Tang Thanh Sơn nhìn Chu Hằng, giống như nhìn một con quái vật. Tên này khẳng định là quái thai!
Lần đầu tiên gặp Chu Hằng, Tang Thanh Sơn là Linh Hải tam trọng thiên
đỉnh phong, đã tạo thành Thần chích, mà Chu Hằng chẳng qua là Linh Hải
nhất trọng thiên, chênh lệch giữa hai người có thể nói một người ở dưới
chân núi, một người đã bò lên gần đỉnh núi, chỉ kém một vài bước là lên
tới đỉnh.
Nhưng quái thai này chỉ vù một cái đã đuổi kịp hắn, hắn còn chưa bước ra bước đầu tiên, Chu Hằng đã đạt tới Linh Hải tam trọng thiên, cũng đồng
dạng tạo thành Thần chích, nhưng cường độ Thần chích còn vượt xa hắn.
Mà Tang Thanh Sơn bị Chu Hằng kích thích, rốt cục bước ra bước đầu tiên, lúc chỉ thiếu chút nữa liền có thể chân chánh tiến vào Kết Thai Cảnh,
quái thai này cũng đã dẫn đầu leo lên đỉnh núi!
Này còn chưa tính, tên này bò lên tới đỉnh núi còn chưa tính, còn vù vù
vượt qua liên tục hai tòa, nhanh chóng tiến vào Thần Anh Cảnh, điều này
làm cho Tang Thanh Sơn làm sao chịu nổi?
- Ca, ta gọi ngươi là ca không được sao? Tang Thanh Sơn có xúc động muốn khóc: - Ngươi gọi vậy cũng hổ thẹn, ta đây chẳng phải phải đi tự sát
sao? Van cầu ngươi, đừng kích thích ta nữa, ta đã hụt hơi rồi, làm sao
chịu nổi kích thích lớn như vậy?
Nhìn thấy một hán tử ngũ đại tam thô sắp lão lệ tung hoành, Chu Hằng
không khỏi cười ha hả, nói: - Tang huynh, ta cũng chỉ đi trước một bước, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, nhất định có thể đuổi kịp ta!
- Hừ, ta không tin chuyện ma quỷ ngươi nói! Tang Thanh Sơn tuy rằng cũng là thiên kiêu trong thế hệ trẻ, vô cùng tự tin về mình, nhưng mà muốn
đuổi theo tên cực kỳ biến thái như Chu Hằng, hắn vẫn tự hiểu được, đó là chuyện tuyệt không thể.
Trong khiếp sợ, hắn còn có chút hâm mộ, ghen tị, nhưng lại cảm thấy may
mắn, mừng vì mình sáng mắt nhìn chuẩn. Hắn đã ràng buộc thiên tài siêu
cấp này với gia tộc của mình rồi.
Chu Hằng tiến cảnh càng nhanh, như vậy Tang gia cũng có thể vì vậy mà chiếm được ưu đãi.
- Chu huynh, Tang huynh! Lúc này, lại có một người bay tới, lại là một
nữ nhân thiên kiều bách mị, đúng là Băng Hoàng Nữ. Nhưng lúc này khuôn
mặt băng sương của nàng dường như đã tan rã, hiện ra phong tình mê
người.
- Hả! Nàng ngẩn ra, đang bay cả người lảo đảo suýt nữa ngã nhào, từ từ hạ xuống: - Kết, Kết Thai Cảnh!
Nàng cũng phát hiện trên đỉnh đầu Chu Hằng đã không còn thần huy cây cỏ, khí tức nội liễm giống như người bình thường, nhưng trong lúc mơ hồ lại tràn ngập ưu thế khiến cho tâm thần nàng không khỏi run rẩy.
- Cũng không được tốt lắm, chỉ là Kết Thai tam trọng thiên mà thôi!
Tang Thanh Sơn thay Chu Hằng đáp, vẻ mặt không chút để ý, dường như cảnh giới này là rất bình thường, căn bản không đáng giật mình.
Băng Hoàng Nữ mặt co rút, thiếu chút nữa trực tiếp hôn mê.
