Chu Hằng lắc
lắc đầu, con lừa đê tiện này đùa bỡn lừa gạt người là tay già đời, nhưng bắt nó đàng hoàng làm một ít chuyện đúng là hoàn toàn không được.
Hắn nói: - Người Mao gia các ngươi có phải đều ở trong thành này không?
Nam nhân trung niên kia hơi chần chờ, con lừa đen lập tức gõ chân một
cái, linh lực chui vào cơ thể, đau đến hắn lập tức kêu thảm thiết liên
tục, trên đầu mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống, không bao lâu
liền không chịu đựng nổi run rẩy cầu xin tha thứ.
- Thật là không có cốt khí, bổn tọa còn có 107 loại còn lợi hại hơn đấy! Con lừa đen thì thào nói.
Gã nam nhân kia càng run lập cập, chỉ loại thứ nhất này đã làm cho hắn
muốn chết, khổ không chịu nổi... còn có 107 loại lợi hại hơn? Hắn không
mảy may hoài nghi con lừa đen nói dối, đây chính là lão tổ Kết Thai
Cảnh, sẽ đi lừa hắn một tiểu nhân vật sao?
Hắn thật đúng là đã đoán sai! Lời nói của con lừa đê tiện này làm sao có thể tin tưởng được chứ?
- Đại bộ phận mọi người đi ra ngoài chinh chiến, chỉ còn lại có một số ít người lưu lại ở trang viên! Hắn vội vàng trả lời.
- Lão tổ tông nhà ngươi có ở nhà hay không? Chu Hằng lại hỏi.
Gã kia lộ ra vẻ khổ sở, nói: - Với thân phận của tiểu nhân, thật sự không đủ tư cách biết hướng đi của lão tổ! A...
Con lừa đen lại gõ xuống một chân, đau đến gã nam nhân trung niên kia lại gào thảm thiết.
Chu Hằng phất tay một cái, gã nam nhân liền kêu lên một tiếng đau đớn,
mềm nhũn ngã trên mặt đất, sinh cơ đoạn tuyệt. Hắn biết đối phương nói
là thật, nhân vật nho nhỏ làm sao có thể biết hướng đi của lão tổ gia
tộc, hắn chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
- Đi! Chúng ta đi tịch thu tài sản!
Con lừa đen lập tức lên tinh thần mười phần, tung ra bốn vó liền chạy: - Đi đi đi!
Hai người cũng không có tiếp tục bay lên trời, mà đi bộ dọc phố. Trên
đường không ngừng có hành thi đánh úp lại, nhưng tà vật loại tầng thứ
này làm sao có thể làm cho hai đại nửa bước tiên nhân nhìn vào mắt. Ý
niệm vừa động cách thật xa đã nổ thành dập nát.
- Ồ? Đột nhiên Chu Hằng lộ ra một chút dị sắc.
- Hả? Một lát sau, con lừa đen cũng lộ ra vẻ mặt giống nhau.
Một người một con lừa đều chậm lại bước chân, giống như người thường tản bộ đi lại trên đường phố, khi bọn họ đi qua một góc đường, "vù", chỉ
thấy một bóng người nho nhỏ đột nhiên chạy vọt ra, hiện lên một luồng
hàn quang đâm vào bên hông Chu Hằng.
Sở dĩ đâm vào hông Chu Hằng là bởi vì cái đầu bóng người kia rất thấp, chỉ có thể đâm đến vị trí này.
- A! Chu Hằng kêu thảm một tiếng, khi hàn quang chạm vào mình, hắn thuận thế ngã trên mặt đất.
Con lừa đen há hốc mồm không phát ra được lời nào, nhưng trên mặt tràn
đầy biểu tình vặn vẹo dễ đánh đòn, thật sự nó rất vất vả mới không có
bật cười.
Bóng người nho nhỏ kia là một đứa nhỏ chừng 7, 8 tuổi; trên thân mặc
quần áo rách rưới; trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy vết dơ bẩn, ngay cả
diện mạo đều không thấy rõ lắm, nhưng cặp mắt lại cực kỳ linh động,
trong tay nắm môt cây chủy thủ.
