Chu Hằng nhìn chỗ sao băng rơi, không khỏi toát ra cười khổ.
Bởi vì nó hướng vào trong hang mà bọn họ lao ra, nếu không chống lại
quán tính bay, mà đi xuôi theo dòng, hiện tại đã có thể tiết kiệm được
rất nhiều thời gian.
- Đi! Một người một lừa bắt đầu tiến tới, nhưng không lâu sau, hai người đồng thời khựng lại. Vù, một bóng người xẹt qua bên cạnh bọn họ, nhanh
như ánh sáng, nháy mắt biến mất.
- Đằng sau cũng có người đi vào! Bọn họ nhanh chóng phản ứng lại.
- Kỳ quái, rõ ràng chúng ta tiến vào đầu tiên, làm sao còn có người chạy qua mặt chúng ta được? Con lừa đen kỳ quái nói.
Chu Hằng không rên một tiếng, hắn tự nhiên biết rõ là chuyện gì, nhưng
hắn mà nói ra thì nhất định sẽ bị con lừa miệng lưỡi độc ác này dìm
chết, hắn không hạ tiện như con lừa này, không muốn bị con lừa đen châm
chọc khiêu khích.
- Đừng kỳ quái nữa, chúng ta đi mau, miễn cho bị bỏ lại quá xa, bị người ta cướp mất bảo vật!
Con lừa đen vô cùng tham lam bảo vật, vừa nghe liền lập tức bỏ qua tò mò, tung bốn vó mau đuổi theo.
Tuy rằng trước mắt tạm thời rơi lại sau, nhưng Chu Hằng cũng không quá
lo lắng, bởi vì trừ kẻ có thể chất biến thái như hắn ra, ngay cả lão tổ
Thần Anh Cảnh xuyên qua lối đi này cũng phải trả giá cực lớn!
Không đến mức thảm như con lừa, nhưng khẳng định phải cần thời gian nhất định để khôi phục nguyên khí.
Hắn cùng con lừa chỉ cần đi ngày đêm, dù là không thể quay lại hàng đầu, nhưng cũng không đến mức bị bỏ lại quá xa.
Nửa ngày sau.
- Hả, Nguyệt Ảnh tiên tử! Con lừa đen đột nhiên hai mắt tỏa sáng, lập tức chạy như điên tới trước.
Chu Hằng cũng nhìn thấy, Đông Linh Tiên Trì Nguyệt Ảnh Thánh Nữ áo trắng bay bỗng giữa hư không, tuy nhiển hẳn là nàng mới xuyên qua đường hầm
mà đến, toàn thân lộ ra vẻ nhếch nhác, khăn che mặt cũng không biết rớt
chỗ nào, mái tóc đen rối loạn.
Hoa nhường nguyệt thẹn, tuyệt sắc nhân gian!
Chu Hằng thầm gật đầu, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ này là đại mỹ nữ cùng cấp với Ứng Mộng Phạm, thuộc loại xinh đẹp tuyệt sắc mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm mới xuất hiện một lần! Đương nhiên là không thể so sánh với
Hoặc Thiên, người ta là yêu nữ Hoặc Thiên mấy vạn năm mới xuất hiện một
người!
- Cút! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nhìn thấy con lừa đen, chỉ lạnh lùng quát một tiếng.
- Tiên tử, chỗ bổn tọa có linh thạch, cho nàng... mượn! Con lừa đen nghiến răng, lấy ra mấy khối linh thạch.
Muốn làm con lừa tham lam này lấy ra đồ trong túi nó, quả thật khó như
lên trời! Cho nên, đừng nhìn con lừa đê tiện này chỉ nói là cho mượn mấy khối linh thạch, nhưng đã là một lần hào phóng nhất của nó, không biết
lúc này trong lòng nó chảy máu đến cỡ nào.
Chỉ là, Chu Hằng quét nhìn mấy khối linh thạch kia, thiếu chút cười phun ra, bởi vì trong đó chỉ có một khối linh thạch trung phẩm, còn lại toàn là hạ phẩm.
Con lừa này quả nhiên keo kiệt, không còn thuốc chữa nữa!
Theo con lừa đen thấy, đây đã là hy sinh to lớn của nó, nhưng ở trong mắt người khác, thế này quả thật là đùa giỡn trắng trợn!
- Tiện lừa! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ giận dữ, tay phải giơ lên, một thanh
trường kiếm màu bạc tế ra trong tay, chém xuống con lừa đen.
Xoạt! Kiếm khí như rồng, tung hoành chín tầng trời.
Tuy rằng nàng vừa thông qua hang động kia, tổn hao nhiều linh lực còn
chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng dù sao cũng là tồn tại Thần Anh Cảnh, đủ để hình thành uy hiếp chí mạng đối với con lừa đen. Trước đó nàng nể
tình Huyền Anh Thiên Tôn, xuống tay lưu tình với nó, nhưng con lừa đê
tiện này dám đùa giỡn nàng như vậy, quả thật làm nàng vô cùng căm giận.
- Tiên tử, có gì từ từ nói, sao mà đụng tới đao kiếm vậy chứ, làm bị
thương người còn không phải tổn thương hòa khí! Con lừa đê tiện vừa trốn tránh còn vừa thử "cảm hóa" đối phương.
Nhưng con lừa đê tiện này muốn làm người ta tức chết thì dễ dàng, an ủi
người lại không phải sở trường, sẽ chỉ chọc người ta càng thêm nổi giận.
- Hừ! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không đấu võ mồm với con lừa đen, chỉ càng vung kiếm quang mạnh thêm.
- Chu tiểu tử, cứu mạng a! Con lừa đen vô sỉ chạy về, trốn ra đằng sau Chu Hằng.
- Tránh ra! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ sắc mặt bất thiện quát, vốn nàng cũng không có cảm tình với một mạch Vạn Cổ Đại Đế.
- Oan gia nên giải không nên kết, con lừa này dù là rất đê tiện, nhưng
đối với cô cũng coi như một mảnh tình si... Chu Hằng còn chưa nói hết,
đã thấy kiếm quang lóe lên, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vung kiếm chém tới.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ làm sao không giận được?
Thế này là tiếng người hả? Ai bị một con lừa si tình mà lại còn rụt rè
cho được? Tiểu tử này cũng xấu xa y như con lừa đê tiện kia!
- Chu tiểu tử, ngươi không được vu khống bổn tọa, bổn tọa làm sao đê
tiện? Bổn tọa chỉ là muốn thu một thị nữ thôi! Cố tình con lừa đen lại
còn không chịu ngừng.
- Từ đầu đến chân nhà ngươi đều đê tiện! Chu Hằng tế ra Bách Quỷ Kiếm,
keng một cái cản một kiếm của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, một cỗ lực lượng ập
tới, chấn hắn lui ra sau đến 10 dặm.
Không hổ là Thần Anh Cảnh, ngay cả không phải ở trạng thái bình thường, lực lượng cũng mạnh đến mức hắn không sánh bằng được!
May mà thể chất của hắn mạnh mẽ quá mức, lực phản chấn không tổn thương
được thần cốtc hắn, một mảnh hào quang màu vàng lóe lên, toàn thân Chu
Hằng phát ra tiếng vang bùm bùm bùm, hoàn toàn không hề bị thương.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không nói một lời, đuôi theo Chu Hằng cùng con lừa đen, đẩy ra một kiếm, cuốn theo bão táp.
Keng keng keng! Đang đang đang!
Hai người giao đấu mấy lần liên tục, kình lực tuôn trào, con lừa đen đã
không thể nào ở gần được nữa, đành phải liên tục lùi ra xa.
Chu Hằng có chút không nhịn được nữa, hiện tại nào có thời gian chơi với nữ nhân điên càn quấy này, hắn thi triển Phi Vũ Thất Kiếm, lúc này có
mười mấy bóng quỷ xuất hiện, tạo thành phiền phức tương đối với Nguyệt
Ảnh Thánh Nữ, cộng thêm ý cảnh kiếm pháp Tiên cấp, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ
lập tức trở nên lúng túng.
Vốn nàng không đến mức chật vật như vậy, nhưng ai bảo nàng còn chưa khôi phục linh lực liền vội vàng ra tay?
Trong lòng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ khiếp sợ, tuy rằng nàng trẻ tuổi nhưng đã là cường giả Thần Anh Cảnh, ánh mắt tự nhiên sẽ không yếu, đánh lâu như vậy nàng cũng biết sơ thực lực của Chu Hằng. Cho dù là linh lực của
nàng còn đầy đủ,
cũng chưa chắc có thể trấn áp được thiêu kiều còn trẻ
hơn cả nàng!
Thể chất người này quả thật quá mạnh mẽ đến trình độ biến thái, đủ để
hắn đứng ở thế bất bại! Cộng thêm bảo kiếm không biết cấp bậc gì trên
tay, một kiếm xoay chuyển liền hình thành một cái linh thể, uy lực rất
lớn, ngay cả nàng cũng không dám chọi cứng!
Một khi linh thể thành đàn, nàng cũng phải đau đầu!
Nhưng nếu dừng tay như vậy, nàng lại không cam lòng!
Không chỉ vì con lừa đen miệng tiện, còn là bởi Chu Hằng là hậu duệ của Vạn Cổ Đại Đế!
Lúc trước Vạn Cổ Đại Đế "vứt bỏ" ân sư của nàng, lựa chọn lấy nữ nhân
khác, điều này là đả kích rất lớn đối với Đông Linh Thiên Tôn, cũng làm
cho trong lòng nàng cực hận Vạn Cổ Đại Đế.
Hiện tại thời gian trôi qua, hai vị đương sự đã không thành tiên cũng
thành cổ, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ liền chuyển dời mối hận này lên người Chu
Hằng.
Nợ cha con trả... Dù là đã cách rất nhiều đời.
Muốn nàng cúi đầu trước một mạch Vạn Cổ Đại Đế, nàng không làm được!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đẩy ra trường kiếm, Thần chích hiện lên trên đầu, là một thanh kiếm nhỏ xanh ngọc, ánh sáng chớp động, khí thế của nàng bùng nổ, rõ ràng là dùng toàn lực.