Cảnh giới Kết Thai tam trọng thiên không phải mạnh nhất thế gian. Nhưng
mà quan trọng là Chu Hằng mới dùng bao nhiêu thời gian liền đi tới bước
này? Cái gì mà là mà thôi, vậy cái gì mới là khiếp sợ?
May mà, nàng là tồn tại chuẩn Kết Thai Cảnh, vẫn trấn định tâm thần được nói: - Chúc mừng Chu huynh bước vào Kết Thai Cảnh, từ nay về sau trời
cao biển rộng, thiên hạ chỗ nào cũng có thể đi.
Kết Thai Cảnh là một đạo hạm. Sau khi vượt qua chính là nửa bước tiên nhân, đủ để tung hoành thiên hạ.
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Hai vị cách Kết Thai Cảnh cũng chỉ một bước, ta chỉ đi trước một bước thôi, không đáng nhắc tới.
- Dạ Vũ! Lại một đạo nhân ảnh bay đến, dáng người thon dài, khuôn mặt
anh tuấn, khí tức cường đại ẩn ẩn lộ ra, lại là thiên kiêu Triệu gia
Triệu An Viễn. Vừa rồi hắn đang cùng Băng Hoàng Nữ nói chuyện, nhưng mà
nữ nhân này đột nhiên lại bỏ hắn chạy tới chỗ Chu Hằng, khiến cho mặt
hắn tái mét.
Băng Hoàng Nữ không cho hắn một sắc mặt tốt. Trước kia nàng luôn không
thích tên quá kiêu ngạo, hiện tại ngay cả tốc độ tu luyện mà hắn đáng
giá kiêu ngạo nhất cũng bị Chu Hằng dễ dàng bỏ xa, nhìn thế nào cũng
thấy cả người đều là khuyết điểm.
- Chu huynh, có thể bồi Nguyệt Vũ đi dạo biển một lát hay không? Nàng lại cười nói với Chu Hằng.
Triệu An Viễn quả thực muốn giận điên lên, hắn đã sớm cho nữ nhân này là của mình, không ngờ nàng lại bỏ đi vẻ băng sơn, hiện lộ ra phong tình
xinh đẹp ở trước mặt người đàn ông khác, điều này làm cho hắn làm sao
chịu được.
- Ha ha, hay là mới Triệu huynh đi với ngươi đi! Chu Hằng không để ý cự
tuyệt luôn, phía sau hắn còn một đống lớn ái thê mỹ nô, làm sao có thời
gian đi bồi một đại tiểu thư già mồm cãi láo.
Băng Hoàng Nữ biến sắc, Triệu An Viễn cũng sắc mặt khó coi.
Muốn nói Chu Hằng cự tuyệt Băng Hoàng Nữ, hắn vốn nên cao hứng mới đúng. Nhưng mà hắn vất vả lấy lòng Băng Hoàng Nữ, người ta cũng không cho sắc mặt tốt, mà Băng Hoàng Nữ chủ động mời Chu Hằng lại bị lạnh lùng cự
tuyệt, so sánh ra, hắn không phải càng thêm đáng cười sao?
Thứ trong tay hắn là bảo vật, nhưng mà người ta ngay cả liếc cũng không muốn liếc một cái, đây không phải tát vào mặt hắn sao?
- Chu Hằng, ngươi thật quá mức! Triệu An Viễn giận tím mặt, phẫn nộ chỉ Chu Hằng quát.
- Như thế nào, chẳng lẽ muốn Chu huynh và Tinh sư muội chàng chàng thiếp thiếp, Triệu huynh liền cao hứng sao? Tang Thanh Sơn chen lời nói: -
Chưa thấy qua người hèn như vậy a, người làm Triệu huynh phu nhân nên
cẩn thận một chút, nói không chừng lại bị Triệu huynh ngươi mang ra tiếp khách à?
Hắn giống Triệu An Viễn, cùng là một trong 13 đại thế gia của Thiên Long Đế triều, mà Triệu An Viễn cũng chỉ sinh sớm hơn hắn mấy chục năm, đột
phá Kết Thai Cảnh trước mà thôi, hắn có gì phải sợ?
