Người đến càng ngày càng nhiều, chỉ Kết Thai Cảnh, lão tổ Thần Anh Cảnh cũng tụ tập đầy nhà.
Dù sao Huyền Càn Tinh mấy vạn năm nay mới cho ra vị vua đầu tiên, mọi
người cũng phải cho chút thể diện tới bái phỏng chứ. Tuy nhiên cũng có
một vài người không tới, chẳng hạn như Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, đoán rằng
nàng ở Phong Khiếu Lâm Địa chiếm được chỗ tốt cực lớn, hiện tại đang bế
quan tấn công Hóa Thần Cảnh!
Mặt khác, Ứng Thừa Ân cũng không đến, khiến Chu Hằng thầm kêu đáng tiếc, hắn vốn muốn mượn cơ hội này đánh chém vị Thiên Ân Giáo Giáo chủ kia.
Mao gia lại có người đến, nhưng chỉ là một lão tổ Kết Thai Cảnh mà thôi!
Nếu đổi thành trường hợp khác, một lão tổ Kết Thai Cảnh cũng đủ để đại
biểu Mao gia, nhưng đây là do Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh tự mình mời Mao
gia đến dự lễ, như vậy lão tổ Kết Thai Cảnh đúng là có chút không đủ
phân lượng.
Nhưng Mao gia lại làm như vậy!
Không ai cho ra rằng tất cả người Mao gia đều là ngu ngốc, nhưng sao lại làm ra quyết định như vậy chứ? Hiển nhiên, bọn họ nắm chắc có năng lực
chống lại Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, không cần quỳ xuống liếm gót Lệ Vô
Cực!
Còn nữa, xuất ra tôn Hóa Thần Cảnh thứ nhất, nói rõ hoàn cảnh võ đạo
Huyền Càn Tinh đã khôi phục được thời kỳ thượng cổ, hoặc là nói đã đến
gần, như vậy xuất ra tôn thứ hai, tôn thứ ba cũng không có gì kỳ quái.
tôn: pho.
Lệ Vô Cực bây giờ có thể độc tôn hậu thế, trừ phi hắn có thể tiêu diệt
sạch sẽ thượng cổ anh kiệt, thiên kiêu đương thời, nếu không phải khẳng
định sẽ có người cường thế quật khởi, khiêu chiến địa vị bá chủ của hắn.
Khối đại lục này sắp tới bờ diệt vong, mà giới võ đạo cũng xuất hiện gió nổi mây phun, dường như muốn làm cho thế giới này hoàn toàn hỗn loạn.
Lại hai ngày sau, đã tới ngày dự lễ chính, mọi người chợt cảm thấy một
cổ uy áp cường đại đánh úp lại, không tự chủ được lòng sinh sợ hãi,
phảng phất như có một tảng đá lớn đè trên đầu khiến người ta không chịu
nổi.
Bọn họ nhao nhao ngẩng đầu, chỉ thấy phương xa có một bóng người đạp
không đi tới, rõ ràng người nọ cách rất xa, bọn họ vốn nên chỉ nhìn thấy một điểm đen nhỏ, nhưng mà từng người đều tinh tường thấy được diện mạo của người kia.
Đó là một trung niên văn sĩ nhìn qua chỉ 40 tuổi. Mặc một kiện cẩm bào
màu vàng, đầu đội cao quan, khuôn mặt võ vàng, dáng người thon dài, cặp
mắt ôn nhuận như ngọc, lại lộ ra vô tận uy nghiêm.
Rõ ràng là ánh mắt nhìn đấy, nhưng mà hình dáng trung niên văn sĩ này
lại trực tiếp xuất hiện trong lòng mọi người, giống như một pho Thần
Linh trong thiên địa, khiến nhân sinh dấy lên vô hạn kính sợ, muốn quỳ
bái.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên bờ biển đen quỳ xuống đen nghịt một
mảng, người còn có thể đứng chỉ còn Kết Thai, Thần Anh hoặc ít nhất là
Linh Hải Cảnh đã tạo thành Thần chích.
Thần chích hình thàn, tự được một pho của mình, tín niệm kiên định.
