Cả người Mao
Tế Dương như bị chưng khô, làn da bọc xương, có thể thấy rõ khung xương
trên mặt, trên tay, hai mắt càng trồi ra hốc mắt, bụp, một con mắt càng
rớt ra!
Dù sao Vương Hà vẫn còn là đứa nhỏ, nhìn cảnh này không khỏi hoảng sợ, không nhịn được ôm chặt con lừa đen.
Bụp, lại một con mắt rớt ra, không chỉ thế, mũi, lỗ tai cũng đều rớt
xuống, sau đó làn da rạn nứt, lộ ra da thịt khô đỏ bên trong. May mắn cả người hắn đã khô quắt, không còn máu gì, bằng không bộ dạng này sẽ càng thêm kinh khủng.
Bụp, bụp, bụp, bắp thịt của hắn đứt đoạt, xương trắng lộ ra, trăm ngàn lỗ thủng.
- Lão quái xấu xí đánh không lại bổn tọa, muốn dùng bộ dạng xấu xí này hù chết bổn tọa hay sao? Con lừa đen thì thào.
Vương Hà càng nhìn càng kinh hãi, không nhịn cắn lên người con lừa, hàm đánh cầm cập, hết sức sợ hãi.
- A... Con lừa đen bị nó cắn một cái, liền nhảy dựng cao đến mười trượng. - Nhóc con, mau nhả miệng, nhả miệng!
- Cạc cạc cạc! Mao Tế Dương tự tay vuốt mặt xé ra, cả khuôn mặt bị hắn
kéo xuống, lộ ra đầu lâu âm trầm. Hai tay hắn cũng biến thành móng vuốt
xương khô, mười ngón tay mọc dài qua nửa xích.
Thấy cảnh này, Vương Hà hoảng sợ há to miệng, còn con lừa đen cũng thừa cơ kéo nó khỏi lưng, dùng linh lực treo bên cạnh.
- Giữa sinh tử, khô vinh tương sinh! Trong hốc mắt Mao Tế Dương bùng lên hai ngọn lửa, hắn đạp bước ra, giày liền vỡ nát, hiện ra bàn chân xương trắng, rất lớn, rõ ràng là làm rách toát cả giày.
Mao Tế Dương hiện giờ không khác gì hành thi, nhưng hắn có được ý thức
của mình, thậm chí còn vận dụng được Thần chích, ngang với tập hợp ưu
điểm giữa võ giả và hành thi lại với nhau!
Thi nhân!
Xem ra, quả thật Mao gia lấy được truyền thừa chân chính của Quỷ Thi
Tông, nếu không ngại bộ dáng, cường độ thân thể hành thi vượt xa Nhân
tộc, lại không có yếu hại gì, tuyệt đối là hình thái thân thể mà võ giả
mơ ước!
Mao Tế Dương giãn xương cốt, phát ra tiếng vang bùm bùm, hắn lắc lắc
đầu, dường như rất thoải mái. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm con lừa đen
cùng Vương Hà, đốm lửa trong mắt không ngừng nhảy lên, sát khí điên
cuồng trào ra.
Khí thế của hắn cũng điên cuồng tăng lên, bùm một cái, bước qua cánh cửa Thần Anh Cảnh!
- Hai tên các ngươi, còn không ngoan ngoãn bị bắt? Trong cổ họng Mao Tế
Dương phát ra tiếng quái dị, hắn dùng bí pháp liên thi, cuối cùng bước
vào Thần Anh Cảnh, chiến lực đã hoàn toàn nghiền ép con lừa đen, nhấc
tay có thể xóa sổ hai con kiến này.
- Lão quái xấu xí, bổn tọa đề nghị ngươi quay đầu lại xem thử! Con lừa đen đột nhiên nói.
- Cạc cạc cạc, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ trúng kế này sao? Mao Tế Dương
hừ lạnh, con lừa này lại muốn lừa hắn quay đầu, sau đó thừa cơ đánh lén
hay chạy trốn? Đúng là hão huyền!
- Ta cũng đề nghị ngươi quay đầu nhìn lại! Một tiếng nói bỗng vang lên bên tai Mao Tế Dương - dù rằng hắn đã không còn lỗ tai.
Tiếng này không lớn, nhưng Mao Tế Dương lại bỗng nhảy dựng lên, nhưng
vừa mới nhảy lên, một bàn tay lại ấn xuống, dễ dàng trấn áp hắn trở
xuống.
Là Chu Hằng!
- Sư phụ, ngài quá uy vũ khí phách, lại thắng rồi! Vương Hà nhảy nhót hoan hô.
