Chu Hằng lướt tới, Bách Quỷ Kiếm không chút lưu tình cuốn lên sát ý đầy trời, đánh về phía cổ Phạm Thông.
- Dừng tay!
Mông Thiên Quân đã không kịp tới cứu viện, chỉ có thể hô to.
Tuy rằng Phạm Thông chỉ là hạng người vô năng của Phạm gia, nhưng dù là thùng cơm hắn cũng là tộc nhân của Phạm gia, nếu là chết ở trên địa bàn của Mông gia, sẽ khiến cho Phạm gia thịnh nộ như thế nào? Không nói cái khác, chỉ là bồi thường đã làm cho Mông gia khóc lên!
Cho nên, Phạm Thông tuyệt không thể chết a! Ít nhất không thể chết ở nơi này!
Chu Hằng sao lại nghe hắn, Bách Quỷ Kiếm cuốn qua, phốc một cái, đầu Phạm Thông liền rời cổ mà đi, một luồng máu nóng bắn ra. Nhưng hắn lập tức tập trung ánh mắt, bởi vì không ngờ hắn nhìn thấy trong đầu Phạm Thông toát ra một đoàn quang hoa, đột nhiên hoảng sợ bay đi lên trên bầu trời.
Đây là Thần chích của Phạm Thông!
Thần chích không diệt, tu giả liền có cơ hội đoạt xá sống lại!
Bị hắc kiếm chém trúng yếu hại tuyệt đối là chết trong nháy mắt, mà Bách Quỷ Kiếm mặc dù là Tiên khí bậc cao nhưng lại xa xa không thể so sánh với hắc kiếm, cho dù là hàng kém chất lượng như Phạm Thông cũng có thể để Thần chích trốn ra được!
Chỉ là . . . vậy thì như thế nào?
Chu Hằng tâm niệm vừa động, một vầng nguyệt hoa trào lên, đạo quang hoa kia lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt bị chôn vùi!
Thần chích chết, chính là tử vong chân chánh.
Chu Hằng tiếp tục vung Bách Quỷ Kiếm chém ra, hắn muốn ngăn cản Mông Thiên Quân cùng lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng kia điên cuồng phản công, đồng thời thần niệm đảo qua, linh lực câu động, bay tới Lan Vũ Nguyệt trên đất.
Hưu, ánh sáng đen nhoáng lên một cái, dấu roi lúc trước lại tới, người đánh lén kia giết trở về, chỉ là lần này đối tượng công kích của nàng cũng không phải lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng cùng Mông Thiên Quân, rõ ràng lại là Chu Hằng!
Nương môn kia đầu óc có bệnh a!
Chu Hằng đang toàn lực đối phó Mông Thiên Quân cùng lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng, bị nàng ngăn trở như vậy thân hình lập tức hơi chậm lại, thừa cơ hội này, người đánh lén kia liền bắt lấy Lan Vũ Nguyệt, không ham chiến chút nào, quay đầu liền chạy!
Trước đánh lén là giả dối, nguyên lai mục tiêu của nàng cũng là Lan Vũ Nguyệt!
Chu Hằng giận dữ, cấp bách đuổi theo đối phương, cho dù đối phương là nữ nhân thì như thế nào. Hắn tuyệt không cho phép tiểu cô nương rơi vào tay kẻ xấu.
- Đừng chạy!
Mông Thiên Quân vội vàng cất bước đuổi theo.
Thiếu gia của Phạm gia chết ở địa bản của Mông gia, nếu là hắn còn trơ mắt nhìn hung thủ rời đi, vậy giao phó cho Phạm gia như thế nào? Cũng không phải Mông gia hắn không nói đạo lý a!
Nhưng trái lại, Nguyệt Minh Hoàng trần truồng kia như là u mê, mờ mịt đứng tại chỗ, chỉ là nhìn chằm chằm thi thể không đầu của Phạm Thông, một lát sau mới di chuyển cái cổ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Trước sau ba người toàn lực đi vội, ở đêm tối giống như ba đạo lưu quang, trăng sáng nở rộ ở sau lưng của bọn họ, sáng ngời vượt qua xa tinh quang.
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, toàn lực triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, 10 vầng trăng chiếu rọi, tốc độ của hắn đột nhiên tăng lên.