Chu Hằng thu toàn bộ Ứng Mộng Phạm chư nữ vào trong Cửu Huyền Thí Luyện
Tháp, không cần phải nói, hiện tại vị đại nhân vật này giá lâm tất nhiên là Lệ Vô Cực! Cũng chỉ có Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh mới có năng lực cường đại như vậy, cách xa như vậy đã có thể khuất phục được chín tầng trời
mười tầng đất.
Lệ Vô Cực nhìn như đi không nhanh, nhưng mỗi một bước là vài trăm dặm,
trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên trên bờ biển. Uy áp không thể diễn tả
bằng ngôn ngữ kia tăng vọt, cho dù lão tổ Kết Thai Cảnh cũng hai chân
phát run, không nhịn được muốn quỳ xuống.
So với lúc trước thì đây là áp bách trắng trợn!
Lệ Vô Cực muốn thiên địa thần phục!
Quá bá đạo!
Có thể trở thành nửa bước tiên nhân, người nào mà không phải kỳ tài ngút trời, người nào không phải người tâm cao khí ngạo? Nhưng mà Lệ Vô Cực
vừa tới đã dùng khí thế bá đạo như vậy áp bách bọn họ, rõ ràng cho thấy
thiên hạ duy ngã độc tôn, làm sao cho phép người khác phản cảm?
Hiện tại đương nhiên không người nào dám phản hắn, Hóa Thần Cảnh đủ để
tay không trấn áp càn khôn. Nhưng nếu như xuất hiện vị Thiên Tôn thứ
hai, vậy chỉ cần muốn hiệu lệnh một tiếng, lão tổ thiên hạ khẳng định sẽ nghe theo, xô ngã bức tường này!
Bất quá bây giờ Lệ Vô Cực quả thật như vô địch đương thời, cũng khó trách hắn khí phách như thế.
- Cha! Ba huynh muội Lệ gia nhao nhao quỳ xuống thi lễ. Bọn họ tự nhiên không bị ảnh hưởng bởi áp lực của Lệ Vô Cực.
- Ừ! Lệ Vô Cực đạp bước xuống, đáp xuống đài cao kia nói: - Bản tôn Lệ
Vô Cực, trời ban vận khí, tiến vào Hóa Thần Cảnh, đặc biệt mời chư vị
đến dự lễ!
Lệ Cương mang tới một cái ghế, đặt ở phía sau Lệ Vô Cực, cũng nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
Lệ Vô Cực sắc mặt không thay đổi, nhưng con ngươi lại hơi hơi căng thẳng, hắn ngồi xuống, cất giọng nói:
- Bổn tọa đến từ Lĩnh Nguyệt đại lục, tuy rằng không phải là người bản
thổ của Huyền Càn đại lục, nhưng võ đạo thiên hạ không phân biệt xuất
thân, mọi người đều vì mục đích theo đuổi thành tiên, cầu trường sinh
bất tử! Bản tôn cũng nguyện phát huy võ đạo, tính thành lập một Đạo
tràng, người bái nhập Đạo tràng ta, có thể chọn công pháp ưu tú của bản
tôn.
Cái gì, công pháp của Hóa Thần Cảnh?
Lời này truyền ra, đoàn người lập tức ồ lên, hầu hết người ở đây đều hưng phấn.
Võ giả cả đời tầm thường, không tiếc tiến vào hiểm địa, không phải là vì công pháp, đan dược, pháp khí sao? Trong các vật trên, công pháp khẳng
định xếp hạng đầu, đây mới là lợi khí phá vỡ gông xiềng cảnh giới!
Khai Thiên Cảnh nhận được kế thừa của Sơn Hà Cảnh vui như hoa, rất nhiều lão tổ Thần Anh Cảnh lại đau khổ giãy giụa ở ngưỡng cửa Hóa Thần Cảnh,
mãi cho đến chết già cũng không thể vượt qua.
Không có biện pháp, năm đó Huyền Càn Tinh thiên địa đại biến, linh khí
loãng vô cùng, ngay cả Khai Thiên Cảnh cũng chỉ miễn cưỡng giãy giụa,
trải qua mấy vạn năm, kế thừa võ đạo từng nhà, từng phái đều xuất hiện
đứt gãy.
