Chu Hằng hai tay lật một cái, hướng về phía Phó Văn Bác đón đỡ.
Tiên thuật đấu tiên thuật, Phiên Thiên Chưởng!
Ầm!
Tiếng nổ thật lớn vang lên, Chu Hằng "bịch bịch bịch" lùi liền bảy bước, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ là lực lượng không bằng, lại cũng không bị thiệt thòi gì.
Dù sao, Nguyệt Minh Hoàng 8 vầng trăng cũng chỉ tương đương Nguyệt Minh Đế 1 vầng trăng, thậm chí chỉ có thể xem như Nguyệt Minh Đế nửa vầng trăng!
Một đòn này, song phương đều không vận dụng toàn lực, bởi vì đều không tế ra vầng trăng của mình. Nhưng một đòn này cũng khiến cho bọn họ có hiểu biết lẫn nhau tương đối.
Đối phương là kình địch, không thể coi thường!
Lực lượng của một vầng trăng nửa vầng trăng chênh lệch là rất lớn, nhưng cấp bậc tiên thuật lại đủ để bù lại. Một cái bộc phát gấp 10 lực lượng, một cái khác lại là ngàn lần, như vậy là có thể bù lại chênh lệch lực lượng gấp trăm lần.
Nguyệt Minh Đế 4 vầng trăng giết Nguyệt Minh Đế 5 vầng trăng thậm chí, 6, 7 vầng trăng lại không phải chưa từng có. Một là người bị giết sơ ý, hai cũng là tiên thuật tạo nên tác dụng.
Khiến Phó Văn Bác trong lòng yên tâm chính là, chưởng pháp đối phương học tuy là tiên thuật nhưng uy lực cũng không phải là rất mạnh. So ra, vẫn là Nguyệt Luân Kỹ lúc trước mang đến cho hắn áp lực càng lớn.
Hắn không muốn cho Chu Hằng thời gian suy tính, thét dài một tiếng lập tức phát động đợt công kích thứ hai. Hắn muốn cho Chu Hằng rơi vào trong lối suy nghĩ cố định dùng tiên thuật đấu tiên thuật, dùng Nguyệt Luân Kỹ đấu Nguyệt Luân Kỹ.
Huyết Hóa Chưởng vận chuyển, ánh sao màu đỏ thẫm không ngừng bay múa, hướng về phía Chu Hằng điên cuồng oanh kích.
Chu Hằng cũng là chiến ý bùng phát, đồng dạng thét dài một tiếng, Phiên Thiên Chưởng vận chuyển như bay, thần huy màu vàng chiếu rọi, hắn không chút yếu thế phát động phản kích.
Tuy rằng hắn ở lực lượng hơi kém hơn một chút, nhưng có được thể chất mạnh mẽ của Nguyệt Minh Vương khiến hắn dù dùng quá sức một chút cũng không thèm để ý.
Một người lực lượng hơi mạnh,một người thì là thể chất mạnh mẽ, mặt ngoài thì Phó Văn Bác hơi chiếm thượng phong, nhưng hắn cũng không hề có khả năng áp chế được Chu Hằng. Miễn cưỡng có thể nói là một cục diện cân tài cân sức.
Sắc mặt Phó Văn Bác càng thêm khó coi. Hắn đường đường là Nguyệt Minh Đế 2 vầng trăng, không ngờ đánh ngang tay với một Nguyệt Minh Hoàng?
Cho dù là Nguyệt Minh Hoàng này yêu nghiệt đến mấy lại như thế nào, đối với hắn mà nói đây là vô cùng nhục nhã!
- Trấn cho lão phu! Lão già cuối cùng toàn lực ứng phó, hai vầng trăng tròn hiện lên phía sau hắn, Thần chích cũng từ trong đầu của hắn hiện lên. Chính là một gốc cổ thụ toàn thân mọc đầy gai góc, vừa xuất hiện liền lắc lắc nhánh cây rải rác cành lá màu đen.
Không khí lập tức trở nên dính nhầy.
Dã Mã Thành này vốn là trọng lực vô cùng lớn, hạn chế tốc độ rất lớn, lại bị làm như vậy quả thật chính là cất bước khó khăn. Dường như toàn thân đều rơi vào trong bùn lầy, nhúc nhích một chút đều vô cùng khó khăn.