Đúng là phiền phức!
Chu Hằng thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ xông về phía Nguyệt Ảnh Thánh
Nữ, nắm tay trái đánh liên tục, thân thể hắn mạnh mẽ có thể coi là đứng
đầu thiên hạ hiện tại, tự nhiên phải tận dụng hết ưu thế này, cận chiến
gần người mới là mặt mạnh nhất của hắn.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng không hề sợ, kỳ thật bất cứ ai cận chiến gần
người mới có uy lực lớn nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao cao thủ nào cũng tránh cận chiến, lỡ như trúng phải công kích thì chỉ có bị thương
nặng, hở ra còn có nguy hiểm mất mạng!
Hai người càng đánh càng nhanh, hai kiếm liên tục chém ra những tia lửa, còn nắm đấm bàn tay giao nhau, đẩy cuộc chiến lên hồi gây gấn.
Chu Hằng đánh đến hứng khởi, liền thu hồi cả Bách Quỷ Kiếm, chỉ đánh ra
từng đấm, diễn hóa các loại Pháp kỹ, hắn như Đại Đế đi ra từ thời viễn
cổ, chiến lực vô song!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ liên tục quát lên yêu kiều, nàng tuyệt đối không cho phép mình thua con cháu Vạn Cổ Đại Đế!
Nếu Chu Hằng không dùng pháp khí, vậy nàng cũng không dùng!
Nàng thu hồi bảo kiếm,bàn tay vung lên, cũng là chiến lực ngập trời, không kém hơn vận dụng pháp khí bao nhiêu.
Bản thân võ giả vốn đã là vũ khí mạnh nhất!
- Thôi đi, mọi người đều là bằng hữu một hồi, làm gì đánh tới đánh lui.
Qua đây, bổn tọa mời các ngươi ăn thịt nướng! Con lừa đen ở một bên kêu
lên, mở pháp khí không gian lấy ra giá nướng nguyên liệu nấu ăn, quả
thật muốn bày ra bàn tiệc.
Con lừa đê tiện này không nói còn được, vừa nói là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ
càng giận không thể át, bàn tay vung lên, hóa thành màu xanh lam, múa
may như rắn, phát tản ra uy hiếp làm lòng người run sợ!
Bản năng của Chu Hằng cảm ứng được một chiêu này nguy hiểm, trong lòng
trào ra ý niệm mặc kệ thế nào cũng không thể để bị đánh trúng, vươn tay
phải ra, chộp lấy cổ tay đối phương.
- Hừ! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ rung tay, muốn đánh văng Chu Hằng ra.
Chu Hằng làm sao cho nàng toại nguyện, dứt khoát giang rộng hai tay,
quấn lấy đối phương, không cho nàng có cơ hội trực tiếp đánh trúng mình. Làm người run sợ chỉ là tay của đối phương, không phải lực lượng đánh
ra từ chiêu này.
- Buông tay!
Cả người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đều run run.
Nàng bị Chu Hằng ôm vào trong lòng, còn không phải là ôm bình thường, là tay chân quấn lấy, nếu đổi trường hợp khác, quả thật là một bức tranh
xuân cung khó coi!
- Cô thề về sau không được tìm ta gây chuyện nữa, ta liền buông tay! Chu Hằng nói, nữ nhân này rốt cuộc là phiền phức lớn, hắn không muốn cả
ngày bị một cường giả Thần Anh Cảnh nhìn chằm chằm.
Lời thề đối với những người nào đó chỉ là cái rắm, nhưng có những người
lại đến chết cũng sẽ tuân thủ! Không may, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ là người
như thế, bảo nàng phát ra lời thề giả đến ngày sau nuốt lời, đó là không thể nào!
Cho nên, nàng chỉ vận chuyển kình lực giãy giụa, miệng không nói một tiếng.
Nếu linh lực của nàng còn đầy đủ, bằng tu vi linh lực cao hơn Chu Hằng
một đại cảnh giới, tự nhiên có thể nhẹ nhàng đánh văng Chu Hằng. Nhưng
bây giờ gặp phải Chu Hằng là quái vật có thể chất sánh với pháp khí Kết
Thai Cảnh, nàng chỉ còn nước bó tay.
Không thoát được, quả thật không giãy ra được!
Bốp!
Tiếng vang giòn giả, Chu Hằng dứt khoát vỗ một cái lên mông nàng, sóng mông lên xuống, hình thành cảnh tượng mê người.
- Ngươi... ngươi... Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thiếu chút nữa điên mất, nam
nhân này lại dám đánh vào mông nàng! Thân thể của nàng thần thánh cỡ
nào, ngay cả bị người khác phái đụng tới một ngón tay cũng là khinh
nhờn, huống chi là mông!
Quá mức nhục nhã, thù sâu hận lớn mà!
Nhưng bởi vì thế, tự nhiên là nàng cũng thừa cơ giãy khỏi trói buộc của Chu Hằng, bay ra xa trăm trượng, mặt như sương lạnh.