Công pháp trên sách chẳng qua là công pháp cứng nhắc, mà chỗ quan trọng
là phải được truyền thụ, sau khi trải qua thời gian võ đạo tối tắm nhất
kia, cho dù là đại tông môn giống như Đông Linh Tiên Trì cũng có rất
nhiều thứ bị thất truyền.
Đương nhiên, chuyện này không bao gồm những người thượng cổ dùng Thời
Gian Nguyên Dịch phong ấn kia, chẳng hạn như Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, mỗi
năm nàng đều được Đông Linh Thiên Tôn dạy bảo, sớm đã có tư cách chuẩn
bị tấn công Hóa Thần Cảnh, chỉ có điều bị thiên địa kịch biến mà trì
hoãn mà thôi!
Nhưng đối với võ giả đương thời mà nói, bái nhập môn hạ Hóa Thần Cảnh,
có sức mê hoặc lớn bực nào? Cho dù đám người lão tổ Thần Anh Cảnh cũng
rục rịch, bọn họ muốn chính là đột phá
cửa ải cuối cùng.
Lệ Vô Cực tuy rằng cuồng, tuy rằng bá đạo, nhưng mà sau khi quất cho mỗi người một cái gậy to, lại ném cho một miếng mứt táo, trong nháy mắt đã
lung lạc tâm thần của vô số người! Chỉ là miếng ngon ngọt này của hắn
cũng hư vô mờ mịt, ai biết lúc nào hắn sẽ thực hiện.
Lệ Vô Cực cười thầm, hắn thấy võ giả Huyền Càn đại lục này giống như một lũ khỉ, chỉ mặc cho hắn sai khiến trêu chọc mà thôi, trong lòng hắn
tràn đầy khinh thường! Nếu không phải nơi này sắp xuất hiện tiên duyên,
hắn căn bản sẽ không mạo hiểm vượt qua tinh vũ!
Đảo mắt qua từng người, hắn đường đường là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, ánh
mắt áp lực vô cùng, căn bản không có người nào dám nhìn thẳng hắn, ai
cũng nhao nhao cúi đầu.
Khi hắn nhìn thấy Chu Hằng, Chu Hằng lại mỉm cười, không chút sợ hãi nào nhìn thẳng hắn.
Chê cười, Chu Hằng ngay cả tiên nhân cũng thấy qua vài người, cũng đánh
nhau giao thiệp qua, còn có thể sợ một Hóa Thần Cảnh sao?
Lúc này, Lệ Cương lại cúi đầu rỉ tai một câu, ánh mắt Lệ Vô Cực lập tức
phát lạnh, nói: - Người trẻ tuổi, nghe nói mấy hôm trước tiểu khuyển và
ngươi có chút xung đột?
- Không sai! Chu Hằng quang minh chính đại thừa nhận: - Thân là con của
Thiên Tôn, phải nên khiêm tốn, phải có lòng bao dung, đức vọng thiên hạ, được thiên hạ tôn kính! Nhưng mà Lệ đại thiếu, ôi, tự cao tự đại coi
trời bằng vung, tùy ý tác oai tác quái, tại hạ nhìn không vừa mắt, để
tránh cho Lệ đại thiếu bôi nhọ mặt mũi Thiên Tôn cho nên mới đành phải
ra tay chỉ dạy một phen.
- Phốc!
Không ít người đều phun ra một ngụm (không biết là máu hay là nước bọt), ai quy định Thiên Tôn con của phải nên khiêm tốn, phải có lòng bao
dung, đức vọng thiên hạ, con bà nó đây không phải là yêu cầu của Thánh
nhân sao a! Hơn nữa, chỉ dạy thay? Đó không phải là thành trưởng bối của Lệ đại thiếu sao? Không phải có thể ngồi song song với Lệ Vô Cực sao?
Đây không phải rõ ràng xem thường Lệ Vô Cực sao?
Mọi người đều nhìn sang Lệ Vô Cực, mọi người đều hiểu Lệ Vô Cực hôm nay
là đến lập uy, nhưng Chu Hằng chỉ là Kết Thai Cảnh, một Thiên Tôn Hóa
Thần Cảnh như hắn tự mình ra tay đối phó Chu Hằng thì không phải quá mất mặt sao?