- Muốn chết! Triệu An Viễn giận dữ, vung chưởng nện tới Tang Thanh Sơn.
- Bốp!
Một cái tát thanh thúy vang lên, Triệu An Viễn luộn mười mấy vòng, hai
hàng răng nanh xen lẫn máu tươi phun ra, một bên má sưng vù, tóc tai tán loạn, không còn vẻ tiêu sái lúc trước nữa.
[CHARGE=3]Chu Hằng thu tay về, thản nhiên nói: - Cút!
Triệu An Viễn sờ sờ khuôn mặt sưng vù của mình, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Hắn không ngờ bị Chu Hằng tát cho một bạt tai, không hề có lực chống
lại? Điều này sao có thể! Hắn chính là Kết Thai nhị trọng thiên a, mặc
dù đường cách Thần Anh Cảnh phải đi còn rất dài, nhưng cũng không nên bị tồn tại cùng cảnh giới tát có một tát à!
- Nghe không
hiểu sao? Chu Hằng ánh mắt phát lạnh, bay lên đá một cước,
Triệu An Viễn lập tức bay vụt lên trời, trên không trung vẽ thành một
đường cong biến mất.
Tang Thanh Sơn và Băng Hoàng Nữ đều kinh ngạc trố mắt, bọn họ biết Chu
Hằng rất cường đại, nhưng mà cường đại đến mức này đã vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ! Đại năng lực như vậy gần như có thể so sánh với Thần
Anh Cảnh rồi.
Bởi vì Chu Hằng cường đại chấn nhiếp, Băng Hoàng Nữ tuy rằng nín giận,
lại hoàn toàn không dám biểu hiện ra ngoài, rất nhanh tìm một lý do rời
đi. Sau khi mấy lần bị Chu Hằng lạnh lùng từ chối, cuối cùng nàng đã
tuyệt vọng với Chu Hằng, nàng dầu gì cũng là tồn tại nhất định trở thành Kết Thai Cảnh, không cần dựa vào hơi người khác mà sống đấy.
Tang Thanh Sơn cũng cảm thấy ở cùng một chỗ với Chu Hằng áp lực quá lớn, nói chuyện một lúc, hắn cũng trở về nắm chắc thời gian tu luyện, vạn
nhất Chu Hằng đột phá Thần Anh Cảnh mà hắn còn chưa tiến vào Kết Thai
Cảnh thì không còn mặt mũi!
Hai ngày sau, chỉ nghe một tiếng lệ vang lên, phương xa xuất hiện một
điểm đen nhỏ, nhưng chỉ trong giây lát, điểm đen nhỏ này đã nhanh chóng
phóng đại, biến thành một đầu Giác Ưng Thú to lớn, phía dưới là một bóng râm to lớn.
Trong tiếng kêu, võ giả dưới Kết Thai Cảnh đều nằm sấp xuống mặt đất,
thực lực thấp nhất như Khai Thiên Cảnh thậm chí còn bị dọa sợ tim nổ
tung, mà Sơn Hà Cảnh, Linh Hải Cảnh loại võ giả cấp bậc này sắc mặt tái
nhợt, cả người đổ mồ hôi lạnh.
- Hừ, nghiệp chướng cũng dám quát tháo! Một gã lão tổ Kết Thai Cảnh đạp không bay lên, muốn đánh yêu thú kia rơi xuống.
- Lớn mật! Giác Ưng Thú đột nhiên miệng nói tiếng người, một đạo lệ hà
hiện lên, thiên địa nổi lên cuồng phong, tạo thành 17 đạo phong trùy,
oanh kích tới lão tổ Kết Thai Cảnh kia.
Đây tuyệt đối không phải công kích cấp bậc Kết Thai Cảnh!
Thình thịch thình thịch thình thịch, lão tổ Kết Thai Cảnh kia chỉ đỡ
được hai cái, liền kêu thảm một tiếng, từ giữa không trung ngã xuống,
trên bụng xuất hiện một cái lỗ máu lớn.