Hắn nhanh chóng tới gần người đánh lén phía trước.
Người đánh lén kia cũng không nghĩ đến tốc độ của Chu Hằng nhanh như vậy, tuy rằng nàng là Nguyệt Minh Hoàng ngũ luân, nhưng lực lượng khẳng định ở trên Chu Hằng, nhưng một khi bị Chu Hằng quấn lấy, truy binh phía sau cũng sẽ đuổi tới!
Bởi vậy nàng không ham chiến chút nào, bóng đen nhoáng lên một cái, một đạo trường tiên đánh mạnh về phía Chu Hằng. Mà lưng của nàng rõ ràng đã hiện ra một đôi cánh màu đen, rung lên một cái, thân hình cũng đột nhiên gia tốc!
Quyền trái của Chu Hằng ngưng tụ đánh ra, quyền ảnh màu vàng mang theo một mảnh thần huy, hắn đánh tan bóng roi kia của đối phương, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cánh màu đen!
Người đánh lén này rõ ràng cũng là người Phong Dực tộc!
Như vậy nàng mang Lan Vũ Nguyệt đi có đủ lý do.
Chu Hằng cũng không có dừng lại, cho dù đối phương là người Phong Dực tộc hắn cũng phải biết thân phận cụ thể của đối phương, đây là một phần trách nhiệm!
Hưu, hưu, bọn họ mỗi người mang theo một người, nhưng tốc độ của bọn họ cũng ở trên Mông Thiên Quân. Chỉ là sau nửa giờ Mông Thiên Quân truy tìm, hắn chán nản dừng lại, tức giận nhìn trời gầm lên giận dữ.
Thiếu gia của Phạm gia chết ở trên địa bàn của Mông gia bọn hắn, cho dù Phạm Thông đúng là cái thùng cơm, nhưng lúc này Mông gia tuyệt đối sẽ thịnh nộ!
Chu Hằng càng đuổi càng gần. Đối phương mặc dù có Phong Dực gia tốc, nhưng tốc độ của hắn ngay cả Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong cũng đều phải kém một phần, tự nhiên vẫn còn ở trên đối phương!
- Bằng hữu, hiện tại đã đủ xa, dừng lại trò chuyện như thế nào?
Hắn không nhanh không chậm nói.
Người phía trước dừng lại.
Đúng vậy a, nàng sợ cái gì? Hiện tại đã chạy ra xa khỏi phạm vi của khu chợ, cho dù Mông gia là đầu xà của đất này muốn tìm được bọn họ cũng không phải chuyện trong lúc nhất thời! Hơn nữa, Chu Hằng tuy rằng yêu nghiệt, có 10 vầng trăng khuyết, nhưng 10 vầng trăng khuyết nhiều nhất cũng chỉ có lực lượng của Nguyệt Minh Hoàng nhị luân.
Nàng là Nguyệt Minh Hoàng ngũ luân, sẽ đánh không lại sao?
Hơn nữa nàng cũng có nghi hoặc, vì cái gì Chu Hằng sẽ giúp mình, hoặc là nói, vì cái gì Chu Hằng cũng muốn cướp đoạt Lan Vũ Nguyệt.
Nàng xoay người, bộ mặt thật cũng là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt của Chu Hằng.
- Là ngươi!
Sau khi Chu Hằng nhìn thấy bộ dáng của đối phương, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, hết thảy đều nghĩ thông suốt.
Người đánh lén này . . . Là Nạp Lan Yêu Nguyệt! Yêu nữ này!
- Béo ca ca nhận ra ta?
Yêu Nguyệt Yêu Nguyệt quăng cái mị nhãn cho Chu Hằng, thân thể mềm mại đẫy đà bao bọc dưới áo da tản ra mê hoặc thành thục mê người, đây là kỹ xảo nàng thường dùng, trước hết để cho đối thủ suy nghĩ vẩn vơ, sau đó một kích tất thắng!
Dương Lan Hinh cũng lắng nghe, tuy rằng nữ nhân của Phong Dực tộc này không có đẹp như nàng, cũng không có xinh đẹp như nàng, nhưng quả thực là vưu vật động nhân, mà Chu Hằng lại là đại sắc lang, nếu là hai người trước đó đã quen biết, nói không chừng liền có quan hệ không thể cho ai biết.