Phó Văn Bác dốc sức hai vầng trăng tròn, Huyết Hóa Chưởng triển khai toàn bộ, đánh về phía Chu Hằng.
Chu Hằng thét dài một tiếng, thân hình đột nhiên gia tốc khó thể tin, 8 vầng bán nguyệt ở phía sau hắn mở ra, trong nháy mắt vọt tới phía sau Phó Văn Bác, hai tay đồng loạt đánh về phía lưng Phó Văn Bác.
Làm sao có thể!
Chính mình rõ ràng đã dùng Thần chích trói buộc tốc độ của Chu Hằng, vì sao hắn có thể đột nhiên gia tốc? Đây hoàn toàn không hợp đạo lý!
Phó Văn Bác hét lớn ở trong lòng, nhưng giờ này khắc này hắn muốn biến chiêu đã không có biện pháp, chỉ có thể toàn lực bày ra phòng ngự ở sau lưng, cứng rắn chịu một đòn này của Chu Hằng.
Bùng!
Song chưởng Chu Hằng đánh xuống, Phiên Thiên Chưởng ngưng tụ lực lượng có thể so với Nguyệt Minh Đế của hắn, tràn đầy lực phá hoại đáng sợ!
- Òa! Phó Văn Bác trực tiếp bị đánh bay ra mấy trăm trượng, một vòi máu tươi trong quá trình đánh bay điên cuồng phun ra. Mà bản thân hắn thì bị lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh vào trong tường đá, chỉ có một chân còn lộ ra bên ngoài.
Nhưng chỉ sau một nháy mắt, lão già này liền từ trong tường bắn ra. Là một cường giả Nguyệt Minh Đế hắn cũng không dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Giao phong vừa rồi, hắn chịu thiệt, nhưng nói thua còn chưa đến mức.
Chỉ là những người khác nhìn thấy một màn này lại cả đám chấn kinh đến hít thở khó khăn.
Bọn họ lúc trước còn dự đoán, Chu Hằng chính là kẻ có được 8 vầng trăng, thậm chí 9 vầng trăng, 10 vầng trăng, có thể đánh xuyên vách ngăn cảnh giới, nhưng dự đoán và tận mắt nhìn thấy chứng thực là hai việc khác nhau!
Nguyệt Minh Hoàng 8 vầng trăng!
Từ khi nào trong Tây Hợi Thành bọn họ không ngờ có thể nhìn thấy nhân vật thiên phú yêu nghiệt như vậy?
Hơn nữa 8 vầng trăng này là tinh thuần như thế, điều này đại biểu cho ngộ tính của Chu Hằng đồng dạng đáng sợ, đại đạo hắn đi rất đến gần thiên đạo, mới có thể tinh thuần như thế!
Nhưng 8 vầng trăng nhiều nhất tương đương Nguyệt Minh Đế 1 vầng trăng, Chu Hằng cùng Phó Văn Bác đánh ngang tay bọn họ ngược lại có thể tiếp nhận. Nhưng nói đến muốn đánh bại cao thủ tầng thứ đỉnh cao của Dã Mã Thành này thì thật là Không thể tưởng tượng!
Tên này chẳng những thiên phú yêu nghiệt, hơn nữa còn nắm giữ tiên thuật tương đối cao thâm, như vậy mới có thể bộc phát làm khó dễ cho Phó Văn Bác một đòn, đánh cho Nguyệt Minh Đế lâu đời này hộc máu!
Có dũng, có mưu!
- Tiểu tử đáng chết! Phó Văn Bác rống giận, trước đó hắn chưa từng nghĩ sẽ chịu thiệt, chính là đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể áp chế được Chu Hằng, rồi lại không làm đối phương cảm thấy hoàn toàn không địch lại mà nổi lên ý nghĩ chạy trốn.
Không nghĩ tới hắn rồi lại ăn của Chu Hằng một chưởng, nếu không phải hắn ứng biến kịp thời, nói không chừng ngực đã thêm một lỗ thủng!
Hắn lại điều động hai vầng trăng tròn đánh về phía Chu Hằng, lần này trong lòng hắn không còn mảy may coi thường Chu Hằng, dốc 12 vạn phần tinh thần, cũng phát huy ra toàn bộ chiến lực.
