Kiếm Động Cửu Thiên

Ăn Khoái Trá


trước sau

Sau khi nấu chín Ngân Long Ngư vớt ra ngoài, Chu Hằng chỉ ăn hai con, nếm thử chút hương vị, còn lại đều bị con lừa đen cùng Băng Tú Lan chia nhau.

- Này... các ngươi kiềm chế chút! Lực lượng tinh hoa trong Ngân Long Ngư này quá mức cường đại, cẩn thận coi chừng làm mình bành trướng nổ tung đấy! Chu Hằng nhắc nhở, một người một con lừa này đã ăn đến sắc mặt tím bầm, hơi thở ra đều có chớp lóe hào quang.

- Thứ tốt khó có được, bổn tọa muốn ăn cho thống khoái, cho dù là ăn đến bể bụng, bổn tọa cũng không tiếc! Con lừa đen vẻ mặt đầy đau khổ nói.

Nó đã đạt đến cực hạn, ăn nữa khẳng định trong lỗ mũi đều sẽ phun máu!

- Không có ai giành ăn với các ngươi đâu, trước hãy luyện hóa tinh hoa trong cá, dù sao nơi này cá rất nhiều, đợi lát nữa bắt tiếp! Chu Hằng nói, hắn thật đúng là sợ con lừa ăn nhiều tự làm mình nổ tung chết đi!

- Nói... phải giữ lời! Con lừa đen đã nói không rõ ràng nữa rồi.

- Cút đi cho ta! Chu Hằng đá ra một cước, con lừa đen lập tức lăn lộn mấy vòng, rồi giống như chó bắt chước người ngồi xuống điều tức.

Băng Tú Lan vừa thấy ánh mắt của Chu Hằng quét nhìn mình, liền vội vàng lắc đầu, nói: - Bổn tiểu thư ghét nhất tu luyện, huynh cũng không nên ép bổn tiểu thư luyện công, nếu không bổn tiểu thư không để yên cho huynh!

Chu Hằng thở dài, tỷ tỷ nàng rất có khả năng là Thăng Hoa Vương, theo lý mà nói tỷ muội các nàng hẳn là thiên phú như nhau, thế mà nàng cũng chỉ có tu vi Nguyệt Minh Vương, chênh lệch quá lớn như vậy, tự nhiên là bởi vì nàng quá lười!

Thiên phú cường đại chỉ là cơ sở, không có rót vào tâm huyết cũng chỉ là lãng phí thiên phú một cách vô ích!

Băng Tú Lan chính là một người mặt trái tuyệt hảo như vậy!

Tuy rằng Chu Hằng không thích bức bách người, nhưng trơ mắt nhìn một đống lớn Ngân Long Ngư lãng phí như thế, hắn cũng tuyệt đối không cho phép! Hắn giơ tay đè lên đỉnh đầu Băng Tú Lan, nói:

- Ngoan ngoãn hành công cho ta!

- Tên khốn! Chưa có làm tỷ phu ta đã muốn nhúng tay vào bổn tiểu thư rồi! Phì phì phì... bổn tiểu thư chính là không muốn bị tỷ tỷ quản thúc, mới muốn tìm tỷ phu cho tỷ tỷ. Tên thúi ngươi phản bội bổn tiểu thư, bổn tiểu thư không muốn để cho ngươi làm tỷ phu ta! Băng Tú Lan oa oa kêu to.

Nhưng mặc cho nàng phản kháng như thế nào cũng không thể chống lại được lực lượng của Chu Hằng, linh lực trong cơ thể bị điều động, ngoan ngoãn hành công dẫn linh lực, tiêu hóa năng lượng lớn trong cơ thể.

Xem bộ dáng bất đắc dĩ của nàng, mọi người ở chung quanh đều muốn khóc!

Bọn họ hy vọng dường nào mình chính là người bị cưỡng bức kia a! Ngươi không muốn cơ hội này có thể tặng cho ta a! Ta cầu ngươi còn không được sao!

Người so với người, tức chết người!

Có Chu Hằng tương trợ, một ngày một đêm sau Băng Tú Lan lại là người trước kết thúc công việc, mà nửa ngày sau con lừa đen cũng nhảy dựng lên. 5 vầng trăng tròn chiếu sáng ở sau lưng nó: con lừa đê tiện này lại mới tăng thêm một vầng trăng!

