Chu Hằng tuy rằng học được Lăng Thiên Cửu Thức, nhưng mà cho dù hiện
tiến vào Kết Thai Cảnh cũng vẫn không thể vận dụng tự nhiên được, chỉ
vẻn vẹn hợp nhất được tám thức mà thôi, một kiếm cuối cùng đến bây giờ
hắn vẫn chưa thể lĩnh ngộ, có thể thấy được tiên thuật dù sao cũng là
tiên thuật, trình độ quá cao!
Nhưng mà Hoặc Thiên lại có thể vận dụng tự nhiên!
Một kích đánh ra trực tiếp đánh hắn nằm xuống, không có một chút sức phản kháng, cho thấy tiên thuật này mạnh tới nhường nào?
Trên người Hoặc Thiên có vô số chỗ thần kỳ.
Bất luận kẻ nào đến gần nàng một trượng đều không nhịn được phục xuống
đất, lúc tu luyện hít một hơi thì thiếu chút nữa hút khô toàn bộ Huyền
Càn Tinh, hiện tại lại một bước bước vào Thần Anh Cảnh!
Được rồi, tương đối mà nói, một bước nhảy vào Thần Anh Cảnh cũng chẳng có gì lạ.
Năm đó Hoặc Thiên nhất định là tồn tại cường đại tồn tại song song với
chủ nhân của hắc kiếm! Đáng tiếc là, nguyên chủ nhân của hắc kiếm bỏ
mình, mà nàng lại thân bị chịu trọng thương, trốn ở Phàm giới chữa
thương, thậm chí bị thương nặng đến mức mất đi trí nhớ!
Chu Hằng lại nghĩ tới phù văn trong cơ thể Hoặc Thiên, không khỏi thèm
nước miếng, những tiên thuật kia mỗi một thứ đều không thua gì Lăng
Thiên Cửu Thức, uy lực lớn đến mức khiến hắn giận sôi!
Hắn trước kia luôn luôn dương dương tự đắc, mình là vô địch trong cùng
cảnh giới, nhưng nếu như có người cùng cảnh giới nào có thể tập được
tiên thuật phù văn trên người Hoặc Thiên thì hắn có năng lực chống lại
sao?
Có lẽ, hắn hoàn toàn nắm giữ Lăng Thiên Cửu Thức còn có khả năng chiến một trận, nếu không thì chỉ có cách bại trận!
Chu Hằng lập tức thu hồi lòng tham, bản thân hắn còn có Lăng Thiên Cửu
Thức, môn tiên thuật này hắn vẫn chưa hiểu rõ, cần gì phải đi ham của
Hoặc Thiên? Ham nhiều cũng không nuốt hết, ngược lại làm cho hắn bị phân tán tinh lực!
Dứt bỏ tiên thuật không nói, trình độ linh lực, thần thức của hắn bây
giờ rất cường đại, đã vượt qua xa Kết Thai Cảnh bình thường, nhưng mà
như vậy hắn cũng không có cách nào vận chuyển Lăng Thiên Cửu Thức một
cách tự nhiên, có thể thấy được muốn vận chuyển tiên thuật cũng không dễ dàng.
Hắn không cần quá tự ti. Hoặc Thiên vốn là tiên nhân, có thể vận chuyển
tiên thuật cũng không kỳ quái, những người khác mà nói thì khả năng
chính là phượng mao lân giác.
Tuy nhiên, trên đời này vẫn còn có thiên tài. Thiên tài chân chính, tồn
tại so với càng yêu nghiệt hơn hắn, nói không chừng ở Kết Thai Cảnh đã
có thể vận chuyển tiên thuật cấp cao nhất, nếu như gặp phải tồn tại như
vậy thì phải cẩn thận một chút.
Chu Hằng thu hồi một phần sơ suất cuối cùng, lại giống như hồi mới từ
Nguyên Thạch Trấn đi ra xông pha. Cẩn thận một chút, nhưng vẫn không sợ
hãi, có lòng tin của anh hùng thiên hạ.
Hắn đuổi theo, lại thấy Hoặc Thiên đang đứng dưới một cây đại thụ, ngửa đầu nhìn trời, dường như đang trầm tư điều gì đó.