Chu Hằng tâm niệm vừa động, lộ ra tướng mạo sẵn có.
- Ngươi . . . Là ngươi!
Trí nhớ của Nạp Lan Yêu Nguyệt không kém. Hoặc là, cho dù trí nhớ của nàng không tốt tuyệt đối cũng sẽ nhớ rõ nhớ rõ ai giải thoát nàng trong kiếp sống giam cầm vô tận đi ra ngoài, huống chi tiểu tử khốn nạn này còn sờ qua cánh chim của nàng!
Cánh chim của nữ nhân Phong Dực tộc chính là bộ phận cực tư mật, không thua
khu vực trọng yếu như bộ ngực cùng mông!
Nàng lộ ra vẻ tỉnh ngộ, nhưng lập tức lại trở nên vô cùng khiếp sợ.
Nguyệt Minh Vương thập luân!
Thời điểm mới gặp Chu Hằng, tiểu tử này mới tu vi gì? Sơn Hà Cảnh mà thôi! Lúc ấy tuy rằng nàng bị phong ấn lực lượng, nhiều lắm chỉ có thể phát huy ra chiến lực của Chuẩn Tiên một kiếp, có thể nói giết chết Chu Hằng quá đơn giản, một cái ý niệm có thể.
Nhưng hiện tại thế nào, không ngờ Chu Hằng tiến vào Nguyệt Minh nhất trọng thiên, nhưng lại có được 10 vầng trăng!
10 vầng trăng!
Từ xưa đến nay, phàm là người đạt được 10 vầng trăng là thiên tài trong thiên tài a, người nào cũng sẽ lưu lại thanh danh hiển hách.
- Đã lâu không gặp!
Chu Hằng cười nói.
- Là rất lâu!
Nạp Lan Yêu Nguyệt thở dài. Tuy rằng Chu Hằng vẫn chỉ là Nguyệt Minh Vương, nhưng 10 vầng trăng khuyết còn có tư cách ngang hàng ở chung cùng nàng! Yêu nghiệt này a, trên đời tại sao có thể có yêu nghiệt như vậy, tốc độ tu luyện cũng quá nhanh, có để người khác sống hay không a.
- Nạp Lan cô nương. Ngươi và Lan tiểu cô nương nhận thức sao?
Chu Hằng hỏi, tiểu cô nương này hiện tại đã hôn mê.
- Lan tiểu cô nương?
Sau khi Nạp Lan Yêu Nguyệt nỉ non một câu, lại là hỏi ngược lại:
- Ngươi tại sao biết nàng?
Chu Hằng nói một lần về chuyện hắn cùng Dương Lan Hinh nhận thức một nhà Lan Thiên Hà, không có một tia giấu giếm.
- Thì ra là thế!
Nạp Lan Yêu Nguyệt gật gật đầu, sau đó khom người nói với Chu Hằng, nói:
- Ta đại biểu bọn họ cám ơn ngươi!
- Ngươi và bọn họ là quan hệ như thế nào? Những người còn lại trong cả nhà bọn họ đến tột cùng ra sao?
Chu Hằng hỏi tới.
- Cả nhà bọn họ không phải họ Lan, mà là Nạp Lan!
Nạp Lan Yêu Nguyệt ôm Lan Vũ Nguyệt, thu hai cánh màu đen lại, cuốn lấy tiểu cô nương.
- Các ngươi là người một nhà!
Chu Hằng giật mình, trách không được hắn luôn cảm thấy một nhà này giống như đã từng quen biết, thì ra là như vậy!
- Ta là cô cô của nàng, hài tử đáng thương này!