Ngân Long Ngư tuyệt đối không có uy lực cường đại như vậy, đây là lực lượng của Thiên Địa Quả lại bị kích phát thêm một chút xíu.

- Ha ha ha ha... Chu tiểu tử! Mấy ngày nữa bổn tọa cũng sẽ là Nhật Diệu Vương, sau đó có thể đột phá Nhật Diệu Hoàng trước ngươi nữa. Đến lúc đó ngươi chỉ có thể quỳ rạp xuống dưới chân bổn tọa sùng bái bổn tọa! Con lừa đen nói dương dương dắc ý, hai chân nhảy cẫng vui mừng.

Chu Hằng lại cười khà khà, nhằm vào nó nói: - Còn chưa từng ăn qua thịt lừa nha!

Một câu dọa cho con lừa đen thối lui im bặt.

Nếu nơi này là một cái kho báu, Chu Hằng cũng không vội rời đi, khi luyện hóa xong, lại dùng máu rồng hấp dẫn, bắt chừng trăm con Ngân Long Ngư, sau đó ăn uống khoái trá. Những con Ngân Long Ngư này tuy rằng thấy đồng bạn không ngừng "mất tích", điều này làm cho chúng cảnh giác, nhưng dù có cảnh giác cũng không chống lại bản năng khát vọng đối với máu rồng, qua một đoạn thời gian liền tiếp tục bị thu hút bơi tới.

Hai người một con lừa chính là bắt Ngân Long Ngư, ăn Ngân Long Ngư, rồi luyện hóa... Không ngừng lặp đi lặp lại quá trình này.

Trong đó con lừa đen là tiến bộ nhanh nhất, gần như mỗi một lần ăn Ngân Long Ngư đều có thể gia tăng một vầng trăng tròn, đây là Thiên Địa Quả đang phối hợp phát huy tác dụng. Kế tiếp là Băng Tú Lan, đại khái mỗi bốn năm lần sẽ gia tăng một vầng trăng mới.

Về phần Chu Hằng bởi vì đã bước chân vào Nhật Diệu Vương, hơn nữa còn là đánh vỡ cực hạn. nên muốn tăng thêm một vầng mặt trời độ khó vô cùng lớn. Tuy nhiên những con Ngân Long Ngư này cũng không phải uổng phí, mà hiệu lực đều tồn trữ ở trong cơ thể hắn. Sau khi đạt tới một điểm giới hạn liền có thể hoàn toàn bạo phát.

Nhưng bị Chu Hằng điên cuồng dụ bắt như vậy, mười mấy ngày sau Ngân Long Ngư trong hồ đã là 10 không còn 3, 4, đa số đều đi vào trong bụng của bọn họ.

Con lừa đen thực lực tiến bộ rõ ràng, đã đạt tới độ cao 8 vầng trăng, bản thể của nó chỉ là một con lừa thông thường, cũng không có căn cốt gì quá tốt, 8 vầng trăng chính là cực hạn của nó, có thể thử đột phá Nhật Diệu Vương.

Tuy nhiên, nhiều ngày như vậy trôi qua, rốt cục nơi này cũng có thế lực mới đi tới, khi phát hiện trong hồ có Ngân Long Ngư, tự nhiên là vô cùng vui mừng, gia nhập vào hàng ngũ vớt bắt.

Nhưng bọn họ không có máu rồng, thì làm sao có thể bắt được Ngân Long Ngư vô cùng nhanh nhẹn kia! Những người mới tới này không biết Chu Hằng lợi hại, nhìn thấy hắn dễ dàng có thể bắt được mấy chục con, tự nhiên đều đỏ mắt.

Một gã nam nhân trẻ tuổi bay vọt tới, cũng không nói chuyện, che ở trước người Chu Hằng dang hai tay ra liền chụp tới hướng trong hồ, nơi này chính là một đoàn Ngân Long Ngư chen chúc bơi lại, hắn chụp một cái nhất định có thu họach lớn!

Hắn hoàn toàn xem Chu Hằng như là vật vô hình!

Chu Hằng thầm than một tiếng, như thế nào luôn có người muốn đánh đòn vậy chứ?

Hắn vươn tay ra, liền chụp lấy cổ người kia, tiện tay vung một cái, lập tức người kia bị hắn ném bay ra ngoài, "thịch" một tiếng rơi trên mặt đất, bốc lên một mảng tro bụi.

