thần chích cũng tế ra ngoài, đây
tuyệt đối là một kích toàn lực, lại mong đợi Chu Hằng thiếu niên khí
thịnh, sẽ đáp ứng chịu một kích nữa?
- Có gì không dám?
Chu Hằng hai tay ôm ở trước ngực, quả nhiên không trốn không tránh.
Phốc!
Bạch Vũ Thế cùng Mai Tùng Đào đồng thời sặc một cái, thiếu chút nữa lảo
đảo một cái té xuống từ giữa không trung, tiểu tử này thật là cuồng đến
không có bến bờ!
Ứng Thiên Ấn cũng là mừng rỡ, hắn vận dụng Thần chích, một kích kia
không nói là mạnh nhất trong cấp bậc Kết Thai Cảnh, nhưng hắn có thể bảo đảm, chính là lão tổ Thần Anh Cảnh cũng không dám tùy tiện cứng rắn ăn
một kích này!
Chu Hằng đây là đang tự tìm đường chết!
Giết chết hắn!
Ứng Thiên Ấn hung quang đại lộ, hắn vốn tưởng rằng chặn đánh giết một
cường giả cùng cảnh giới hết sức khó khăn, nhưng không nghĩ tới Chu Hằng phối hợp như thế, vậy chỉ có thể trách tiểu tử này quá mức cuồng ngạo,
dâng tánh mạng của mình cho hắn!
Người của Ứng gia phía dưới cũng là rối rít mở to hai mắt nhìn, vô cùng hy vọng thấy máu Chu Hằng văng ra ngoài năm bước!
Nếu là lão tổ nhà mình có thể chém giết một gã cường giả Kết Thai Cảnh,
vậy tất nhiên có thể đẩy danh vọng của gia tộc tới một cái độ cao mới!
Gai xương tập kích, đâm tới đỉnh đầu Chu Hằng!
Lúc này, không có tro bụi đầy trời, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng.
Chi chi!
Ở bên trong tiếng vang quái dị, gai xương cũng không có như mọi người
tưởng tượng, không xuyên thủng đầu Chu Hằng, mà lại bị chặn lại!
Thời gian phảng phất chậm lại vô số lần, mọi người có thể tinh tường
thấy trên người của Chu Hằng tản mát ra ánh sáng màu vàng, đỉnh gai
xương kia xuất hiện một vết nứt, sau đó nhanh chóng lan tràn lên phía
trên, trong nháy mắt bò tới một chỗ khác của gai xương, cũng kéo dài đến phía trên bàn tay.
Vết nứt thứ hai cũng nhanh chóng xuất hiện, sau đó là đạo thứ ba, đạo
thứ tư, chẳng qua là thời gian một cái nháy mắt, vô luận là gai xương
hay là bàn tay, cũng là hiện đầy vết nứt.
Kim quang lưu chuyển, a, gai xương hợp với bàn tay kia đồng thời biến thành toái ảnh!
- A!
Ứng Thiên Ấn cúi đầu phát ra một tiếng kêu rên, tay trái vuốt vuốt tay phải, máu tươi cuồn cuộn rơi ra.
Hắn lấy tay phải biến ảo để công kích Chu Hằng, nhưng là bị đánh nát, tự nhiên tạo thành thương tích tương đối đối với hắn, toàn bộ bàn tay cũng trở thành máu thịt bầy nhầy, máu tươi làm sao cũng không giảm được,
chảy đầy đất.
Toàn trường đều yên lặng!
Một gã lão tổ Kết Thai Cảnh đánh ra một chưởng tới một đối thủ không có
chút phòng bị nào, nhưng đối thủ không có bị thương chút nào, ngược lại
làm cho người công kích máu thịt bầy nhầy! Này, đây là đầm rồng hang hổ
sao?
Tại sao có thể có chuyện hoang đường như vậy?
Nhất định hai mắt của mình bị hoa!
Mọi người của Ứng gia cũng không ngừng mà cầm hai tay xoa xoa ánh mắt,
nhưng vô luận làm bao nhiêu lần, cảnh tượng nhìn qua vẫn là giống nhau,
lão tổ đang cầm tay phải, máu tươi không ngừng chảy ra!
Bạch Vũ Thế cùng Mai Tùng Đào cũng là hít một hơi lãnh khí, Chu Hằng
cũng không phải là cuồng ngạo vô biên, mà là đã cường đại đến thái quá,
ngay cả công kích cũng không cần, chỉ có lực phản chấn đã làm cho một gã lão tổ Kết Thai Cảnh bị thương!
Đây là thực lực khủng bố bực nào?
Ứng gia. . . Sợ là sẽ khó khăn!
- Tiểu . . . Tiểu hữu!
Ứng Thiên Ấn miễn cưỡng ở nụ cười.
- Ta nghĩ, giữa chúng ta có chút hiểu lầm!
- Cái gì hiểu lầm?
Chu Hằng mỉm cười nói, thật giống như căn bản không có phát hiện chuyện đã xảy ra lúc trước.
- Ha hả!
Trong lòng Ứng Thiên Ấn nghẹn lửa, nhưng trên mặt cũng không thể không
nở nụ cười, người trẻ tuổi trước mặt này thật sự đáng sợ, để cho hắn
hoàn toàn mất đi dũng khí đánh một trận.
Tuyệt không thể cùng hắn là địch!
- Thật ra thì giữa chúng ta cũng không có thù hận gì không giải được,
không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, tất cả mọi người là trụ cột của Lãng
Nguyệt Quốc, tự giết lẫn nhau sẽ chỉ làm ngươi thân đau đơn, ke thu sung sương, lão phu cũng thu tập được không ít bảo vật, tiểu hữu có hứng thú cùng nhau thưởng thức chứ?
Hắn không dám là địch cùng Chu Hằng, muốn dùng bảo vật hối lộ Chu Hằng.
Thật không biết xấu hổ!
Bạch Vũ Thế cùng Mai Tùng Đào cũng là mắng một câu ở trong lòng, không
nói trước Ứng gia phía trước phía sau xuất động vài nhóm người đối phó
Chu Hằng, chính là mới vừa rồi công kích không chút lưu tình của Ứng
Thiên Ấn cũng cho thấy quyết tâm muốn đánh giết Chu Hằng.
Hiện tại lão gia hỏa này còn nói là hiểu lầm!
Chu Hằng cười ha ha, tùy ý trong nháy mắt, một đạo kình phong xẹt qua,
nhất thời xuyên thấu sọ não một gã Ứng gia, dư lực chưa tiêu, phốc phốc
phốc, sau khi liên tục xuyên thấu bảy đầu người mới rốt cục biến mất.
Ba ba ba, tám người cơ hồ đồng thời té xuống, máu tươi cùng óc bay ra, trắng đỏ đầy trên đất.
- Chính là loại hiểu lầm này sao?
Chu Hằng cười hỏi, lại là bắn ra một ngón tay, kình phong xẹt qua, mười mấy người Ứng gia rối rít ngã xuống đất mà chết.