Mao Tế Dương run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy chiến đấu đằng xa qua nhiên
đã xong, tay trái Chu Hằng đang cầm một bộ xương trắng, trên đầu là một
cái vương miện chưa thành hình hoàn toàn, không phải là của chuẩn Thi
Vương hay sao?
Tay phải của đối phương đang đạt lên vai hắn, dù chỉ là một bàn tay,
nhưng lại nặng nề như tinh tú, làm mỗi khúc xương của hắn đang rên rỉ,
kẽo kẹt như muốn vỡ nát.
Lực lượng Thần Anh Cảnh của hắn ở trước mặt đối phương lại chỉ như đứa trẻ, yếu ớt, bất lực!
- Hang ổ chân chính của Mao gia các ngươi, ở đâu? Chu Hằng bình thản
hỏi, không nhìn ra được hắn vừa tiến hành một trận đại chiến cùng cấp.
Mao Tế Dương cả người run lên, xương cốt va đụng phát ra tiếng kẹt kẹt
kẹt, đốm lửa trong mắt hắn lóe lên mấy cái, lại hừ một tiếng, nói: -
Ngươi cho rằng, ta sẽ nói cho ngươi biết?
- Nói thật chứ, ta cũng không quan tâm! Sát khí lóe lên trong mắt Chu
Hằng, tế ra hắc kiếm, xẹt một cái chém rụng đầu lâu của Mao Tế Dương,
cũng không biết lúc này hắc kiếm có thể hấp thu được tinh khí sinh mệnh
của đối phương hay không.
Hắn tiện tay ném thi thể của Mao Tế Dương sang một bên, thứ bị hắc kiếm
chém đầu, mặc kệ người hay thú hoặc là hành thi, tuyệt đối không thể nào sống được!
Vù! Ngay lúc này, con lừa đen tung chân mà chạy - cao thủ Mao gia đã
chết, nó liền đi cướp Âm Hà Đại Trận, bày trận cần đạo cụ, càng cần có
bảo vật quý giá làm trung tâm.
Vài giây sau.
- Chu tiểu tử, mau tới giúp bổn tọa phá trận pháp này! Con lừa đen ở đằng xa hét to, hành động cướp bóc của nọ bị cản trở.
- Lừa miệng rộng, ngươi quả thật không biết xấu hổ, muốn sư phụ ta phá
trận pháp để ngươi cướp bóc! Chu Hằng dẫn Vương Hà đi tới, thằng nhóc
liền căm giận nói.
- Nhóc con, ngươi biết cái gì! Con lừa đen thẹn quá hóa giận, một móng gõ đầu tiểu tử này.
Chu Hằng cười ha ha, đánh ra một quyền.
Hắn nhanh chóng phá hỏng toàn bộ mắt trận, Âm Hà Đại Trận tự nhiên cũng bị giải trừ.
Con lừa đen mặc kệ tài liệu tốt xấu, đáng giá hay không, đều gom hết vào pháp khí không gian, lúc này mới cùng Chu Hằng rời đi.
Bọn họ tiếp tục càn quét, trong hai tháng tiếp theo lại phá hủy 17 tòa
thi thành của Mao gia, đến khi bọn họ đến tòa thành thứ 18, lại phát
hiện bên trong đã không còn hành thi tồn tại, chỉ là một tòa thành
trống.
Tòa thứ 19 cũng thế, tòa 20, 21, 22... toàn bộ đều là thành trống rộng,
như
là Mao gia hoàn toàn chuyển từ sáng vào tối, không còn thấy một
người hay một bộ hành thi nào.
.............
- Lão tổ, lần này chúng ta tổn thất nặng nề! Trong hang ổ chân chính của Mao gia, Mao An Bình, Mao An Huyền, Mao Bộ Trình cùng mấy tộc nhân
trung tâm đang thương lượng động tác tiếp theo của gia tộc.
- Tất cả thế lực đều chuyển sang bí mật rồi chứ? Mao An Bình bình tĩnh
hỏi, nhưng người hiểu biết hắn đều rõ ràng, biểu tình của Mao An Bình
càng bình tĩnh, trong lòng hắn càng chứa đựng lửa giận dữ dội.
- Rồi, thưa lão tổ! Mao Bộ Trình nghiêm nghị nói, hắn cũng không muốn đi đụng chạm Mao An Bình lúc này.
- Trong thời gian gần đây, mọi chuyện khiêm nhường, đợi cho số 1 cùng số 2 đột phá Thi Vương, chính là lúc Mao gia ta hiện thế lần nữa! Mao An
Huyền tiếp lời.
- Đến lúc đó, Mao gia ta nhất định có thể tái hiện huy hoàng!
- Tiểu tử Chu Hằng, hắn chết là chắc!
- Trọng yếu nhất, vẫn là cướp được tiên duyên, hàng tỷ năm mới có cơ duyên này, nhất định phải là của chúng ta!
- Đúng thế!
................
Liên tục mấy lần gặp thành trống, Chu Hằng cũng biết khẳng định Mao gia
sợ hắn, trước khi nắm chắc hoàn toàn sẽ không thể nào đối mặt trực diện
với hắn.
- Chúng ta nên về thôi! Chu Hằng nói.
- Được được! Con lừa đen gật đầu không ngừng, động lực chống đỡ nó chạy
ngược chạy xuôi là bảo vật, đánh đánh giết giết không phải hứng thú của
nó.
Tiểu ăn tạp đương nhiên không có tư cách kháng nghị, hai người một lừa
liền quay về. Đi được vài ngày, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, nổi lửa nướng thịt - Chu Hằng cùng con lừa có thể chịu đói, nhưng tên hàng ăn kia
không chịu được.
- Nhóc con, đi lấy chút nước đi! Con lừa đen sai bảo.
Tuy rằng Vương Hà trước giờ đối nghịch với con lừa đen, nhưng thù hận lớn cỡ nào cũng không sánh bằng ăn, liền chạy như điên.
Tuy rằng chỗ này đồng không mông quạnh, nhưng tiểu ăn tạp cũng sắp đột
phá Ích Địa Cảnh, đi lấy nước cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hơn nữa,
võ giả nếu không trải qua nguy hiểm gì làm sao trưởng thành được?
Qua chừng nửa giờ, Vương Hà vẫn chưa trở về, Chu Hằng không khỏi nhướng
mày, mở ra thần thức, bao phủ mọi thứ trong ngàn dặm dưới thần ý của
hắn.
- Hả? Hắn sững ra, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
- Sư phụ, con đã về rồi! Vài phút sau, chỉ thấy một cái nồi lớn "chạy"
đến đây, trong nồi còn tỏa ra mùi các loại thức ăn, phát tán hương vị mê người, làm người ta chảy nước miếng.
Rầm!
Cái nồi đặt xuống đất, chấn cho mặt đất rung lên, Vương Hà chui ra từ dưới nồi, nói: - Mệt chết ta, đúng là nặng mà!
Cái nồi này rất lớn, cao, dài hơn trượng, không biết làm bắt chất liệu gì, Chu Hằng lường thử, cũng nặng đến mấy vạn cân.
Con lừa đen đã chạy tới, nước miếng ròng ròng: - Thứ tốt đó! Đây là
Thiên Linh Lộc, có huyết mạch Thần thú thượng cổ. Ta ngửi, ta ngửi, còn
có mùi thuốc Hoàng Kim Tham, ít nhất là 2000 năm tuổi. Ngửi ngửi ngửi,
còn có dầu Tiến Long Ngư, cái này càng quý hơn, chính là kỳ trân trong
biển sâu!
Chu Hằng không khỏi cười, nói: - Hai tên các ngươi ai mới giống hàng ăn hơn?
- Trước kia bổn tọa đi theo Huyền Tôn, thứ tốt gì mà chưa từng ăn qua?
Con lừa đen kiêu ngạo nói, ngẩng cao cái đầu lừa, nhưng không ngừng chảy nước miếng đã phá hoại hoàn toàn hình tượng của nó, dù rằng nó cũng
không có hình tượng gì mà nói.
- Sư phụ, thì ra thứ này rất quý giá! Vậy ngài mau ăn đi, đồ nhi hiếu
kính ngài! Tuy rằng Vương Hà cũng thèm nhỏ dãi, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Trong lòng Chu Hằng kỳ quái, hỏi: - Ngươi lấy được ở chỗ nào?
Lẽ ra đây là những bảo vật quý giá, làm sao lại bị tiểu tử kia Vương Hà mới là Sơ Phân Cảnh một đường khiêng đến đây?
- Không biết nữa, con đi múc nước ở bờ sông, gặp được một thằng nhóc,
chúng ta đánh một trận, sau đó con lạc đường, lại sau nữa thấy được một
chỗ trống có để cái nồi lớn như vậy, bên cạnh lại không có người, con
liền vác các nồi này về! Vương Hà nói.
- Ngươi đánh với ai? Chu Hằng sửng sốt, chẳng lẽ đồ đệ này cũng như hắn, trời sinh thu hút thù hận, không gây chuyện cũng sẽ có chuyện tự chạy
tới đầu mình?
- Không biết, một đứa nhóc, trên đầu còn mọc hai cái sừng hưu, nhưng không có sức mạnh bằng con!
Vương Hà có chút đắc ý.
Sư phụ là đệ nhất thiên hạ, có thể nào hắn cũng phải lăn lộn được thứ hai thiên hạ chứ!
Đứa nhỏ mọc sừng? Dị tộc!