- Làm càn!

Ngay tức thì có một người trung niên bay vụt tới, khí thế rất mạnh, ánh mắt đảo qua phiến vảy rồng trong tay Chu Hằng, lộ ra vẻ tham lam: - Tiểu tử, vì sao ra tay đả thương người?

- Đả thương người? Đả thương em gái ngươi hả! Con lừa đen lập tức nhảy dựng lên. Nó đạt tới Nguyệt Minh Đế viên mãn, đang lúc nóng lòng muốn thử, muốn tìm người đánh nhau một trận: - Mắt ngươi mọc
ở đâu vậy? Rõ ràng là tiểu tử này muốn trộm cá của chúng ta, ném hắn ra bên ngoài xem như nhẹ lắm rồi! Nếu là bổn tọa ra tay, phải trực tiếp phế bỏ tay chân hắn rồi!

Con lừa đê tiện này nói miệng đầy ý bạo tàn.

[CHARGE=3]

- Người của Mã gia ta là có thể tùy ý khi dễ sao?

Gã trung niên kia làm như không nghe lời nói của con lừa đen, chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Hằng: - Không muốn gặp phiền toái, thì mau buông miếng vảy cầm trong tay xuống, việc này coi như xong!

- Thiên Anh tộc thúc! Làm sao có thể cứ như thế bỏ qua, ta không phục! Người trẻ tuổi bị Chu Hằng ném bay ra ngoài bay vụt trở lại, hắn là một Nguyệt Minh Đế, từ tuổi xem ra có được tu vi này cũng không tệ, thiên phú cũng có thể xem như thượng thừa.

Gã trung niên kia tên là Mã Thiên Anh, hắn gật gật đầu, nói: - Tiểu tử! Còn nữa ngươi tự chặt một tay đi!

Hắn đứng chắp tay sau lưng, trên mặt đầy ngạo khí, cao cao tại thượng giống như Hoàng đế ra lệnh.

Mọi người của mấy nhà chung quanh kia đã sớm có người phì cười một tiếng, lộ ra vẻ mặt quái dị.

Mười mấy ngày trước đúng là có một pháp tướng của Thăng Hoa Vương bị Chu Hằng làm thịt! Mà khi đó Chu Hằng còn chỉ là Nguyệt Minh Đế!

Đây là một vị chí tôn trẻ tuổi, ở trong hoàn cảnh đặc thù nơi này thì chỉ có ít ỏi mấy người Nhất Kiếm Phá Thiên, Hàn Sương công tử... có thể địch nổi! Hoặc là, những đại năng năm đó khi ở cảnh giới Nhật Diệu Vương cũng thuộc vào nhóm yêu nghiệt tuyệt thế.

Mã Thiên Anh này coi như là một Nhật Diệu Đế có chút danh tiếng, nhưng nếu so sánh thiên phú với mấy người Nhất Kiếm Phá Thiên thì còn kém rất xa!

Hắn dám ngạo mạn như thế là bởi vì hắn là Nhật Diệu Đế, ở trong này tuy rằng bị áp chế tu vi vẫn là Nhật Diệu Vương cấp bậc đỉnh phong, thậm chí ngay cả Sáng Thế Đế đích thân tới đều không cần sợ, có phải hay không?

Đáng tiếc, hắn nhất định đá trúng thiết bản rồi!

Mọi người đều cười lạnh, nhưng không ai nguyện ý nhắc nhở một tiếng, bọn họ cũng không có giao tình gì.

Chu Hằng vẻ mặt lạnh lùng. Hai người Mã gia này một người không nói một tiếng liền tới đoạt cá; người kia lại ngang ngược không nói lý, muốn hắn giao ra phiến vảy rồng, còn phải tự chặt một tay... Đúng là kiêu ngạo bá đạo mà!

Hắn vừa rồi đã nương tay lưu tình, phàm là chuyện có thể nhượng một lần không thể hai lần, thực cho là tính tình hắn dễ nhịn như vậy sao?

- Nếu các ngươi không muốn sống, cứ tới đây đi, ta sẽ đánh nát thây các ngươi! Chu Hằng bình tĩnh nói.