Mặt mũi của Phó gia không thể ném! Mặt mũi của hắn cũng không thể ném!
Ầm!
Phó Văn Bác chém ra từng luồng kình phong, hóa thành từng đạo gai góc phủ đầy gai nhọn, cuồn cuộn mãnh liệt cuốn về phía Chu Hằng.
Chu Hằng cười ha hả, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ. Hai đấm đồng loạt vung lên, thần huy màu vàng chiếu rọi trời đất. Hắn xuyên qua giãn cách công kích của Phó Văn Bác, phát động phản kích thoạt nhìn đơn giản lại cực kỳ hữu hiệu.
Hắn không vận dụng Phiên Thiên Chưởng nữa, bởi vì Phó gia khẳng định sẽ còn có người đến, hắn phải có điều giữ lại.
Tuy rằng đến lúc đó Liên Tĩnh Hương và Tư Đồ Lăng khẳng định sẽ đứng ra nói chuyện,nhưng hắn cũng không muốn thiếu ân tình.
Loại đồ vật ân tình này, rất phiền toái!
Tấn Vân Lưu Quang Bộ tuy rằng cũng
là tiên thuật, nhưng một là không thuộc loại kỹ năng công kích, tương đối mà nói tiêu hao linh lực nhỏ hơn rất nhiều. Hai là Chu Hằng cũng không cần toàn lực vận chuyển, chỉ là Nguyệt Minh Đế 2 vầng trăng mà thôi!
Hai người chiến đấu kịch liệt, trên cơ bản là Phó Văn Bác đang cường công, mà Chu Hằng đang du đấu. Nhưng Chu Hằng ngẫu nhiên cũng sẽ phát động phản kích sắc bén, làm cho Phó Văn Bác hết sức chật vật.
10 phút sau, từng bóng người bay tới, hơi thở mạnh mẽ bao phủ toàn trường, mỗi người đều có được hơi thở khiến người run rẩy.
Cường viện Nguyệt Minh Đế của Phó gia tới.
Nguyệt Minh Đế nếu đặt ở Thân Tiên Thành, Ngọ Tiên Thành khả năng không tính là gì, nhưng ở Hợi Tiên Thành lại là nhân vật đứng đầu, người nào không phải là đang bế quan khổ tu, cầu đột phá đến Nhật Diệu Cảnh?
Bởi vậy từ lúc Phó Văn Bác phát ra tin tức đến những lão tổ này xuất quan cũng cần thời gian nhất định. Ai lại nhàn rỗi không có chuyện gì chờ thông tri đợi lệnh?
Dù là như vậy cũng không phải là tất cả Nguyệt Minh Đế đều xuất động. Còn có hai vị lão tổ Nguyệt Minh Đế 7 vầng trăng đang ở thời khắc mấu chốt đánh vào cửa ải, căn bản không có khả năng dừng lại.Cũng không cần thiết vì vẻn vẹn một Nguyệt Minh Hoàng 8 vầng trăng mà dừng lại.
Cộng thêm Phó Văn Bác, Phó gia lần này tổng cộng xuất động 11 vị Nguyệt Minh Đế, trong đó càng có hai vị là Nguyệt Minh Đế 6 vầng trăng. Trận thế này chẳng lẽ còn không thể trấn áp một Nguyệt Minh Hoàng 8 vầng trăng?
Trấn chết 100 lần đều dư dả!
- Văn Bác, làm sao thu thập một tiểu bối Nguyệt Minh Hoàng đều cố sức như vậy? Một vị lão tổ Phó gia cười nói. Tuy rằng cùng là người một nhà, nhưng hắn và Phó Văn Bác trước giờ không hợp nhau, nhìn thấy đối phương có chút mặt xám mày tro liền không kìm nổi lên tiếng trêu chọc.
- Hừ, ngươi có thể tự mình thử xem! Phó Văn Bác lạnh lùng nói, trong lòng hắn đang nghẹn một bụng lửa giận, nhìn ai đều không vừa mắt.
Thân hình Chu Hằng nhoáng lên, kéo giãn khoảng cách với Phó Văn Bác, cũng tạm thời dừng chiến đấu. Hắn nhìn về phía các Nguyệt Minh Đế Phó gia lơ lửng giữa không trung, thản nhiên nói: - Đơn đả độc đấu không được, hiện tại muốn quần ẩu? Phó gia thật sự là trên mặt đầy ánh sáng!
Lời này vừa ra, đám Nguyệt Minh Đế Phó gia đều đỏ mặt.
Nhưng bọn họ lại không hề có ý thu tay. Chu Hằng chém giết Phó Trạch Văn, lại tra tấn Phó Lập Đông trước mặt đông người, nếu không bắt lấy Chu Hằng, Phó gia còn có mặt mũi ở lại Dã Mã Thành sao?
Hơn nữa, Nguyệt Minh Hoàng 8 vầng trăng đã đánh xuyên vách ngăn cảnh giới, có được lực lượng có thể sánh với Nguyệt Minh Đế. Người như vậy muốn đánh bại đơn giản, nhưng muốn giết hoặc là bắt lại là muôn vàn khó khăn. Phải xuất động lượng lớn cường giả cùng cấp hình thành thế vây đánh mới được!
Vạn nhất ít người còn có thể bị Chu Hằng chó cùng rứt giậu kéo một người xuống nước!
Bởi vậy, xuất động trận thế lớn như vậy cũng không hề khoa trương, cái này gọi là bảo hiểm!
- Tiểu tử,ngươi không hề có cơ hội,bó tay chịu trói! Một vị Nguyệt Minh Đế 6 vầng trăng của Phó gia quát, còn cố ý phóng ra vầng trăng của mình. Sáu vầng trăng tròn tỏa sáng chuyển động, áp lực khủng bố.
- Tốt!
Chu Hằng chắp tay sau lưng: - Ai tới bắt ta?
Cái này!
Một đám Nguyệt Minh Đế Phó gia hai mặt nhìn nhau. Vừa rồi đó chỉ là một câu gỡ gạc thể diện, kế tiếp Chu Hằng mạnh miệng, bọn họ liền vây tới mà công. Nhưng không nghĩ tới Chu Hằng không ngờ thật sự "bó tay", bọn họ lại gặp khó khăn!
Bọn họ đương nhiên sẽ không tin tưởng Chu Hằng sẽ "chịu trói",nhưng người ta đã bày ra tư thái "bó tay", bọn họ nếu là ngay cả lá gan đi "trói" cũng không có, về sau còn làm sao lăn lộn ở Dã Mã Thành?
- Để ta!
Phó Văn Bác giận tích chưa tiêu, hơn nữa đã đánh với Chu Hằng một trận, đối với Chu Hằng cũng hiểu biết càng nhiều, lúc này rảo bước đi hướng Chu Hằng.
Hắn cũng không dám có chút khinh thường, linh lực phủ kín toàn thân, mỗi một bước hạ xuống đều để lại trên mặt đất một dấu chân thật sâu. Đây là hắn toàn lực đề phòng, đã không có biện pháp khống chế linh lực tràn ra ngoài.
Chu Hằng lại thong thả ung dung, chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, dường như căn bản không đem Phó Văn Bác để vào trong mắt.
Cao thấp liếc mắt một cái là rõ.
Mọi người vây xem đều phát ra tiếng cười nhạo. Bọn họ mỗi người đều có bối cảnh Nguyệt Minh Đế, cho dù không sánh bằng Phó gia thì lại thế nào. Chẳng lẽ Phó gia dám bởi vì một tiếng cười nhạo này mà khai chiến với gia tộc của bọn họ hay sao?
Hơn nữa pháp không trách số đông, bọn họ chỗ này có bao nhiêu người? Nhiều thế lực như vậy cộng lại một chỗ, đừng nói Phó gia không chọc nổi, cho dù Tư Đồ gia đều phải đau đầu!
Phó Văn Bác đã đi tới trước mặt Chu Hằng không tới ba thước, trong ánh mắt của hắn bùng ra một luồng hung quang, đột nhiên song chưởng cùng vỗ, đánh về phía ngực Chu Hằng.
Nhưng ngay trong nháy mắt hắn xuất chưởng, Chu Hằng cũng động, hơn nữa động còn nhanh hơn hắn. Một luồng sáng đen lóe lên, nhanh chóng gọt tay phải của hắn!
Tấn Vân Lưu Quang Bộ thêm Phi Vũ Thất Kiếm!
Chu Hằng ẩn nhẫn nửa ngày, cuối cùng một kiếm kinh người!