- Này.. Chu Hằng nhẹ nhàng kêu.
Hoặc Thiên quay đầu nhìn hắn. Gương mặt xinh đẹp tuyệt thế lạnh như
băng, mị lực của nàng lại không giảm chút nào, ngược lại có thêm một
loại khí chất lãnh diễm, cao quý. Nàng không lên tiếng, chỉ liếc hắn một cái rồi một lần nữa nhìn lên bầu trời.
Nữ nhân này, dường như tính cách thay đổi, nhưng kiêu ngạo trong thâm tâm lại vẫn còn.
Chu Hằng cũng không khách khí. Cùng nàng đứng sóng vai, cũng nhìn lên trời cao nói: - Nhìn cái gì đấy?
Trong ánh mắt Hoặc Thiên hiện lên vẻ hoang mang, dường như đang kỳ quái
nam nhân này tại sao có thể có da mặt dày như vậy, nàng lại nhìn về phía Chu Hằng, vẫn không lên tiếng, nhưng gương mặt xinh đẹp lại mang biểu
tình lạnh như băng bảo người chớ lại gần.
Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Ngươi khôi phục trí nhớ sao?
Nếu không phải vậy, làm sao tính cách nàng lại biến đổi nhiều như vậy?
Hoặc Thiên ngẩn ra, cuối cùng mở miệng nói:
- Mơ hồ có một ít ấn tượng. Nhưng chuyện gì cũng nghĩ không ra!
- Yên tâm, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta sẽ ở bên cạnh ngươi! Chu Hằng quay đầu nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói.
Hoặc Thiên phương tâm khẽ run lên, nghĩ tới ngày ấy Tiên đại lục chìm
xuống. Chu Hằng dùng thân thể mình đỡ thay nàng tất cả công kích. Chỉ là rung động như vậy cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nàng đưa mắt nhìn
chằm chằm bụng Chu Hằng.
Sao đột nhiên nhìn nửa người dưới mình?
Chu Hằng đột nhiên có áp lực rất lớn, chẳng lẽ thiên nữ tuyệt thế này
đột phá Thần Anh Cảnh, tâm tình tốt muốn khao thưởng hắn sao?
Hoặc Thiên đưa tay sờ bụng Chu Hằng. Đến đây, đến đây, vậy thì tới đi!
Hoặc Thiên nhẹ nhàng điểm lên bụng hắn một cía, không có ấn thực, một
đóa hoa đào tràn ra, một mảng khí màu hồng chìm vào trong cơ thể Chu
Hằng.
Chu Hằng hừ nhẹ một tiếng, hắc kiếm rung động, từ trong không gian đan điền của hắn nổi lên, lại lơ lửng trong không khí.
Trời ạ, hiểu lầm!
Hoặc Thiên với tay, nắm hắc kiếm vào tay, một đạo ánh sáng đen trào lên, khí hồng quấn quanh run run. Thiên nữ tuyệt thế này hơi hơi nhắm mắt,
lại mở ra, trả hắc kiếm lại cho Chu Hằng, nói:
- Nó đã nhận ngươi là chủ!
Chu Hằng lòng tràn đầy cổ quái, nói: - Ngươi nhận ra lại lịch của thanh kiếm này sao?
Hoặc Thiên lộ ra vẻ suy tư, khí tức hồng nhạt vờn quanh người nàng, qua
một hồi lâu nàng mới lên tiếng: - Không nghĩ ra! Tuy nhiên, ta chắc là
biết nguyên chủ nhân của thanh kiếm này. Nếu ngươi thừa kế thanh kiếm
này, về sau sẽ là hậu bối của ta!
- Hắc? Chu Hằng trừng mắt, bảo hắn là hậu bối của Hoặc Thiên?
Tuy rằng thiên nữ tuyệt thế này khẳng định là từ Tiên giới hạ xuống, lai lịch lớn đến kinh người, nhưng mà cũng không có chút hứng thú làm hậu
bối của nàng a, hắn phải làm nam nhân của nàng! Nhưng... thiên nữ tuyệt
thế này hiện tại một vẻ bất cần đời, hơn nữa cũng có tu vi Thần Anh
Cảnh, nắm giữ tiên thuật, hắn cho dù dùng sức mạnh cũng đánh không lại
a!