Nạp Lan Yêu Nguyệt thở dài, mắt tập trung về phương xa, một lát sau mới nói:
- Bảy ngàn năm trước, bổn tộc của ta tranh đoạt Thiết Anh Thạch với một đại tộc khác, kết quả chiến bại. Lão tổ trấn tộc cũng bị đánh chết, bổn tộc thương vong thảm trọng, chỉ có số ít tộc nhân đào thoát! Không lâu sau đó, ta lại bị . . . Mãi đến khi ngươi cho ta tự do, ta trở về Tiên giới, vận khí không tệ, vài năm sau khi lưu lạc trong tinh không, quá giang một chiếc tinh thuyền về tới Tiên Thành. Huyết mạch của đồng tộc tương dẫn, ta tiền tìm được huynh trưởng trong bảy ngày, không lâu sau hắn lập gia đình, cũng có con cái, nguyên bản rất hòa thuận, nhưng ta mới rời đi nửa ngày, trở về lại phát hiện một nhà 4 người của huynh trưởng ta đều bị người ta giết chết, mà Vũ Nguyệt thì mất tích! Ta một đường theo dấu tích, tìm được Mông gia, mới biết được Mông gia trước đây không lâu đã biết thân phận Phong Dực tộc của huynh trưởng ta, bởi vậy phái cao thủ ra đột kích, cũng bắt Vũ Nguyệt đi! Trong Thiên Bảo Các có cường giả tọa trấn, ta không dám tùy tiện hành động, nguyên muốn mua Vũ Nguyệt về, lại không nghĩ rằng còn có một tên ăn chơi trác táng tranh chấp cùng ta . . . Chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài tìm cơ hội cứu người!
Ánh mắt Chu Hằng lạnh lẽo, sát ý mãnh liệt, nói:
- Là Mông gia làm?
- Đúng!
Chu Hằng gật gật đầu, nói:
- Giết người phải đền mạng!
- Mông gia có Nguyệt Minh Đế tọa trấn, ngươi tuy rằng thiên phú bất phàm, nhưng tuyệt không thể nào là kẻ địch khi Nguyệt Minh Đế hợp lại!
Nạp Lan Yêu Nguyệt há lại không nghĩ báo thù, nhưng nếu chỉ là chịu chết, vậy cũng rất đần độn.
Người chỉ có còn sống mới có hy vọng.
Chu Hằng dừng một chút, nói:
- Cho ta thời gian mười ngày!
Mười ngày? Mười ngày thời gian hắn có thể làm cái gì? Muốn tăng chiến lực lên đến Nguyệt Minh Đế? Nói đùa, tuy rằng Chu Hằng cực kỳ yêu nghiệt, nhưng đừng nói mười ngày, chính là mười năm cũng không đủ a!
- Chờ ta mười ngày!
Chu Hằng lại nói, thật sự nghiêm túc đến trình độ cố chấp rồi.
- Vậy thì chờ mười ngày!
Nạp Lan Yêu Nguyệt gật đầu.
Hoang sơn dã lĩnh này cực kỳ to lớn, Mông gia muốn tìm đến bọn họ cũng không dễ dàng. Hơn nữa, chỉ cần Nguyệt Minh Đế không xuất hiện, nàng cũng không sợ Nguyệt Minh Hoàng bình thường.
Chu Hằng giao Dương Lan Hinh cho Nạp Lan Yêu Nguyệt, mình thì tìm sơn động ngồi xuống, sau đó lấy Tinh Hạch ra ngoài.
Hắn vốn định giữ Tinh Hạch lại cho ái thê, thân nhân, bằng hữu của mình, nhưng hiện tại thực lực của hắn vẫn còn quá yếu!
Báo thù cho một nhà Nạp Lan Thiên Hà, hắn cần trở nên mạnh mẽ!
Hơn nữa, linh khí Tiên giới sung túc, linh thảo khắp nơi, hắn lại có Hỏa Thần Lô là tồn tại cấp bậc Đan đạo lão tổ sư, muốn thân bằng hảo hữu tăng lên tới Tiên Nhân Cảnh dễ như trở bàn tay! Thậm chí sau khi tiến vào Tiên Nhân Cảnh còn có thể bảo trì tốc độ tinh tiến nhanh chóng.
Tầm quan trọng của Tinh Hạch . . . Đã không có lớn như trước.
Hắn bắt đầu hấp thu năng lượng khổng lồ trong Tinh Hạch.
Này mặc dù là chí bảo của Phàm giới, có thể tập hợp toàn bộ linh khí của một cái tinh cầu, cần ít nhất mấy tỉ năm mới có thể hình thành bảo vật, cho dù là thả vào Tiên giới cũng là cấp bậc nghịch thiên!
Không thấy chí ít ngay cả Sáng Thế Vương Vinh Kiếm Long cũng nổi lên lòng tham lam đối với Tinh Hạch sao?
Vầng trăng khuyết thứ 10 bắt đầu nhanh chóng đạt tới viên mãn.