Người tuy nhỏ tuổi, lại có tu vi Sơ Phân Cảnh!
Đứa nhỏ hơi sửng sốt một chút, tiếp đó đột nhiên cười ha hả: - Cẩu súc
sinh Mao gia, rốt cục ta báo được thù! Cười một hồi, đột nhiên nó xoay
người sang chỗ khác nôn ra một trận. Tuy rằng trong thành thây người
chết vô số, không phải không thấy qua, nhưng so với tự tay mình giết
người lại là hai loại cảm thụ hoàn toàn khác.
- Không cần ói ra, ngươi còn không có giết chết người đâu!
Chu Hằng bật đứng thẳng lên.
- A! Đứa nhỏ kia hoảng sợ, nhưng lập tức mắt lộ hung quang, nắm thật chặt cây chủy thủ trong tay.
- Đừng! Chúng ta không phải người Mao gia! Chu Hằng cười cười, giơ hai tay đầu hàng nói.
- Hừ! Muốn gạt ta ư? Đứa nhỏ kia lòng cảnh giác còn là thật cao, cũng không tin lời nói của Chu Hằng.
- Đứa nhỏ! Chúng ta vì sao phải lừa ngươi chứ? Con lừa đen chen lời nói.
- Con lừa... con lừa... con lừa biết nói! Lúc này đứa nhỏ kia mới thật
sự là hoảng sợ, cả người đều nhảy dựng lên, nhưng lại lộ ra vẻ mặt nóng
lòng muốn thử. Dù sao nó cũng là một đứa nhỏ, lòng hiếu kỳ che lấp sợ
hãi và khó tin.
Nhưng Chu Hằng nhìn đứa nhỏ này, thấy thế nào đều giống như nó đang chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào cái mông con lừa đen, nơi cổ họng còn
nhích động vài cái, dường như là một người rất đói khát.
- Bổn tọa chính là trời giáng điềm lành, biết nói có gì là lạ chứ? Bổn
tọa còn có thể đứng hai chân lên đi tiểu đấy! Quả nhiên con lừa đen đứng dựng lên, làm bộ như phải đi đến góc tường.
"Bốp!"
Chu Hằng vung một bàn tay quất tới, làm con lừa đen ấm ức bỏ đi ý niệm
làm mẫu ngay tại đương trường, hắn nói: - Ngươi tên là gì, vì sao lại đi một mình ở chỗ nguy hiểm này?
- Hừ! Muốn dụ ta nói ra? Ta sẽ không nói cho các ngươi biết! Đứa nhỏ có
lòng phòng bị rất mạnh, còn lườm mắt nhìn Chu Hằng mang theo vẻ khinh
miệt.
- Đúng! Hắn là người xấu! Con lừa đen cười ha hả: - Tiểu tử này vừa có
lòng tham vừa nhỏ mọn, còn không nói nghĩa khí bằng hữu, ngươi ngàn vạn
lần đừng bị hắn lừa!
[CHARGE=3]
Chu Hằng mỉm cười, nói:
- Chúng ta hiện đang định đi Mao gia quấy rối, ngươi muốn cùng đi tới
xem hay không? Nói xong liền bước đi, hắn đã là Thần Anh Cảnh, thần ý đủ để bao phủ toàn bộ Thiên Phong Thành, đâu là vật còn sống, đâu là hành
thi, hắn rõ như lòng bàn tay.
Như thế, địa phương nào còn có người sống nhiều nhất chính là Mao gia,
thật giống như một ngọn đèn sáng trong bóng tối, chiếu sáng rõ ràng.
Trước đó nam nhân trung niên kia nói không sai, phần lớn người của Mao
gia đều đã rời đi, nơi đây tuy rằng không thể nói là một cái vỏ trống
không, nhưng người lưu lại quả thật không nhiều lắm, hơn nữa thực lực
cường đại không có mấy người.
Hắn cảm ứng khí tức của những người sống, đa số là Khai Thiên, Sơn Hà
Cảnh, nhưng cũng có một lão tổ Kết Thai Cảnh, có lẽ là chủ lực tọa trấn.
Con lừa đen vội vàng đi theo, đứa bé kia sau khi suy nghĩ một chút, cũng đuổi theo.
Chu Hằng đi tới không nhanh, nhưng cũng không hề chậm, tốc độ đủ để một
võ giả Sơ Phân Cảnh toàn lực đi theo kịp. Con lừa đen tự nhiên đi theo
sát bước chân hắn, mà đứa bé kia mặc dù không bao lâu đã thở hồng hộc,
nhưng vẫn cắn răng chạy theo, không có dừng lại nghỉ ngơi giữa đường.
- Chu tiểu tử! Đứa nhỏ này rất có thiên phú! Con lừa đen truyền
âm nói.
Chu Hằng gật đầu, đứa nhỏ này mới chỉ 7, 8 tuổi, nhưng cảnh giới đã đạt
đến Sơ Phân Cảnh, đủ để so sánh với bất kỳ thiên tài nào của thế gia võ
đạo. Theo lý nó phải là tộc nhân của Mao gia, thu được gia tộc toàn lực
bồi dưỡng mới có tiến cảnh nhanh như vậy, nhưng xem theo thái độ biểu
hiện vừa rồi của nó, thì lại rất rõ ràng nó coi Mao gia như kẻ thù,
chẳng biết tại sao?
Hơn nữa từ trên người nó Chu Hằng cũng không có cảm ứng được huyết mạch
Cửu Đầu Xà của Mao gia, tuy nhiên có thể là nó không có kế thừa huyết
mạch này.
Thành thị rất lớn, hơn nữa trong đó nứt ra một cái khe nứt lớn, thường
thường có dung nham cực nóng bay bắn ra ngoài, không dễ dàng đi lại. Chu Hằng đi ở phía trước, nhưng luôn vận chuyển thần ý ngấm ngầm trợ giúp
đứa nhỏ kia, giúp nó hữu kinh vô hiểm vượt qua các nơi hiểm địa.
Gần nửa giờ sau, bọn họ đi tới trước một tòa dinh thự thật lớn. Khác với các nơi khác là chung quanh nơi này không có một hành thi nào, bốn phía yên tĩnh, giống như một thế ngoại đào nguyên.
Đứa nhỏ mặc dù là Sơ Phân Cảnh, nhưng dù sao thân thể nó còn chưa trưởng thành; trước đó tốc độ đi nhanh lại vượt qua cực hạn của nó, thể lực
tiêu hao rất lớn, vừa dừng lại nó lập tức đặt mông ngồi trên đất, dưới
thân rất nhanh tạo thành một vũng mồ hôi.
Ý chí lực không tồi!
Chu Hằng ở trong lòng thầm khen một tiếng, sau đó cất giọng nói: - Khách nhân đã tới, sao chủ nhân còn không ra nghênh đón?
Đứa nhỏ kia vừa nghe nói như vậy, lập tức cả kinh nhảy dựng lên, chỉ vào Chu Hằng nói: - Ngươi gạt ta! Ngươi là cùng một phe với chúng!
- Tiểu tử đừng vội! Chờ nhìn xem! Con lừa đen kéo đứa nhỏ qua một bên,
vô cùng hưng phấn lắc lắc cái đuôi nói. Nó đã làm xong chuẩn bị tịch
biên tài sản, hiện tại chính là tham dự náo nhiệt.
- Người nào, dám đến trước Mao gia ta làm ầm ĩ! Trong cửa vang lên một
thanh âm trầm thấp, "két" một tiếng, cửa lớn mở ra, lao ra mười mấy
người. Nhưng người vừa nói cũng không có hiện thân, dường như tự giữ
thân phận mình.
Những người trước mặt này đều là cách ăn mặc gia đinh tôi tớ, Chu Hằng
cười cười, tay phải chụp cách không một cái, "vèo", một bóng người từ
trong Mao gia bay bắn ra, "phịch" một tiếng, người nọ nặng nề rơi xuống
đất, nổi lên bụi đất đầy trời.
Thấy một màn như vậy, đám hạ nhân Mao gia kia đều vô cùng kinh hãi. Bọn
họ không biết Chu Hằng, nhưng nhận biết vị té ngã nằm dài trên đất này:
đây chính là Mao Tri Vân, đường đường là cường giả Sơn Hà tam trọng
thiên!
Cường giả như vậy đều bị Chu Hằng từ cách phủ đệ thật xa chụp bắt ra...
Trời ạ, người nọ đến tột cùng có thực lực kinh khủng bực nào!
Mà đứa nhỏ kia cũng không gây náo loạn nữa, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng vẫn nhận biết rõ tình thế.
- Chu... Chu... Chu Hằng! Mao Tri Vân kia bò dậy, đợi khi thấy rõ hình dáng của Chu Hằng, lập tức hắn vô cùng kinh hãi kêu lên.
Chu Hằng là đại địch của Mao gia, lúc còn nhỏ tu vi hắn còn rất yếu đã
phá hủy mấy lần mưu đồ của Mao gia, chỉ có điều là ngay từ đầu quái vật
khổng lồ như Mao gia vốn cũng không có để vào mắt con kiến này, đợi đến
lúc biết thân phận của Chu Hằng, muốn đối phó với hắn, thì tiểu tử này
đã đi vào Thượng Thiên Võ Các.
Đối mặt với Dương Thiên Thánh giả, cho dù Mao gia có kiêu căng phách lối mấy đi nữa cũng không dám tùy tiện gây hấn, đành phải tìm cơ hội khác.
Thế nhưng tu vi của Chu Hằng tinh tiến tốc độ cũng quá nhanh đi, không
lâu lắm liền truyền ra tin tức hắn đã hình thành Thần chích, sau đó đánh chém Tẩm Huyết Thiên Quân, một lần hành động đó chấn nhiếp Mao gia
không dám tùy tiện hành động.
Kế tiếp, Chu Hằng phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh, làm cho Mao gia không thể không tạm thời bỏ qua ý nghĩ đánh chết hắn. Nửa bước tiên nhân đã không phải muốn giết là có thể giết, huống chi Chu Hằng còn là loại yêu
nghiệt có chiến tích nghịch giết Thần Anh Cảnh này!
Thế mà không nghĩ tới, tên này lại đánh tới cửa!
Sao hắn dám chứ!?!
Mao gia không có ra tay, chủ yếu còn là vì lão tổ Kết Thai Cảnh đủ để
ngang dọc thiên hạ, nếu hắn một lòng muốn chạy trốn thì dù là lão tổ
Thần Anh Cảnh cũng rất khó đánh chết. Nhưng không ngờ tiểu tử này lại tự mình đưa đến cửa, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Tuy rằng lão tổ Thần Anh Cảnh của Mao gia cũng không có trong phủ, nhưng tổ trạch Mao gia này đương nhiên là có vũ khí bí mật trấn tràng!
Chu Hằng mỉm cười, cao giọng nói: - Hạn trong vòng mười phút, người
không có liên quan với Mao gia lập tức rời đi, nếu không hết thời gian,
tất cả coi là người của Mao gia, giết! Thời điểm hắn nói ra một chữ cuối cùng, tràn đầy sát khí khiến mỗi người đều là sắc mặt trắng bệch.
- Chu Hằng! Ngươi quá hùng hổ dọa người, đây chính là Mao gia! Mao Tri
Vân mặc dù biết mình không phải đối thủ của Chu Hằng, nhưng ở ngay cửa
nhà mình, sao hắn có thể tỏ ra yếu thế cho được?
- Hãy nương tay...
"Phốc!" Bên trong phủ đệ truyền ra tiếng nói, nhưng không chờ hắn nói
hết lời, Mao Tri Vân đã là ngực nứt toạt ra, hóa thành một đoàn mưa máu.
Chu Hằng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão già áo xanh vừa mới bay vọt ra từ trong phủ đệ Mao gia, sát khí càng tăng lên.