Thật sự nhớ những ngày trước muốn đánh đòn là đánh đòn, nếu muốn hôn môi thì hôn môi, sớm biết rằng Hoặc Thiên sẽ có một bước lên trời, lúc
trước nên thân mật hơn một chút, đánh nhiều thêm một chút!
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận a!
Hoặc Thiên lập tức phát hiện ánh mắt hắn không ngừng đảo quanh môi vào
mông mình, với chỉ số thông minh của nàng làm sao lại không biết Chu
Hằng lúc này đang nghĩ gì, lập tức hừ lạnh một tiếng, một tia chớp bổ
ra, đánh lên người Chu Hằng.
- A... Cho dù Chu Hằng thần kinh kiên nghị, một đường đi tới không biết
đã trải qua bao nhiêu đau khổ, nhưng mà ăn một kích này vẫn kêu lên thảm thiết, thật sự rất đau khổ.
- Phải nhớ kỹ tôn sư kính hiền! Hoặc Thiên lạnh lùng nói, phất thủ mà
đi, khóe mắt lại có ý cười khó phát hiện ra. Chỉ tiếc Chu Hằng quá đâu,
căn bản không phát hiện ra.
Uy lực của tia này giằng co một ngày một đêm mới biến mất, Chu Hằng run
rẩy bò dậy, thiên
nữ tuyệt thế này xuống tay thật vô tình! Tuy nhiên,
ngẫm lại lúc trước hắn lăn qua lăn lại Hoặc Thiên, thiên nữ tuyệt thế
này không đạp chết thì vẫn còn rất nể tình rồi.
Chu Hằng há là người chịu thua thiệt, hiện tại đánh không lại Hoặc Thiên vậy thì nhẫn nhịn, đợi hắn đột phá Thần Anh Cảnh. Tất nhiên phải hung
hăng đánh mông nàng để trả lại món nợ này.
Chỉ là Hoặc Thiên nắm giữ tiên thuật cấp cao nhất, so với năng lực cùng
cảnh giới vô địch của hắn đáng sợ hơn, Thần Anh Cảnh chỉ sợ vẫn còn chưa làm gì được.
Vậy thì Hóa Thần Cảnh đi!
Chu Hằng vốn rất hài lòng với tiến độ tu luyện của mình, nhưng mà sau
khi trải qua một kích như vậy, hắn vô cùng khát vọng lực lượng.
Không đủ! Không đủ! Phải nhanh hơn nữa!
Chu Hằng đi gặp An Ngọc Mị chư nữ. Nói cho các nàng biết mình muốn ra
ngoài, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, cảnh giới Hoặc Thiên tăng lên,
nhưng mà phục tính đặc biệt của nàng dường như biến mất, bởi vì Ứng Mộng Phạm chư nữ đều đến gần nàng mà không thủ phục xuống đất.
Hắn đợi cơ hội một mình ở chung với Hoặc Thiên, nói: - Hoặc Thiên...
- Oanh! Hoặc Thiên đánh ra một tia chớp. Nhưng uy lực không phải quá
lớn, chỉ là điện quang quấn quanh người Chu Hằng. Nàng lạnh lùng cải
chính nói: - Gọi là sư cô!
Chu Hằng nghiến răng ken két, nhưng ánh mắt xoay chuyển, nói: - Sư cô
rất là khó nghe a, không bằng kêu là cô cô đi! Trong lòng hắn đánh chủ ý xấu, sớm hay muộn sẽ có một ngày bắt cô cô này gọi hắn là phu quân.
Một người gọi là cô cô. Một người gọi là phu quân, ngẫm lại cũng rất vui vẻ.
Hoặc Thiên cũng không biết trong lòng hắn đang đánh chủ ý nghịch thiên
này, tuy rằng sư cô và cô cô kém nhau rất nhiều, nhưng đều là trưởng
bối, nàng cũng lười so đo, thầm chấp nhận tiếng xưng hô này, nói: - Có
chuyện gì?
- Trước kia không có người nào đến gần ngươi một trượng mà không nằm xuống đất, bây giờ sao không có?