- Người tuổi trẻ bây giờ thật sự là càng ngày càng không biết tiến thối! Mã Thiên Anh cười lạnh, đi tới hướng Chu Hằng. Trong lòng hắn thực ra có điều kỳ quái, rõ ràng bốn phía có nhiều người như vậy, vì sao đều chỉ trơ mắt nhìn Chu Hằng bắt lấy Ngân Long Ngư?

Nhưng hắn đối với mình càng có tin tưởng, ở trong này hắn là Nhật Diệu Vương đỉnh phong, mà những người kia dù có mạnh mấy đi nữa chẳng qua cũng thế thôi, hắn cần gì sợ người nào chứ?

- Nếu để ta ra tay, ngươi chỉ có một đường chết! Mã Thiên Anh vươn tay ra, hóa thành một thanh đại đao màu máu, chém xuống đầu Chu Hằng.

Phiến vảy kia khẳng định là chí bảo, tuyệt không thể để rơi vào tay người khác!

Cho nên hắn phải một kích đánh chết Chu Hằng, không để những người khác có cơ hội tranh đoạt bảo vật với hắn!

Mọi người mắt lạnh nhìn nhau, giống như nhìn một thằng hề đang nỗ lực biểu diễn.

"Vèo", đại đao màu máu chém xuống!

Chu Hằng vung quyền phải đánh ra!

"Ầm!" Nắm tay đánh tới trên đại đao màu máu, thân đao từ linh lực ngưng tụ thành này lập tức vỡ nát thành ngàn vạn mảnh vụn, "bốp bốp bốp", mấy mảnh vụn bắn trúng trên mặt Mã Thiên Anh, đúng là đều đâm sâu vào, lập tức máu tươi bắn ra.

Thật mạnh!

Mọi người thực ra sớm đã biết Chu Hằng cường đại, nhưng nhìn thấy một màn này vẫn không nhịn được dâng lên khiếp sợ mãnh liệt: Nhật Diệu Vương 9 luân quả nhiên có uy lực nghiền ép Nhật Diệu Vương đỉnh phong!

Đáng thương cho Mã Thiên Anh mặc dù là Nhật Diệu Đế, nhưng ở trong này chẳng những lực lượng của hắn bị áp chế, ngay cả phòng ngự thân thể cũng giảm xuống là Nhật Diệu Vương đỉnh phong, nếu không mảnh vỡ huyết đao này dù bắn mạnh như thế nào cũng không có khả năng làm tổn thương được hắn.

- Tiểu... tiểu tử! Mã Thiên Anh ánh mắt chợt ngưng trọng, rốt cục hắn ý thức được Chu Hằng cường đại, cái loại yêu nghiệt này đã vượt qua Nhật Diệu Vương đỉnh phong!

Không trách được những người kia đều không tranh không đoạt, không phải bọn họ ngốc, mà là bọn họ đã sớm biết Chu Hằng cường đại!

Lừa gạt chúng ta mà!

Bọn người kia cũng không nhắc nhở mình một tiếng!

Mã Thiên Anh vừa giận vừa sợ, nói thật hắn là Nhật Diệu Đế, vẫn không để Chu Hằng vào mắt, nếu như ra bên ngoài hắn tùy ý một chưởng là có thể trấn áp! Nhưng tình huống ở trong này đặc thù, nơi này là thiên hạ của chí tôn Nhật Diệu Vương, bất luận kẻ nào đều phải phục theo quy luật thép như vậy!

- Ta nhận gặp hạn rồi! Mã Thiên Anh nói thập phần quang côn. Ở trong này xung đột với Chu Hằng là không khôn ngoan, chỉ cần rời khỏi nơi này, hắn muốn thu thập Chu Hằng thế nào đều được!

Nói xong, hắn liền định cùng tộc nhân của hắn rời đi.

Bất chợt thân hình Chu Hằng nhoáng lên một cái, chặn đường đi của hai người.

- Tiểu tử! Ngươi không cần quá phận! Mã Thiên Anh nói đã có chút ngoài mạnh trong yếu.

Hắn dù là vô địch ở bên ngoài đêu vô dung, nơi này không phải địa phương hắn định đoạt! Hơn nữa, hắn là Nhật Diệu Đế, còn chưa có tư cách hình thành pháp tướng, nếu bị đánh chết... đó chính là thực sự chết đi!

Đường đường là Nhật Diệu Đế chết ở trong tay Nhật Diệu Vương, điều này quá oan mạng mà!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện