- Ngư Thiên
Hoành, các ngươi mặc dù là người của đại hoàng tử, nhưng đối với tiểu
hoàng tử vô lý, đây vẫn là tội lớn! Người tôm hùm quát. Ba đại cường giả Hải tộc bình thường không lấy cảnh giới phân tôn ti, đều là cận vệ của
tiểu hoàng tử, nhưng khi gặp kẻ địch bên ngoài tự nhiên là lấy vị Thần
Anh Cảnh như hắn cầm đầu.
- Đừng nói loại lời vô dụng này, chỉ cần các ngươi hôm nay chết ở chỗ
này, hết thảy đều cát bụi về với cát bụi! Ngư Thiên Hoành thản nhiên
nói, thanh âm bình tĩnh lại tràn ngập sát khí.
- Nhận mệnh đi!
Bốn người đối diện đều không muốn nói thừa cái gì, thân hình nhào ra,
phân biệt hướng về đám người Chu Hằng đánh tới. Bọn họ nguyên bản kế
hoạch rất tốt, dư ra một vị cường giả Thần Anh Cảnh đủ để hoàn toàn
khống chế chiến cuộc.
Tuy nhiên hiện tại lại thêm ra hai người một lừa. Cũng may một người là
thằng nhóc, một người khác tuy rằng khí tức không lộ nhưng thật sự quá
trẻ tuổi, cùng lắm mới vào Kết Thai Cảnh mà thôi. Mà con lừa kia ngược
lại đạt tới Kết Thai tam trọng thiên, có chút khó giải quyết.
Không quan hệ, cường giả Thần Anh Cảnh đủ để trấn áp hết thảy!
Chu Hằng thở dài. Mặc dù bị người lợi dụng, nhưng tình huống hiện tại
hắn không ra tay không được. Cũng không thể bị người cầm đao chém lên
đầu đều không ôn không hỏa chứ?
Chỉ là ba người bọn họ dựa vào cái gì cho là mình sẽ không công ra sức?
Không sợ hắn hắc ăn hắc, đến lúc đó đem bảo tàng của Khôi Lỗi Tông gì đó kia cướp sạch sẽ sao?
Hắn thò tay vạch một cái, một luồng kình khí trào ra, trên mặt đất vạch ra một dấu vết thật sâu.
Chỉ khí như kiếm, lạnh lẽo tận xương!
Bốn người Ngư Thiên Hoành đồng thời dừng bước, bọn họ từ trong khí cơ
một chỉ này của Chu Hằng cảm ứng được lực lượng vô cùng mạnh mẽ của hắn, ít nhất cấp bậc Thần Anh Cảnh!
Tê!
Bốn người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, tuyệt nhiên không nghĩ tới Chu Hằng
nhìn qua trẻ tuổi như vậy, hơn nữa huyết khí toàn thân bùng cháy cũng
tràn đầy như vậy. Rõ ràng là tuổi tác cực trẻ, làm sao lại có được tu vi Thần Anh Cảnh!
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó với thế rất nhỏ bé lắc lắc đầu.
Hôm nay, Ngao Không Sơn phải chết!
- Các hạ. Đây là chuyện riêng của Hải tộc chúng ta, không quan hệ với
ngươi. Xin rời đi, Hải tộc chúng ta nợ ngươi một ân tình, ngày sau đại
hoàng tử điện hạ tất có báo đáp! Ngư Thiên Hoành hít vào một hơi, trầm
giọng nói.
- Chu huynh, tuyệt đối không thể đáp ứng bọn họ. Tiểu hoàng tử điện hạ
mới là vâng theo mệnh trời, bọn họ chính là đại nghịch bất đạo! Người
tôm hùm lập tức nói.
- Các hạ, chỉ cần ngươi chịu rời đi, điều kiện tùy ngươi nói! Ngư Thiên Hoành cũng lập tức tiếp lời.
- Hừ. Bất kể bọn họ đáp ứng Chu huynh điều kiện gì, chúng ta đều có thể
trên cơ sở này gia tăng hai phần! Người tôm hùm lại nói. Hắn nhưng là
tận mắt nhìn thấy thực lực của Chu Hằng. Chỉ cần có Chu Hằng, Thiên Tôn
Hóa Thần Cảnh không ra ai cùng tranh phong!
Lúc trước hắn mời Chu Hằng đồng hành không phải là vì khoảnh khắc hiện
tại này sao? Nếu không ai lại nguyện ý cùng người khác chia xẻ bảo vật?
- Chúng ta thêm ba phần! Ngư Thiên Hoành xì một tiếng.
- Chúng ta thêm bốn phần!
- Năm phần!
- Sáu phần!
- Bảy phần!
Hai người không ngừng tăng giá, bốn con mắt trừng lẫn nhau, hỏa khí mười phần.
- Đủ rồi! Chu Hằng hừ nhẹ một tiếng. Kỳ thật hai người này tăng giá cao
mấy đều vô dụng, người nào cũng không có khả năng chân chính làm chủ
được! Một người không ngoài muốn kéo hắn làm trợ giúp, một bên kia thì
muốn hắn rời đi, đều không hề có thành ý.
- Sư phụ, ngươi phải giúp đồ nhi a! Ngao Không Sơn lúc này ngược lại
thật thông minh, lập tức nhào tới bên chân Chu Hằng, giang hai tay ôm
chân hắn.
- Khi nào ta thành sư phụ ngươi? Chu Hằng rung đùi phải, nhưng Ngao
Không Sơn lại giống như keo 502 dính vào chân hắn, thế nào cũng không
vung ra. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Vương Hà đang cười đầy gian
xảo.
Hiển nhiên, Ngao Không Sơn tất nhiên là bị tên ăn tạp này giật dây!
- Sư phụ, đại sư huynh đã nhận ta rồi, ngài cũng không thể quỵt chứ!
Ngao Không Sơn mặt đầy uất ức nói, hai dòng nước mũi lập tức chảy ra,
khi suýt nữa dính đến góc quần Chu Hằng lại "sịt" một tiếng rụt lại, có
thể nói là kinh hiểm.
Chu Hằng mặt đầy vạch đen, khi nào thì tiểu ăn tạp còn có quyền thay sư phụ thu đồ đệ?
- Sư phụ, người liền thu tiểu sư đệ đi! Vương Hà ở một bên khuyên.
Ba cường giả Hải tộc sau khi nhìn nhau, cũng nhao nhao khuyên nhủ. Theo
bọn họ thấy, nếu Ngao Không Sơn có thể bái vào môn hạ Chu Hằng như vậy
tương đương có được một chỗ dựa lớn, cũng không sợ uy hiếp của đại hoàng tử nữa.
- Sư phụ... sư phụ... Ngao Không Sơn thì ngoác họng kêu lên.
Chu Hằng thu Vương Hà làm đồ đệ cũng là không làm sao được, huống chi
tiểu ăn tạp thiên phú trác tuyệt, hắn mới cố mà làm, nhưng những người
khác liền miễn. Hắn nhìn về phía bốn người Ngư Thiên Hoành, nói: - Các
ngươi rời đi đi!
- Giọng điệu thật lớn! Ngư Thiên Hoành cũng biểu tình trở nên lạnh nhạt. Lúc trước hắn chịu nói điều kiện với Chu Hằng cũng không phải vì sợ hãi Chu Hằng, mà là không muốn vô duyên cớ thêm một kẻ địch. Nhưng nếu là
đối phương cứ muốn cùng bọn họ là địch, như vậy cũng chỉ có thể gặp nhau bằng binh đao.
Nhìn thấy thái độ ngang ngược của Ngư Thiên Hoành, cao hứng nhất không
gì ngoài ba đại tướng Hải tộc. Điều này nghĩa là Chu Hằng tất nhiên sẽ
bị kéo vào vũng lầy.
- Giết toàn bộ! Ngư Thiên Hoành lạnh lùng nói, bốn người lại lần nữa tung mình hướng về phía đám người Chu Hằng công tới.
Hai Thần Anh Cảnh vs hai Thần Anh Cảnh, song phương tổng thể thực lực
chênh lệch không nhiều. Nhưng làm bên thủ lại có một nhược điểm trí
mạng, đó chính là bất kể đám người Ngư Thiên Hoành bị đánh lui bao nhiêu lần, chỉ cần có thể một lần đánh ra sát chiêu, nếu xử lý Ngao Không
Sơn, nghĩa là bọn họ thắng lợi toàn diện!
Nhiều nhất không thể bảo mật thôi, nhưng điều này cũng không có gì ghê gớm lắm!
Chu Hằng hừ nhẹ một tiếng, tay trái vươn ra, một luồng áp lực vô cùng
mạnh mẽ đã bao phủ hướng bốn người Ngư Thiên Hoành. Bốp bốp thân hình
chạy nhanh của bốn người đồng thời cong gập, cắm đầu đâm xuống đất,
dường như trẻ con đang học đi.
- Sư phụ thật lợi hại!
- Sư phụ thật uy vũ!
Vương Hà và Ngao Không Sơn đều hoan hô, trên mặt không giấu được vẻ hưng phấn.
Ba cường giả Hải tộc thì tràn ngập khiếp sợ. Lúc trước tuy rằng bị Chu
Hằng dễ dàng áp chế, làm cho bọn họ biết Chu Hằng tuyệt đối cường đại,
nhưng tuyệt đối không nghĩ tới có thể đạt tới trình độ này!
Chỉ là
đưa tay một cái liền trấn áp hai Thần Anh Cảnh, hai Kết Thai Cảnh, đây thật sự là Thần Anh Cảnh sao?
Nhưng nghĩ lại động tĩnh đáng sợ lúc trước Chu Hằng đột phá Thần Anh nhị trọng thiên, đều gần như có thể sánh ngang với Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, như vậy một chưởng trấn áp hai Thần Anh Cảnh nhân tiện thêm hai Kết
Thai Cảnh lại có gì đáng kỳ quái chứ?
Nếu như nói bọn họ còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, như vậy bốn người Ngư Thiên Hoành thì hoàn toàn choáng váng!
Làm sao Chu Hằng lại cường đại như vậy?
Nếu như đổi là vua của bọn họ ra tay, như vậy bọn họ tự nhiên thua tâm
phục khẩu phục. Nhưng Chu Hằng cũng chỉ là Thần Anh Cảnh mà thôi, làm
sao có thể cường đại đến nông nỗi này?
Bởi vì quá mức khiếp sợ, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không nghĩ tới sau khi bị thua sẽ có hậu quả như thế nào.
Hàn quang lóe lên, Chu Hằng đã tế ra hắc kiếm. toàn bộ Huyền Càn Tinh
đều không có bao nhiêu nửa bước tiên nhân, tự nhiên một người đều không
thể lãng phí! Bọn họ nếu ra tay với mình, như vậy cũng đã định trước vận mệnh của bọn họ.
- Dừng tay!
- Chúng ta nhưng là đại tướng Hải tộc, ngươi nếu dám giết ch, vua của chúng ta nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
- Oai Hải tộc không thể xâm phạm!
- Tiểu hoàng tử, cứu chúng ta!
Bốn người Ngư Thiên Hoành cảm ứng được sát khí bừng bừng của Chu Hằng,
đều trong lòng nổi lên hàn ý nghiêm nghị, càng có một loại sợ hãi bản
năng đối với tử vong.
Xoạt!
Chu Hằng một kiếm xẹt qua. Phốc phốc bốn cái đầu đồng thời bắn lên, máu
tươi tung tóe. Bịch bịch bốn cỗ thân thể khổng lồ lập tức lần lượt ngã
xuống.
- Ăn! Ăn! Vương Hà lập tức hai mắt tỏa sáng, miệng đã không tự chủ được
chảy nước miếng. Đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải hình người, thứ
gì động đậy đều là món ngon có thể ăn, sống nguội không kiêng.
Ba đại tướng Hải tộc thì mặt đầy buồn nôn. Đây không phải là trước mặt
hòa thượng mắng lừa trọc sao. Vạn nhất tiểu tổ tông này ăn nghiện, muốn
đem bọn họ cũng băm ra nấu làm sao bây giờ?
Con lừa đen thì đồng dạng hưng trí bừng bừng. Bất kể là Kết Thai Cảnh
cũng tốt, Thần Anh Cảnh cũng được, võ giả, yêu thú hình thành Thần chích bản thân chính là chất bổ. Tuy rằng ăn vào không có khả năng đạt được
toàn bộ tu vi của đối phương, nhưng cũng giống như một gốc linh dược.
Nó dù sao không phải loài người, chỉ cần không phải thịt lừa nó cũng đồng dạng sống nguội không kiêng.
Một thằng nhóc, một con lừa đen không đáng tin lập tức bắt đầu thu
thập." Thức ăn" này tự nhiên càng tươi mới càng tốt, thời gian dài chẳng những mùi vị không tốt, hơn nữa tinh hoa trong đó cũng về với trời đất.
Không bao lâu, một nồi cá hương thơm ngào ngạt liền được nấu ra. Con lừa đen và Vương Hà nhiệt tình kêu gọi bốn người Hải tộc cùng nhau hưởng
dụng. Đối mặt với một màn này, đừng nói là ba đại tướng sắc mặt tái
xanh, ngay cả Ngao Không Sơn vô tâm không phế đều mắt tròn xoe.
Nhiệt tình của Vương Hà là phát ra từ bản tâm. Hắn trời sinh hiếu khách, cảm thấy có thứ tốt tự nhiên là muốn cùng người bên cạnh chia xẻ. Về
phần con lừa đen thì thuần túy là đang buồn nôn ba đại cường giả Hải
tộc.
Chu Hằng cũng không ăn, sinh linh hắc kiếm giết chết, trong đó đại bộ
phận tinh hoa liền đã bị hắc kiếm cướp đoạt, còn sót lại tuy rằng còn
có, nhưng cũng xấp xỉ gân gà, ăn không ngon bỏ thì tiếc.
Hắn nhìn qua ba đại tướng Hải tộc nói: - Hiện tại các ngươi có thể nói lời thật rồi!
Giọng điệu lạnh lẽo, tự có một vẻ uy nghiêm không cho cãi lại.
Ba đại cường giả Hải tộc sau khi nhìn nhau, người tôm hùm nói: - Chu
huynh, lúc trước đó điều giấu giếm, cũng kéo Chu huynh xuống nước, chúng ta cũng là không có biện pháp, xin cho ta giải thích!
Tên này dừng một chút, bắt đầu nói lên mưa máu gió tanh trong hoàng thất Hải tộc.
Đương kim vương giả Hải tộc chính là phụ thân của Ngao Không Sơn, tên là Ngao Quảng Long. Hắn tổng cộng sinh chín con, Ngao Không Sơn đứng thứ
chín. Vị vương giả này tôn sùng khôn sống mống chết, chỉ có người mạnh
nhất, hiểm nhất mới xứng làm người thừa kế của hắn.
Bởi vậy, các con của hắn đều là ngươi là ta gạt, giết chóc lẫn nhau, còn hiểm hơn so với kẻ thù.
Ngao Không Sơn bởi vì tuổi nhỏ, đối với mấy ca ca đều không có uy hiếp,
một mực tránh khỏi tay chân tương tàn như vậy. Thẳng đến trước đây không lâu, đại hoàng tử Ngao Không Sơn đánh bại và giết chết bảy huynh đệ,
Ngao Không Sơn không thể tránh khỏi phải đối mặt với vị ca ca này.
Chính là như vậy, ba thị vệ bên người của Ngao Không Sơn mới có thể dẫn
hắn rời khỏi Hải tộc, cũng thó đi nguyên liệu nấu ăn Hải Thiên Thịnh Yến quý báu cất giữ mấy vạn năm trong hoàng cung. Cũng căn cứ một tấm bản
đồ cổ, đi tìm kiếm di bảo của Khôi Lỗi Tông.
Lên bờ không bao lâu, bọn họ rốt cuộc thu thập đủ tài liệu, kết quả khi nấu ra dược thiện liền gặp phải đám người Chu Hằng.