Nếu lànhư Hoặc Thiên thật sự không có năng lực này, vậy chính là tổn thất rất lớn.
- Chỉ là ta có thể khống chế năng lực này! Hoặc Thiên lắc đầu.
Chu Hằng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Hoặc Thiên chẳng những là tiên
nhân, hơn nữa còn là tồn tại chí cao vô thượng trong tiên nhân, tuy rằng cảnh giới lúc này còn chưa khôi phục, nhưng ở giai đoạn phàm nhân có
thể ảnh hưởng tới Thần Anh Cảnh Tẩm Huyết Thiên Quân, lúc này chỉ sợ
tiên nhân bình thường cũng đều bị nàng làm ảnh hưởng!
Có nàng ở bên cạnh, ở trong loạn thế này có khí có vô hạn sinh cơ!
Chu Hằng cũng không phải là người cô đơn, hắn có quá nhiều người cần quan tâm.
Trong ý tưởng ban đầu của hắn là đem những người bên cạnh hắn cất vào
trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Cùng đi Phong Khiếu Lâm Địa. Bởi vì tin
tức hắn đoạt được Phi Vũ Thất Kiếm, Bách Quỷ Kiếm khẳng định truyền ra
ngoài, khẳng định có vô số người sẽ vì vậy mà mơ ước.
Nếu như hắn rời đi, người khác đánh bắt nhân nhân, bằng hữu có hắn thì sao đây?
Hiện tại tốt rồi, Hoặc Thiên nhảy thẳng vào Thần Anh Cảnh, lại nắm giữ
tiên thuật. Cho dù là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh sống lại nàng cũng có sức
đánh một trận, đủ để bảo vệ mọi người an toàn.
Như vậy, Chu Hằng quyết định lần này một mình cùng con lừa đen đi tới Phong Khiếu Lâm Địa.
Lại nói sau khi Hàn Diệc Dao tìm đến Triệu gia, nếu như Chu Hằng mang toàn bộ người đi thì không dễ liên lạc.
Sau khi quyết định, chúng nữ đều lưu luyến không rời, lại cũng không có
cách nào để Chu Hằng thay đổi tâm ý, phải đành thay nhau ra trận, ngày
đêm không ngừng áp bức Chu Hằng, thầm nghĩ phải nhanh đề thăng thực lực, ở trong loạn thế đuổi theo bước chân của Chu Hằng.
Cũng may Chu Hằng thể chất lại tăng lên hai cấp, lực lượng cơ thể liên
miên vô hạn, mạnh mẽ vô cùng, cho dù chúng nữ liên thủ cũng xa xa không
phải là đối thủ của hắn, bị hắn làm đi làm lại liên tục thở gấp, nhao
nhao treo miễn chiến bài.
Con lừa đen khó lòng chờ được nữa, mỗi ngày đều thúc giục Chu Hằng ra
đi, nói Phong Khiếu Lâm Địa động tĩnh quá lớn, khẳng định sẽ hấp dẫn vô
số người đi vào, lại hai ngày sau, Chu Hằng cùng con lừa đê tiện này
bước lên con đường tìm bảo.
Với tốc độ của bọn họ, từ Lãng Nguyệt Quốc đến Hàn Thương Quốc cũng chỉ
mất mười mấy ngày, rất nhanh đã tới trước di chỉ của Đại Diễn Tông ngày
xưa.
Tuy rằng Hàn Thương Quốc cũng không gặp phải thiên tai có tính hủy diệt, nhưng vẫn có rất nhiều thành thị sụp đổ, nạn dân vô số. Tuy nhiên Đại
Diễn Tông này dường như được một cổ lực lượng vô hình bảo vệ, mặt đất
mặc dù bốn phía đều bị băng liệt, nhưng mà ngọn núi xung quanh vẫn sừng
sững mà đứng, có vẻ vô cùng kỳ lạ.
- Chu tiểu tử, nhanh lên, hiện tại rất nhiều cường giả thượng cổ nhao
nhao xuất thế, biết hàng cũng không phải chỉ có một mình Lư đại gia
ngươi đây! Con lừa đen trợn mắt với Chu Hằng nói, tất nhiên là đang
trách cứ hắn kéo dài thời gian.