Nhưng nếu không lập uy thì hoàn toàn mất mặt.
Hơn nữa, Lệ Cương cũng là Kết Thai Cảnh, chẳng lẽ con của Thiên Tôn vẫn
không thể quét ngang đối thủ cùng giai? Đây chẳng phải càng làm mất mặt
Lệ Vô Cực sao?
Lệ Vô Cực sẽ làm sao đây?
Bị đôi mắt nhìn chằm chằm, trong lòng Lệ Vô Cực dâng lên lửa giận, hắn
hơi liếc mắt, nhìn lướt qua con trưởng của mình, lại có một cỗ lửa giận
và bất mãn.
Đây là Huyền Càn đại lục a, võ đạo điêu linh, ngươi là con ta, truyền
thừa y bát, huyết mạch của ta, sao lại đánh không lại một tên tiểu bối
cùng cảnh giới chứ? Lại muốn cáo trạng với hắn, muốn Thiên Tôn Hóa Thần
Cảnh hắn thay hắn ra tay sao?
Nếu Chu Hằng là Thần Anh Cảnh, vậy thì dễ làm rồi, Lệ Cương vốn đánh
không lại, hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận ra tay, nếu ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, ta cũng có thể ỷ lớn hiếp nhỏ!
Nhưng bây giờ hắn nếu tự mình ra tay đối phó Chu Hằng, chuyện này sẽ khiến cho võ giả thiên hạ khinh miệt hắn!
Hắn có thể lựa chọn khư khư cố chấp, dù sao bây giờ hắn là Thiên Tôn duy nhất thiên hạ, ai là đối thủ của hắn đây? Nhưng mà hắn có hùng tâm
tráng chí, đặc biệt thời gian trước còn nghe nói thanh danh của Vạn Cổ
Đại Đế, hắn cũng muốn xem một chút.
Võ giả tu luyện, truy đuổi không phải là danh, lợi, quyền, sắc sao?
Bởi vậy, hắn cũng không tiện tự mình ra tay.
Chẳng lẽ cứ như vậy tha cho Chu Hằng? Tuyệt không thể!
Lệ Vô Cực trong lòng vừa động, lập tức liền có chủ ý, nói: - Con của bản tôn, tự nhiên có bản tôn quản giáo, không cần ngươi xen vào việc của
người khác! Nếu ngươi thích ra tay như vậy, vậy đến đánh một trận đi!
- Lệ Cương, bản tôn tuy rằng dạy người phải điệu thấp, nhưng người khác
đều lấn lên đầu ngươi, cũng không cần nhịn nữa! Xuất ra thực lực chân
chính của ngươi đi!
Mọi người vừa nghe, không khỏi ồ một tiếng, thì ra lúc trước Lệ Cương
thua ở trong tay Chu Hằng cũng không phải là thực lực không đủ, mà là
người ta điệu thấp, cũng không biểu hiện ra chút con của Thiên Tôn nào.
Cũng đúng a, đường đường là con của Thiên Tôn lại thua trong tay một tên thảo dân? Tuyệt đối không thể a!
Lệ Cương sửng sốt, hắn tự hiểu, bị Chu Hằng tát cho một cái, hắn căn bản ngay cả lực chống đỡ cũng không có, nói chi tới đánh bại, đánh cái lông à, không phải tiếp tục bị đánh nhừ cho một trận sao?
Hơn nữa còn là ở trước mặt lão tử hắn, trước mặt nhiều người như vậy! Tên đần độn này!
Lệ Vô Cực hoài nghi mình có phải là con ruột của hắn hay không, hắn dùng thần ý truyền âm nói với Lệ Cương: - Tận lực ra tay, vi phụ bảo đảm
ngươi thắng dễ dàng!
Thì ra phụ thân trong bóng tối xuất thủ hỗ trợ mình!
Lệ Cương trong lòng đại định, dũng khí bừng lên, ngoắc Chu Hằng kêu lớn: - Chu Hằng, có dám chiến một trận với bản thiếu không?