Chu Hằng ánh mắt căng thẳng, vừa rồi công kích kia cũng không phải Giác Ưng Thú phát ra, mà là của hai người phía trên.
Đúng vậy, đầu Giác Ưng Thú này chỉ là một tọa kỵ mà thôi!
Lại một tiếng lệ kêu lên, đầu Giác Ưng Thú này đáp xuống đất, thân dài
chừng năm trượng, linh vũ toàn thân dài hai xích, cứng giống như thép
luyện tinh chất, tản ra hàn mang khiếp người. Đỉnh đầu yêu thú này một
ra một cái sừng màu bạc, vì vậy mới có tên Giác Ưng Thú.
Trên lưng Ưng quả nhiên có người, hơn nữa không chỉ một, mà là ba người
trẻ tuổi, hai nam một nữ, diện mạo đều có vài phần tương tự.
Nhưng một nam một nữ trong đó chỉ có tu vi Linh Hải Cảnh, một người đạt tới Kết Thai Cảnh.
Võ giả Kết Thai Cảnh có thể khiến cho yêu thú Kết Thai Cảnh cam tâm làm tọa kỵ?
Không có khả năng!
Chiến lực cường đại, như Chu Hằng, Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân bọn họ
đều có tư chất vô địch cùng cảnh giới, giết mấy đầu yêu thú cùng cảnh
giới tự nhiên cũng không thành vấn đề, nhưng muốn khiến cho yêu thú cùng cảnh giới thần phục, tuyệt đối không thể làm được!
Yêu thú còn kiêu ngạo hơn cả nhân loại, làm sao có thể khuất phục võ giả cùng cảnh giới?
Điều này nói rõ ba người này là đệ tử của một thế lực, một gia tộc, cũng không phải người chủ trì chân chánh. Một khi đã như vậy, trên người bọn họ có pháp khí Thần Anh Cảnh cũng không kỳ quái.
Vù vù vù, ba người kia cùng từ trên người Giác Ưng Thú nhảy xuống, cùng đáp xuống đất.
Thanh niên Kết Thai Cảnh kia nói: - Ta là Lệ Cương, đây là đệ ta, Lệ Bằng, đây là muội ta, Lệ Song Song, gia phụ chính là...
- Vô Cực Thiên Tôn! Hai nam một nữ kia đồng thanh nói.
Bọn họ là... Hậu nhân của Thiên Tôn!
Trách không được có yêu thú Kết Thai Cảnh thay đi bộ, Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh muốn hàng phục một đầu yêu thú Kết Thai Cảnh rất dễ dàng.
- Đúng là rắm thối! Con lừa đen hừ nhẹ nói: - Đừng để Lư đại gia tìm
được cơ hội, ném ba người các ngươi vào hố phân đi đại tiện.
- Con lừa đê tiện, ngươi có cần ác tâm như vậy không? Chu Hằng tuy rằng
cũng cảm thấy không vui vì ba huynh muội Lệ gia kia, nhưng mà lời nói
của con lừa đen khiến cho người ta buồn nôn.
- Hắc hắc! Con lừa đen lại không có là nhục.
- Gia phụ ba người huynh muội ta đến tiếp đón các vị trước, nếu như
không có chỗ chu toàn, xin các vị hãy bao dung! Lệ Cương nói, tuy rằng
nói rất khách sáo, nhưng mà vẻ mặt lại rất kiêu căng, bộ dáng không để
người trong thiên hạ vào mắt.
Cũng khó trách ba người bọn họ kiêu ngạo thành như vậy, chỉ xem Huyền
Càn đại lục trước mắt chỉ có một Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh duy nhất thì
bọn họ có đầy đủ lý do để kiêu ngạo.
Võ giả chẳng những phải có thực lực, cũng phải có cha tốt à!
Ai xuất thân ở trong siêu cấp đại hào môn, cho dù thực lực bản thân
không mạnh, đi ra ngoài cũng đủ để diễu võ dương oai! Ba huynh muội Lệ
Cương này đúng là có tư cách như vậy! -